Chương 389: Thụ, Thụ Huynh?
Chương 389: Thụ, Thụ Huynh?
Phó Chỉ ngẩn ngơ.
Ông ta nghĩ qua rất nhiều loại khả năng, tiểu tử trước mặt sẽ giải thích cho hành động sở tác sở vi của hắn thế nào.
Nhưng chỉ không nghĩ đến, hắn lại đến một câu "Bố trí không tệ".
Hắn đây là đang... cổ vũ mình?
Phó Chỉ mộng.
Trở thành thành chủ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên có một tên tiểu bối dám nói thế ở trước mặt mình.
Tuy nhiên một câu nói kia, không thể không khiến cho ông ta vứt bỏ quan niệm ngày xưa, bắt đầu nhìn thẳng vào người trẻ tuổi trước mặt.
Lúc đầu ông ta tưởng rằng có thể phá giải Hoa Hải Thiên Cơ Trận, sẽ là một lão tiền bối chìm đắm ở trong linh trận nhiều năm, thậm chí tại phương diện Thiên Cơ Thuật còn có thành tựu không nhỏ.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy tiểu tử này, ông ta do dự.
Còn trẻ như thế... cho dù tu luyện Thiên Cơ Thuật ở trong bụng mẹ, đều không thể nhanh như vậy!
Nhưng một câu nói kia của đối phương, khiến cho ông ta lần nữa nhặt lại quan điểm lúc trước.
Không có thực lực, sao có thể phá vỡ Thiên Cơ Trận?
Không có thực lực, sao hắn dám mở miệng, nói ra lời cổ vũ này?
"Các hạ, đến cùng là ai?" Ông ta trầm giọng hỏi.
Từ Tiểu Thụ nghe thấy hai chữ "Các hạ", tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc rơi xuống.
Từ "Ngươi" đến "Các hạ" chuyển biến, ý vị này, Phó Chỉ, bị trấn trụ.
Đương nhiên, mọi thư đều dựa vào môn "Dệt thuật" tà môn ma đạo kia của mình.
Những thứ khác hoàn toàn không liên quan.
Từ Tiểu Thụ nắm lấy từ ngữ, thả chậm ngữ tốc, dạo bước nói: "Ta là ai không quan trọng, cho dù có nói ra, chắc hẳn ngài cũng không biết được."
Hắn nhìn về phía Phó Chỉ, trên mặt ngậm cười.
Phó Chỉ sững sờ, sắc mặt lần nữa xấu hổ đến hơi đỏ.
Đúng vậy!
Mình bị Thiên Cơ Trận khốn trụ bốn năm, ngăn cách ngoại giới, sớm đã bị thời đại bỏ lại.
Bốn năm này, có ai biết mình đã trải qua như thế nào?
Túng quẫn đan xen, buồn khổ không dứt.
Tuy nhiên ông ta đến chết vẫn sĩ diện, rõ ràng có thể thông tri Phó Hành, thế nhưng không chịu thừa nhận mình bị linh trận vây khốn.
Cho tới lúc bốn năm trôi qua, vẫn không thể nào đi ra, ngược lại càng lún càng sâu.
Lúc đầu Phó Chỉ vẫn có cơ hội cưỡng ép đột phá linh trận kia.
Thế nhưng sau khi phương hướng nghiên cứu Thiên Xu Cơ Bàn càng lúc càng chệch hướng, ông ta liền không thể cưỡng ép đột phá được nữa.
Dưới từng tầng linh trận chất chồng lên nhau, lực lượng thần bí kia, vừa khiến ông ta điên cuồng, vừa khiến ông ta si mê.
Cuối cùng mê thất...
"Bốn năm..."
Phó Chỉ nỉ non một tiếng, ông ta thật không biết tình hình ngoại giới lúc này ra sao.
Lần cuối liên hệ với Phó Hành, chính là vào bốn năm trước nói mình "bế quan", sau đó hoàn toàn không có cách nào liên hệ.
Bởi vì nguyên nhân này nên phủ thành chủ đều nghĩ ông ta đang bế quan, không ai dám đánh nhiễu.
Mà ông ta ở bên trong đa trọng linh trận, nếu như không có ngoại lực tương trợ, sẽ không thể nào thoát được.
Nghĩ đến đây, Phó Chỉ than khẽ.
Cho dù tiểu tử trước mặt dẫn bạo linh trận có quá đáng thế nào, thế nhưng hắn thật đúng là ân nhân cứu mạng của mình.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Phó Chỉ chậm chạp không có động thủ.
Trong lòng băn khoăn a!
Từ Tiểu Thụ nhìn biểu lộ ông ta biến ảo khó lường, cuối cùng sau một trận giãy giụa, cột tin tức toát ra một đầu "Nhận cảm kích".
Hắn mộng bức.
"Cảm kích?"
Mình nổ linh trận của ông ta, ông ta còn cảm kích mình ?
Vị thành chủ này, rốt cuộc trong đầu đang nghĩ gì?
Không có gì tự bày linh trận vây khốn mình mấy năm, không ai có thể lý giải suy nghĩ của Phó Chỉ giờ phút này.
Từ Tiểu Thụ cũng không ngoại lệ.
Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn.
"Buông xuống?" âm thanh hắn không màng danh lợi, phảng phất thuận miệng nói ra.
Về phần buông xuống cái gì, nói thật, Từ Tiểu Thụ cũng không biết.
Phó Chỉ nghe một lời bất thình lình, ngược lại "ài" một tiếng, biết được người trước mặt không đơn giản, có lẽ hắn đã nhìn thấu mọi chuyện.
Loại người này, xem ra không có đơn giản giống như bề ngoài, nói không chừng...
Tất cả đều là ngụy trang!
Bao gồm khuôn mặt này, tuổi tác, thực lực...
