Chương 404: Sư Muội Trưởng Thành, Biết Lừa Sư Huynh
Chương 404: Sư Muội Trưởng Thành, Biết Lừa Sư Huynh
"Giới ca!"
"Ca, đừng ép nữa, ta sắp gãy rồi!"
Từ Tiểu Kê kêu khóc lấy, bị A Giới tàn ác đè xuống, y hoàn toàn bất lực phản kháng.
Lực lượng trong thân thể đã sớm bị rút khô, tuy sinh mệnh linh khí ở trong Nguyên Phủ nhiều, nhưng vẫn không đủ cho Thiên Cơ Trận tiêu hao.
Dần dần, Từ Tiểu Kê cảm thấy có chút choáng váng.
Sinh mệnh tinh lực trong cơ thể y, đã sắp bị rút khô.
"Dừng tay, oa oa, Từ Tiểu Thụ, mau trở lại."
"Cứu ta..."
Vù vù hai tiếng, thời khắc Từ Tiểu Kê sắp nhắm mắt, hai âm thanh từ bên trong quang mạc không ổn định truyền ra.
Từ Tiểu Kê nhìn Mộc Tử Tịch cùng Từ Tiểu Thụ lần lượt đi ra, trong lòng kích động, sau đó trực tiếp hôn mê đi.
"Ma ma..."
Lúc này A Giới thu tay lại.
"Ông!"
Thiên Cơ Trận lập tức ảm đạm, triệt để mất đi hào quang.
Quang mạc truyền tống cũng vỡ vụn, hoàn toàn tiêu tán ở trong mắt mọi người...
"Nguy hiểm như thế?"
Từ Tiểu Thụ có chút hoảng sợ, hắn trực tiếp rút Kê Kiếm ra, phát hiện con hàng này đã hoàn toàn mất đi ý thức.
"Bị rút khô rồi?"
Trao đổi ánh mắt với A Giới, kết quả, hiển nhiên không có kết quả...
Lúc đầu Từ Tiểu Thụ có chút lo lắng, nghĩ cách cứu viện Từ Tiểu Kê.
Nhưng sau khi gia hỏa này thoát ly Thiên Cơ Trận, vậy mà lần nữa bắt đầu tự hành hấp thu sinh mệnh linh khí ở trong Nguyên Phủ, chậm rãi khôi phục.
"Có chút thực lực..."
"Lại nói, sau khi mất đi ý thức, không phải nên hóa về bản thể sao?"
Từ Tiểu Thụ tấm tắc lấy làm kỳ lạ, hắn còn muốn mượn cơ hội này, nhìn xem Từ Tiểu Kê đến cùng là thứ gì.
Nào ngờ tên kia ngất đi, vậy mà vẫn có thể bảo trì hình thái ngụy trang.
Thật không hổ là "người" có thể trộm Thiên Xu Cơ Bàn dưới mắt Phó Chỉ!
Tạm thời bỏ qua Từ Tiểu Kê, Từ Tiểu Thụ cũng không để ý lắm, hắn nhìn về phía Mộc Tử Tịch.
"Đây là nơi nào?"
Hiển nhiên tiểu cô nương đã nhận ra đây là một phương thiên địa khác, biết mình vẫn chưa có trở lại Thánh Thần đại lục, mà ở trong một mảnh không gian đặc thù.
Từ Tiểu Thụ nhàn nhạt cười: "Ta từng nói với ngươi, có một nơi tị nạn cỡ nhỏ, đáng tiếc, trước đó ngươi không có gặp nạn, cho nên không nhìn thấy."
Mộc Tử Tịch: "..."
Ngươi có nói như thế sao?!
Nàng không có trả lời, mà là mở rộng vòng tay, kiệt lực hít thở sinh mệnh lực nồng đậm nơi đây, trong lòng vui vẻ.
Nàng rất thích nơi này!
Hơi ngẩn đầu, nàng liền nhìn thấy Sinh Mệnh Linh Ấn đang lơ lửng ở trên không trung, trở thành suối nguồn sinh mệnh ở trong không gian này.
"Ồ?"
"Linh ấn ở trong đây?"
Mộc Tử Tịch vểnh môi lên, nước bọt thiếu chút nữa chảy ra, tròng mắt lấp lánh quang mang.
