Chương 409: Đăng Tràng!
Chương 409: Đăng Tràng!
"Nói ngắn gọn, là bên trong Linh Cung lẫn vào đồ vật thượng vàng hạ cám, thời điểm tiến vào tiểu bí cảnh, Hội Vụ Nhân bị ta phát hiện."
"May mắn có quy tắc lực lượng tiểu thế giới hạn chế, nó không dám làm loạn, đoán chừng là sợ lưỡng bại câu thương, cuối cùng ngược lại bị ta phong ấn."
"Chính là như vậy."
Từ Tiểu Thụ bất đắc dĩ nói ra.
Thủ Dạ quá câu chấp, cho dù không tham gia dạ yến, ông ta cũng muốn điều ra rõ ràng mọi việc.
Nhưng Phó Hành một mặt buồn rầu, Từ Tiểu Thụ hiển nhiên không có hứng thú tiếp tục chơi với ông ta.
"Cụ thể thế nào?"
Thủ Dạ ép hỏi lấy: "Tình hình cụ thể, ta muốn biết nó biến thành bộ dáng gì."
Sắc mặt lão đầu rất cấp bách, lần này đến lượt Từ Tiểu Thụ vui vẻ.
Rất muốn biết sao?
Ta không nói cho ngươi biết!
Trước kia Từ Tiểu Thụ không rõ giá trị của Quỷ Thú, nhưng dần dần tìm hiểu, hắn liền ý thức được tình báo cuộc chiến giữa mình với Hội Vụ Nhân, trân quý đến cỡ nào.
Tình báo đáng giá như thế, sao có thể nói toạt ra được?
Huống chi đối diện là lão đầu tính tình táo bạo, lúc nào cũng có thể bạo khởi đả thương ngươi...
Tương phản, chỉ cần mình che giấu, Thủ Dạ nhất định sẽ không động thủ với mình.
Về phần quan hệ giữa mình với Quỷ Thú, chỉ sợ lão nhân này cũng không ngờ tới được.
"Tình huống cụ thể ngày mai hãy nói."
Từ Tiểu Thụ khoát tay, khoát tay lên vai Phó Hành, ra hiệu không cần lo lắng: "Đi, trước đi tham gia dạ yến."
Thủ Dạ tức giận đến mức dựng râu trừng mắt.
Nhưng đối với tên tiểu bối này, hiện tại ông ta quả thật thúc thủ vô sách.
Chuyện Hội Vụ Nhân đã qua nhiều năm, thực lực của nó có đột phá không, năng lực biến hóa như thế nào.
Những thứ này, tại thời khắc Bạch Quật mở ra, đáng tiền nhất.
Cũng là tin tức Hồng Y phải đi thăm dò rõ ràng.
Mình vừa vặn tìm được con đường khai thông, sao có thể bỏ qua được?
Thế nhưng hết lần này tới lần khác tên tiểu bối trước mặt này lại khó chơi, tựa hồ còn không sợ mình.
Thật là...
Hợp khẩu vị!
Thủ Dạ vui vẻ.
Tiểu gia hỏa có phong cách như vậy, nếu như thực lực không theo kịp, ông ta cũng lười để ý.
Thế nhưng hắn có Tông Sư chi thân, khiến cho ông ta có một loại cảm giác "Tiểu tử này không tệ"!
Tuy nhiên cũng thật kỳ quái, Hồng Y đại danh đỉnh đỉnh, lại không trấn được một người trẻ tuổi...
Thủ Dạ bất đắc dĩ.
Ông ta liếc nhìn Phó Hành cười gượng, biết chất nhi cũng khó xử, lúc này không hỏi thêm nữa.
"Vậy trước tham gia dạ yến, nhưng tiểu tử ngươi nhớ kỹ phải lưu lại, không được chạy."
Từ Tiểu Thụ cười lắc đầu.
"Đi thôi."
Tân Cô Cô ở phía sau một mặt ngốc trệ.
Y không thể tin được, tình huống thập tử vô sinh, lại bị Từ Tiểu Thụ hóa giải?
Đây chính là Hồng Y đó!
Mình là Quỷ Thú ký thể hàng thật giá thật, sao có thể đi ở bên cạnh ông ta, còn không bị một chưởng vỗ chết?
Mẹ nó chỉ bằng chuyện này, đã đủ cho mình nói khoác ở trong giáo nhiều năm!
Từ Tiểu Thụ... ngưu bức!
Có thể dùng mấy lời vô nghĩa nói đến mức Hồng Y cũng phải tin, Tân Cô Cô biểu thị, tự thẹn không bằng.
"Nhận kính nể, điểm bị động, + 1."
Từ Tiểu Thụ cùng Phó Hành đi ở phía trước, Thủ Dạ bỗng nhiên quay đầu nhìn phía Tân Cô Cô, ánh mắt lần nữa dừng ở trên hoàng kim thiền trượng.
Đúng lúc, đạo âm thanh không mặn không nhạt ở phía trước lần nữa truyền đến.
"Kỳ thật người này xem như nửa tên bảo tiêu của ta, ta dùng y đến trợ giúp tu luyện, không có gì đáng ngại chứ?"
Thủ Dạ híp mắt, trầm ngâm nửa ngày.
Dùng Vương Tọa đến luyện tập, tên Từ Tiểu Thụ này...
Tân Cô Cô kinh hồn táng đảm, nhưng biết mình không thể không động.
Cưỡng ép bước đi, vượt qua mặt Thủ Dạ.
Cho đến khi lên phía trước lão giả, y mới rốt cuộc buông lỏng xuống.
"Quá quan?"
"Hô, Từ Tiểu Thụ, nhờ có ngươi."...
Sảnh tiếp khách.