Tất cả đều là giả!
Nhưng không sao!
Khuôn mặt Phó Chỉ xiết chặt, sau khi nghĩ thoáng, ông ta ngược lại buông lỏng, ôm quyền nói: "Đa tạ các hạ xuất thủ tương trợ, giúp Phó mỗ thoát khỏi khốn trận, nhưng mà..."
Thần sắc ngượng ngùng, ánh mắt dời đi, nghiêng đầu nói: "Có thể giữ bí mật này giúp Phó mỗ không, chuyện này, đừng trắng trợn tuyên dương?"
Từ Tiểu Thụ kém chút nhịn không được cười ra tiếng.
Nhưng chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
"Được."
Một chữ kết thúc, im ắng thật lâu, hai người đồng thời lâm vào tình huống xấu hổ.
Từ Tiểu Thụ đương nhiên biết mình tích chữ như vàng sẽ tạo thành loại cục diện này, nhưng mọi chuyện vẫn còn nằm trong tính toán của hắn.
Chỉ cần mình không cảm thấy xấu hổ, xấu hổ, chính là người khác.
Đợi đến khi Phó Chỉ không nín được, lựa chọn mở miệng nói sang chuyện khác, vậy lần này xem như quá quan.
Quả nhiên, không khí chỉ an tĩnh không đến mấy giây, Phó Chỉ đã phát giác không đúng.
Nhưng mà dù sao ông ta cũng là thành chủ, mặc dù lâm vào quẫn cảnh mấy năm, nhưng một thân thủ đoạn giao tế vẫn linh hoạt như lúc trước.
"Xin hỏi tính danh các hạ?"
Không đợi Từ Tiểu Thụ mở miệng, ông ta tiếp tục nói: "Dù sao các hạ cũng xem như ân nhân cứu mạng của Phó mỗ, nếu không biết tính danh, ngược lại là Phó mỗ không hiểu chuyện."
Từ Tiểu Thụ nhìn khuôn mặt thành khẩn của ông ta, có chút do dự.
Hắn kém chút thốt ra ba chữ "Chu Thiên Tham".
Nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, tên to con kia tựa hồ cũng là đệ tử một trong tứ đại gia tộc Thiên Tang Thành, nói không chừng Phó Chỉ còn biết được.
Dù sao tên của mình cũng không phải không thể để lộ cho người khác biết, Từ Tiểu Thụ liền nói thật.
Có nhiều thứ, chung quy không thể giả.
"Từ Tiểu Thụ."
Lời vừa mới dứt, trong mắt Phó Chỉ hiện lên mịt mờ thất vọng.
Danh tự này...
Qua loa như thế sao?
Cho dù không muốn để mình biết tên thật, thế nhưng cũng nên biên ra một cái tên đàng hoàng chứ?
Tiểu Thụ?
"Nhận hoài nghi, điểm bị động, + 1."
Từ Tiểu Thụ nhíu mày, gia hỏa này, vẫn không tin?
Môi hắn vừa mới trương, muốn nói ra, nào ngờ Phó thành chủ ẩn tàng cảm xúc vô cùng tốt.
Vừa tung ra "Nhận hoài nghi", gia hỏa này tựa hồ đột nhiên biến thành người khác, nhiệt tình một vỗ tay tới.
"Nguyên lai là Thụ huynh!"
"Cửu ngưỡng đại danh!"
Từ Tiểu Thụ: ? ? ?
Thụ huynh?
Chuyện này...
Không được đâu thúc thúc!
Thân thể hắn lảo đảo một chút, kém chút chân nhũn ra.
Phó Hành gọi ca còn chưa tính, đại lão gia ngài đều có thể làm thúc thúc ta, ngươi gọi ta "Thụ huynh" ?
Ta thật không dám nhận!
"Các hạ nói quá lời, chúng ta tựa hồ... không có thân mật như vậy?"
"Ài!" Phó Chỉ đương nhiên biết Từ Tiểu Thụ đang nghĩ gì, vỗ bả vai hắn, hớn hở ra mặt:
"Biển học vô bờ, đạt giả vi tiên, chỉ bằng một đợt Thiên Cơ Thuật Thụ huynh vừa mới triển lộ, đã có thể đỉnh lấy danh xưng này."
Phó Chỉ cởi mở cười, một bên nói, một bên âm thầm quan sát phản ứng của Từ Tiểu Thụ.
Tận lực lộ ra Thiên Cơ Thuật, không biết gia hỏa này có nhận hay không?
Phải biết, thứ này cho dù tại Thánh Thần Điện, đều thuộc về bí mật bất truyền.
Mình có thể tìm hiểu ra, đó là bởi vì ở bên trong Bạch Quật lấy được Thiên Xu Cơ Bàn, mà tên tiểu tử trước mắt, từ đâu học được bản lĩnh đấy?
Điểm chú ý của Từ Tiểu Thụ hoàn toàn không ở trên Thiên Cơ Thuật.
Trong đầu hắn, hiện tại cũng không biết mình đã bị lạc sang kênh nào.
Thụ huynh?
Thần mẹ nó Thụ huynh!
Cả nhà các ngươi, ngay cả nhận đại ca đều là huyết mạch truyền thừa xuống sao?
Có thế phân chi vai vế rõ ràng được không?
Ngươi gọi ta Thụ huynh, Phó Hành lại gọi ta Thụ ca, ta mẹ nó nên xưng hô với ngài thế nào đây?
Thúc thúc?
Đệ đệ?
Hay là... thúc đệ?
Trong đầu Từ Tiểu Thụ tuôn ra một chút tuyệt vọng, nếu đến lúc đó sự tình bại lộ...
Cứu mạng!
Có phải ta đã trang bức quá mức rồi không?!