Đồ chơi này, nàng đã thèm nhỏ dãi lâu rồi.
"Tỉnh táo! Đây không phải trọng điểm."
Từ Tiểu Thụ liền vội vàng kéo nàng lại, cảm giác được cỗ lực lượng bài xích ở trong cơ thể nàng truyền tới.
Lần này, hắn trực tiếp nắm chặt, kết quả tiểu cô nương "Ngô" một tiếng đau đớn, bị chấn động đến liên tiếp lui về sau.
Mộc Tử Tịch: ? ? ?
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, + 1."
Từ Tiểu Thụ nhất thời im lặng, hắn quên mình có một thân kỹ năng bị động, nếu như lực lượng không có chấn bay mình, vậy người chịu khổ nhất định sẽ là Mộc Tử Tịch.
Chỉ là, cỗ lực lượng kia, tựa hồ trở nên yếu đi?
Bị tiêu hóa?
"Không sao chứ?"
"Có sao!" Mộc Tử Tịch thở phì phì.
Từ Tiểu Thụ đột nhiên nói: "Không sao thì tốt, lực lượng trong cơ thể ngươi như thế nào, thế giới nguyên điểm cho?"
Mộc Tử Tịch háy hắn một cái, đôi mắt trắng dã.
"Không biết, ta không ăn!"
"Ha ha, con giả vờ với ta? Ngươi không ăn, tu vi từ trên trời rơi xuống sao?"
Từ Tiểu Thụ trực tiếp vạch trần.
Hắn vẫn cảm thấy tiểu cô nương này có chút không đúng, lần này xem như nhìn rõ một chút.
Hóa ra không chỉ khí chất trở nên cổ quái, ngay cả tu vi, tiểu cô nương cũng trực tiếp từ Nguyên Đình đỉnh phong, thăng đến Cư Vô đỉnh phong!
Cảnh giới đột phá đến, giống như ngồi tên lửa, bay thẳng lên trời.
"Tu vi?"
Lúc này Mộc Tử Tịch mới giật mình.
Nàng dò xét khí hải của mình, phát hiện mình quả thật đã đột phá, hơn nữa còn liền tiếp mấy cảnh.
"Chuyện này..."
Chính nàng cũng bị cả kinh nói không ra lời.
Từ Tiểu Thụ cảm khái không thôi, người sư muội này của mình, rất cổ quái.
Lần trước nhìn thấy nàng, cũng đột phá như vậy.
Rõ ràng trước khi tiến vào Thiên Huyền Môn, chỉ mới vào Tiên Thiên, kết quả gặp lại ở Sâm La Bí Lâm, nàng đã thăng đến Nguyên Đình đỉnh phong.
Lần này càn rỡ hơn, biến mất một lát, sau khi ra ngoài, đã đạt đến Cư Vô cảnh.
CMN, đến cùng là ai bật hack!
Không khoa học...
"Dựa theo đạo lý mà nói, cho dù ngươi có nuốt Thế Giới Nguyên Điểm, cảnh giới cũng không có khả năng tăng nhanh như vậy?"
"Sau khi nhập Tiên Thiên, không có cảm ngộ thiên đạo, cho dù năng lượng cường đại tới đâu, cũng sẽ bị bạo thể mà chết, không thể một lần đột phá nhiều cảnh như vậy..." Từ Tiểu Thụ cuộn ngón tay lại.
Mộc Tử Tịch nghe thế lông mày cuồng loạn.
"Từ Tiểu Thụ, ngươi có ý gì?!"
"Không có..."
Từ Tiểu Thụ đi qua đi lại, lần nữa nhìn tiểu cô nương từ trên xuống dưới, xoa xoa cằm.
"Ngươi rất kì quái, nói thật đi, ngươi đang giấu ta chuyện gì?!"
"Lần trước cũng thế, không hiểu ra sao liền có thể giải khai phong cấm cung chủ."
"Đây là chuyện Tiên Thiên cảnh có thể làm được?"
"Ta còn không làm được!"
Từ Tiểu Thụ nghĩ ngợi, bước chân dừng lại, lắc đầu, nỉ non: "Không thích hợp, ngươi không thích hợp!"