Hình tượng hoàn toàn khác với lúc Từ Tiểu Thụ vừa đến, nơi đây đã kín người hết chỗ.
Chỗ ngồi đã bị lập đầy, đám tiểu bối chỉ có thể chen nhau đứng phía lôi đài.
Mà người hầu cùng hộ vệ, hoàn toàn không có chỗ đặt chân, đều tại bên ngoài sảnh tiếp khách hầu lấy.
Đám người nâng ly cạn chén, trò chuyện với nhau.
Nhưng rõ ràng tâm không ở đây, mọi người đều có thể nhìn ra.
"Vẫn chưa tới?"
"Trễ như vậy rồi, đến cùng là ai đáng để Phó Hành chờ lâu như vậy, còn chưa trở về?"
Vài người nghĩ đến, không khỏi liếc nhìn nam tử trung niên cường tráng như gấu đang ngồi.
Ngay cả Trương Thái Doanh đều ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này.
Còn có ai, đáng để Phó Hành đi nghênh đón?
"Chư vị, đã đợi lâu!"
Thời điểm mọi người ở đây đã có chút không kiên nhẫn, ngoài cửa liền truyền đến tiếng cười áy này, Phó Hành dẫn đầu bước vào.
Sảnh tiếp khách thoáng chốc lặng ngắt như tờ.
Đám người trên bàn rượu quay đầu, ngay cả đám thanh niên tài tuấn ở trên lôi đài cũng nhao nhao ghé mắt.
"Người kia, tới rồi?"
Đám người mong mỏi trông mong, chăm chú nhìn người đi ở sau lưng Phó Hành.
Quả nhiên, sau khi Phó Hành bước vào, lại có một đạo thân ảnh xuất hiện.
Nhưng, đây cũng là người trẻ tuổi.
"Ồ? Kia không phải tiểu tử vừa đưa tiễn Văn Tống sao?"
"Người Phó Hành đi đón, chính là hắn?"
"Không đúng, không phải vừa rồi gia hỏa này đã tới rồi sao? Chẳng lẽ vừa rồi Phó Hành không có nghênh đón, gọi y ra ngoài đón tiếp lại?"
Tất cả mọi người đều ngây dại.
"Nhận hoài nghi, điểm bị động, +1420."
Từ Tiểu Thụ vừa bước vào cửa, liền bị tin tức này dọa sợ.
Một giây sau, trên mặt hắn tuôn ra vẻ mừng như điên.
Hay cho Phó Hành ngươi, phủ thành chủ thật có thể dung nạp ngàn người.
Không!
Đây chỉ mới là sảnh tiếp khác!
Nếu như là ở bên ngoài, tối nay đám người vây xem chiến đấu, chẳng phải liền có thể kiếm được đầy bồn đầy bát?
Hắn thô sơ giản lược quét qua, quả nhiên thấy được rất nhiều người quen.
Trên bàn rượu chính, Trương Thái Doanh ngồi ở xa xa, trong mắt gã tựa hồ có kinh ngạc, không biết đang nghĩ đến chuyện gì.
Phó Ân Hồng cùng Khuất Tình Nhi đồng dạng cách hắn không xa, gương mặt xinh đẹp cũng có chút kinh dị.
Mộc Tử Tịch thì đơn độc ngồi ở trong góc, hiển nhiên bởi vì Từ Tiểu Thụ, nàng có thể ngồi riêng một chiếc ghế.
Nhưng trên mặt tiểu cô nương rõ ràng không kiên nhẫn được nữa.
Bởi vì xung quanh, là một đám thanh niên tài tuấn Từ Tiểu Thụ hoàn toàn không biết.
Tại một bên, cách đó không xa, ba tên kiếm khách vậy mà cũng tại.
Không phải bọn họ nên lên lôi đài trang bức sao, ngồi ở trong đám lão nam nhân làm gì?
Không đúng, sao bọn họ có tư cách ngồi ở đó?
"Đều rất không đơn giản..."
Từ Tiểu Thụ vui mừng hớn hở cười, cột tin tức xoát bình phong cũng không phải duy nhất một lần, mà là lần lượt giảm bớt.
Vẻn vẹn lần này ra sân, liền đã cống hiến cho hắn hơn ba ngàn điểm bị động.
"Quá kinh khủng, mọi người thích ta như thế sao?"
"Khiến ta rất thẹn thùng."
Từ Tiểu Thụ một bên mỉm cười đáp lại đám người kinh ngạc, một bên chậm rãi bước đi, đi cả nửa ngày cũng không nhích được bao xa.
"Tiểu tử thúi, ngươi có thể đi nhanh lên không?!"
Cửa chỉ lớn như thế, Phó Hành đã đi lên đài cao rồi, thế nhưng Từ Tiểu Thụ vẫn còn chặn cửa không tiến.
Hành động chiếm hầm cầu không kéo phân như thế, ngay cả Thủ Dạ cũng bị tức đến.
Lão nhân gia trực tiếp đẩy, Từ Tiểu Thụ không nhúc nhích.
Lại dùng lực, Từ Tiểu Thụ sừng sững bất động.
Thủ Dạ: "..."
Oanh!
Ông ta hơi sử dụng linh nguyên, Từ Tiểu Thụ liền bị chấn bay lên trời.
Một bộ Hồng Y chiếm cứ cửa ra vào, tất cả mọi người rốt cuộc lấy lại tinh thần, trong mắt dần dần lộ ra vẻ không thể tin.
Hồng Y?
Người Phó Hành đón là Hồng Y?!
Vừa rồi Từ Tiểu Thụ đi ở phía trước, sẽ không phải. . .
"Nhận hoài nghi, điểm bị động, + 1420."
"Nhận hoài nghi, điểm bị động, + 811."
"..."