Chương 414: Muốn Đánh Ta, Phải Xếp Hàng (1)
Chương 414: Muốn Đánh Ta, Phải Xếp Hàng (1)
"Tiểu Thú ca ca?"
Cho đến khi ở phía xa tiệc rượu phát sinh chuyện này, Tô Thiển Thiển mới hơi ngước mắt nhìn.
Vừa nhìn, nàng liền nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
Lần này Tô Thiển Thiển có chút kinh ngạc.
Nàng biết lai lịch của Từ Tiểu Thụ, không phải là đệ tử thế lực lớn ở trong Thiên Tang Thành, ừm, cũng không phải đệ tử những gia tộc nhỏ ở thành trì khác, sao có thể xuất hiện ở nơi này?
Còn náo chuyện?
"Huynh ấy, ra mặt giúp mình?"
Nếu như đối phương không phải Khâu gia, có lẽ Tô Thiển Thiển sẽ không suy nghĩ nhiều.
Thế nhưng tối nay minh trào ám phúng, Khâu trưởng lão trực tiếp nhằm vào Tô gia, hiển nhiên là muốn bỏ đá xuống giếng.
Nhân vật như vậy, ngay cả đệ tử gia tộc, đều bị Từ Tiểu Thụ thanh tràng?
Tô Thiển Thiển không có cảm thấy cao hứng.
Tương phản, nàng nhìn về phía Từ Tiểu Thụ nơi xa, trong mắt xuất hiện lo lắng.
Tối nay nàng đến đây, ôm tâm lý cho dù một mình gánh lấy, cũng phải tranh thủ kiếm thêm cho gia tộc mấy cái danh ngạch.
Tuy trưởng bối Tô gia đã vẫn lạc, thế nhưng thế hệ tuổi trẻ lại chưa từng xuống dốc.
Tương phản, dưới cừu hận kích phát, tất cả đều sục sôi chiến ý.
Bọn họ cần cơ hội tiến vào Bạch Quật, giúp bản thân gia tốc trưởng thành.
Mình ở đây, bất quá là miễn cưỡng thay thế vị trí trưởng bối trong tộc, đi tới phủ thành chủ tham dự dạ yến.
Một mình mình gánh lấy, đã đủ rồi.
Nếu như Từ Tiểu Thụ tới giúp đỡ, cho dù có thể thành công một lần, thế nhưng cũng không thể chống được những người kia thay nhau tiến công.
Chỉ là Nguyên Đình cảnh, có lòng như thế đã đáng quý!
"Tiểu Thú ca ca, huynh quá ngốc."...
Thủ Dạ cười tủm tