Chương 367: Kế Hoạch Kinh Khủng Nhạc Viên
Chương 367: Kế Hoạch Kinh Khủng Nhạc Viên
Trong bóng tối, Trương Thái Doanh hóa thân cự nhân tiến công, điên cuồng theo đuôi.
Nhảy nhảy mấy cái, liền tới gần Từ Tiểu Thụ vô cùng suy yếu.
Thân thể cự nhân to lớn đằng không mà lên, cánh tay cụt trống rỗng xuất hiện, vậy mà sử dụng Bài Thiên Thủ của Diệp Tiểu Thiên, sinh sinh nện Từ Tiểu Thụ thành bãi thịt nhão.
"Thảo!"
Từ Tiểu Thụ thông suốt bừng tỉnh, thân thể mạnh mẽ bật dậy.
Sưu!
Đầu giường, Mộc Tử Tịch vừa định đắp khăn nóng cho hắn, giống như chim sợ cành cong, trước một khắc Từ Tiểu Thụ bật dậy, nàng đã ngửa đầu nhỏ ra sau.
Quả nhiên, một trận kình phong quét qua.
Nếu như nàng chậm một chút, đoán chừng cái trán đã bị đụng nát.
"Ầm!"
Chậu nước nóng đổ nhào, trực tiếp tưới sang một bên.
Nhưng mà Tân Cô Cô đã trải qua nước nóng cùng linh trì song trọng tưới tiêu, vô cùng quen thuộc hất đầu lên, chuẩn xác hóa thành một vũng máu di chuyển.
"Hô - "
Không khí hoàn toàn yên tĩnh.
Từ Tiểu Thụ có chút sững sờ.
Hai người này, cảnh tượng này...
Sao có chút quen thuộc?
"Từ Tiểu Thụ!"
Mộc Tử Tịch chống nạnh, thở phì phò nói: "Ngươi lại muốn đánh lén ta?"
Tân Cô Cô cười hắc hắc ngưng tụ ra thân hình, một mặt đắc ý.
"Lần này ngươi không có cách nào đi!"
Từ Tiểu Thụ: "..."
Mặc dù có chút im lặng, nhưng bầu không khí cùng cảnh sắc an lành nơi đây, khiến cho hắn rất ấm áp, tâm tình lập tức khôi phục lại.
"Sao các ngươi lại thức đêm rồi?"
Từ Tiểu Thụ nhìn về phía ngoài cửa sổ, hiện tại là giữa trưa, nói cách khác, hai người này đã ở trong phòng chăm sóc mình cả tối?
Mình cũng không phải hoàng đế, cần tận chức tận trách như thế sao?
Không có làm chuyện xấu gì đấy chứ...
Hắn vén chăn lên, nhìn xuống.
Ừm, quần vẫn còn...
Ồ?
Ai đổi?
Tân Cô Cô dụi dụi con mắt, ngáp,"Ngươi cũng không nhìn lại xem tối hôm qua đã làm những gì, CMN ta dám bỏ ngươi lại một mình?"
"Nếu như vừa rời đi, trở về ngươi đã bị người ám sát, ta biết làm sao bây giờ?"
Từ Tiểu Thụ choáng váng: "Không đến mức đi."
Tân Cô Cô cười lạnh nói: "Ta cũng nghĩ không đến mức, nhưng tiểu tử ngươi..."
Tới đây trợ giúp, y tuyệt đối không ngờ được con đường bảo tiêu này, sẽ hao tổn nhiều công sức đến như vậy.
Gia hỏa trước mắt, chỉ là Tiên Thiên, thế nhưng địch nhận của hắn có Vương Tọa, hơn nữa còn là một đống lớn kia.
Đáng sợ!
"Tham Thần đại nhân thế nào, không sao chứ?" Tân Cô Cô lo lắng.
Từ Tiểu Thụ liếc mắt nhìn vào Nguyên Phủ, bạch miêu vẫn còn nằm rạp trên mặt đất, tứ chi co quắp.
"Không có việc gì, hiện tại nó rất thoải mái dễ chịu, đoán chừng sảng đến không... ừm, sảng khoái đến sắp không được."