Mộc Tử Tịch bị nhìn đến đỏ bừng.
Nàng cũng cảm thấy mình không thích hợp, trước kia, nàng đồng dạng không rõ mình cổ quái ở chỗ nào.
Nhưng từ khi cơn đau đầu xuất hiện, trong đầu liền có thêm một âm thanh, mọi chuyện tựa hồ dần sáng tỏ.
"Ta nào có bí mật gì?" Mộc Tử Tịch cưỡng ép phản bác.
Từ Tiểu Thụ híp mắt, đột nhiên linh quang lóe lên, thông suốt nói: "Có!"
"Nếu như tu vi của ngươi vốn đã đạt tới cảnh giới này, sau đó bị phong ấn, vậy liền có thể giải thích thông."
"Năng lượng vừa đến, liền có thể xông phá phong ấn, ngươi cũng không cần cảm ngộ thiên đạo, tu vi phi thẳng."
Trong lòng Mộc Tử Tịch lộp bộp một cái.
Gia hỏa này...
Nàng còn chưa kịp nghĩ nhiều, chỉ thấy Từ Tiểu Thụ đã âm hiểm cười: "Thành thật khai báo, có phải ngươi bị lão gia gia phụ thể, hoặc là yêu ma chuyển thế, hiện tại đang từ từ thức tỉnh?"
Từ Tiểu Thụ cảm thấy suy đoán này của mình, có lẽ cũng không phải hoàn toàn không có chút căn cứ.
Chí ít, hắn nghe qua truyền thuyết ba năm ngộ đạo, cuối cùng thành Kiếm Tiên.
Nhưng chưa từng nghe qua chỉ ăn vật đại bổ, liền có thể trở thành đại năng.
Nếu chỉ cần ăn là được, mọi người cần cảm ngộ đại đạo làm quái gì?
Cắn thuốc, liền có thể trở thành Vương Tọa!
"Cái gì mà phụ thể không phụ thể, còn yêu ma chuyển thế... Từ Tiểu Thụ, ngươi muốn ăn đòn có đúng không?!" Mộc Tử Tịch dựng thẳng bàn tay, vô cùng tức giận nói.
"Ngươi không đánh lại ta."
Từ Tiểu Thụ ha ha cười, đột nhiên lần nữa thăm dò: "Ngươi thật không có bí mật?"
"Không có!" Mộc Tử Tịch tất nhiên nói.
"Ngươi chắc chắn... không phải đang lừa ta?"
"Chắc chắn!"
"Không cần chắc chắn, ngươi nói "Không phải"."
"Hửm?" Mộc Tử Tịch sững sờ, nhìn vẻ mặt thành thật của Từ Tiểu Thụ, nàng có chút do dự, không biết có nên tiếp tục giấu diếm hay không.
"Không phải."
Nàng rốt cuộc vẫn làm ra lựa chọn.
"Nhận lừa gạt, điểm bị động, + 1."
Từ Tiểu Thụ thở dài một hơi.
"Quả nhiên, sư muội trưởng thành, học được cách lừa gạt sư huynh..."
"Uổng công ta tốn nhiều tâm huyết, chạy vào trong Thiên Xu Cơ Bàn cứu ngươi ra..."
"Ài, tim đau quá."
Sắc mặt Mộc Tử Tịch đỏ bừng.
Tên Từ Tiểu Thụ này, sao hắn có thể chắc chắn như vậy?
Nàng rất muốn lớn tiếng nói một câu "Ta thật không có lừa ngươi".
Nhưng nhìn biểu lộ bi thương không giống làm bộ của Từ Tiểu Thụ, nàng liền không nói thành lời.
"Thôi thôi."
Từ Tiểu Thụ vung tay lên, cũng không muốn xoắn xuýt chuyện nhỏ nhặt này.
Ai không có cái bí mật?
Bí mật của Mộc Tử Tịch, còn có thể lớn hơn mình?
Không đến mức ấy chứ?
"Nên ra ngoài."
Ánh mắt hắn xuyên qua sương mù hỗn độn, tựa hồ nhìn đến bầu trời ở bên ngoài.
Trương Thái Doanh vẫn còn đang đợi hắn!
"Tính toán thời gian, tiền hí dạ yến, hẳn sắp kết thúc rồi."