Tân Cô Cô không có nghe ra ý vị ở trong lời nói của Từ Tiểu Thụ, nghe hắn nói thế liền thả lỏng.
Hắn sợ nhất là Từ Tiểu Thụ tổn thương đến Nguyên Phủ, trực tiếp ảnh hưởng đến an nguy của Tham Thần đại nhân.
Đã hết thảy bình an vô sự, vậy y liền không cần xoắn xuýt.
Thời gian một đêm, không có Vương Tọa đuổi theo, hiển nhiên ban ngày, Trương gia càng không có lá gan kia.
"Đi đây."
Y hất tay lên, vỗ vỗ hai má trở về phòng ngủ.
Từ Tiểu Thụ nhìn về phía Mộc Tử Tịch, tiểu cô nương một ngày không gặp, có loại cảm giác như cách ba thu.
Vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Đoán chừng hai ngày nay chiến đấu nhiều, không thích ứng với khuôn mặt đáng yêu như thế.
"Ta ngủ bao lâu?" Từ Tiểu Thụ hỏi.
"Không lâu, lần này cũng chỉ một đêm, càng lúc càng ngắn."
Ánh mắt Mộc Tử Tịch hơi khác thường.
Nói thật, nàng vô cùng ưa thích Từ Tiểu Thụ thụ thương.
Bởi vì sau khi gia hỏa này thụ thương, hương vị trên người thật quá dễ ngửi.
Nếu trên người có vết thương, cần dựa vào sinh mệnh lực tới tu bổ thân thể, vậy càng khiến cho người ta mê mẩn không thôi.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao mỗi lần Từ Tiểu Thụ thụ thương, nàng một tấc cũng không rời, cẩn thận chiếu cố.
Lo lắng đương nhiên có, nhưng đa phần, là bị hấp dẫn...
Ách, kỳ thật chủ yếu vẫn là lo lắng, ừm, lo lắng chiếm phần to!
Từ Tiểu Thụ nhìn biểu tình cổ quái của cô nàng, thuận tay cầm lên gương đồng ở trước bàn, phát hiện mặt mình vẫn như vậy.
"Thế nào?"
"Hôm nay phá lệ đẹp mắt?"
Mộc Tử Tịch: "..."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, + 1."
Mặt nàng ửng đỏ, vậy mà không nhiều lời, trực tiếp quay người chạy đi.
"Yo!"
Từ Tiểu Thụ gọi một tiếng, phát hiện cô nương vậy không có phản ứng, không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Kỳ quái chỗ nào, tựa hồ không nói nên lời...
Chẳng lẽ là ít nói hơn bình thường?
Hắn nhìn thoáng qua cột tin tức,"Nhận nguyền rủa" vẫn còn tồn tại.
"Là ảo giác sao?"
Từ Tiểu Thụ vuốt càm, trăm mối không có cách giải.
Đột nhiên, con ngươi hắn co rụt lại.
"Đừng nói là, cô nàng này, thích mình?"
Sau khi đạt được kết luận này, Từ Tiểu Thụ lần nữa cầm gương đồng lên.
"Ừm, cũng không có đột nhiên trở nên đẹp trai..."
"Không có khả năng!"
Hắn yên lặng buông tấm gương xuống, vung tay lên, đóng cửa phòng lại.
"Đều đi... vốn còn muốn chia sẽ niềm vui với bọn họ đây."
Tay sờ vào ngực, Từ Tiểu Thụ trong nháy mắt hóa thành điểm sáng, biến mất không thấy đâu nữa...
Nguyên Phủ.
Không gian hỗn độn vẫn bị sương mù xám bao phủ, ở giữa là không gian nồng đậm khí tức sinh mệnh, tồn tại độc lập, tựa như tiên cảnh.
Linh trì mới vừa xuất hiện chừng một đêm, thế nhưng sinh mệnh linh khí trong đó tựa hồ đã được gia tăng gấp bội.
Từ Tiểu Thụ tới gần, trực tiếp bị giật nảy mình.
Linh Ngư ở trong linh trì không ngừng nhảy lên, giống như đánh máu gà, bay nhảy liên tục.
Nhìn bộ dáng kia, chỉ sợ ít ngày nữa liền có thể tiến hóa đến mức giẫm trăng thăng thiên.
"Ôi mẹ ơi, khoa trương như vậy?"
Từ Tiểu Thụ không có ở chỗ này, cũng không có ở lại đây lâu.
Nhưng thấy cảnh này, hắn lập tức minh bạch.
Sinh mệnh linh khí quá nồng đậm, cũng không phải chuyện tốt, nếu để một người bình thường tiến vào đây, chỉ sợ không đến hai ngày, người kia sẽ bị bạo thể mà chết.
Hoặc là, nín chết.
Từ Tiểu Thụ rùng mình một cái.
"Nguyên Phủ, xem ra còn đáng sợ hơn những gì mình nghĩ."
"Nhưng sinh mệnh linh khí, nếu lợi dụng tốt, tựa hồ cũng là một thần khí đáng sợ, tỉ như, gieo trồng linh dược..."
Ánh mắt Từ Tiểu Thụ sáng lên, con đường phát tài đang rộng mở trước mắt a!
Chỉ nhìn khí tức sinh mệnh, tốc độ linh dược phát triển ở đây so với ngoại giới, nhất định nhanh gấp mấy chục lần, thậm chí hơn trăm lần!
"Trồng xuống sẽ không thành tinh đấy chứ?"
Từ Tiểu Thụ chưa thực trước lo, hắn nhìn Linh Ngư nhảy loạn, hoạt bát quá độ, rơi vào trầm tư.
"Tinh Thông Trù Nghệ, thực nhân ngư, thụ yêu... ?"
Hắn bị tổ hợp này dọa ngây người, CMN nếu như ở trong này gieo trồng ra một cái kinh khủng nhạc viên...
Sau này gặp phải địch nhân, trực tiếp kéo vào trong nuôi... phi, làm khách.
Làm khách là được rồi, còn đánh nhau gì chứ?
"Hắc hắc, còn có cô nàng Mộc Tử Tịch kia, hẳn sẽ rất thích nơi này, có rảnh kéo nàng ấy vào đây đi dạo?"
"Nói không chừng sẽ không muốn ra ngoài nữa..."
Từ Tiểu Thụ vui sướng nghĩ đến, từ bên trong Nguyên Phủ bắt lấy một con bạch miêu say như chết.
"Tỉnh!"
Hắn hít một hơi, rút sinh mệnh khí tức dư thừa trong cơ thể tiểu gia hỏa ra, lúc này mèo con mới thôi run rẩy, khôi phục bình thường.
"Meo ô - "
Một tiếng khẽ gọi, mang theo sâu sắc sợ hãi.
Từ Tiểu Thụ cười nói: "Tự chơi đi, nếu như ngươi không ở trong Nguyên Phủ được, tạm thời ở chỗ này trước."
"Sinh mệnh khí tức ở đây cũng rất đậm, đừng hút quá độ."
Mèo trắng kiên cường kêu một tiếng, muốn đứng dậy.
Nhưng mà bốn chân run run, trực tiếp rẽ ngang xụi xuống mặt đất.
"Cố lên!"
Từ Tiểu Thụ nắm chặt nắm đấm cổ vũ, chỉ linh trì nói: "Phần thưởng của ngươi ở chỗ kia!"
Từng con Linh Ngư nhảy nhót tưng bừng, khiến cho đôi mắt Tham Thần tỏa sáng, nó giãy giụa trong chốc lát, thế nhưng vẫn chỉ có thể bất lực nằm sấp.
Từ Tiểu Thụ không có để ý tới nó, từ trong ngực móc A Giới hóa hình ra.
Nơi này là địa bàn của mình, tất cả át chủ bài cùng hậu thủ, đương nhiên đều có thể triển lộ.
"Ma ma..."
A Giới ngoẹo đầu kêu một tiếng.
Từ Tiểu Thụ vung tay lên, nhìn về phía đoạn tháp cao bốn năm tầng ở phụ cận linh trì.
"Đi, đi tầm bảo!"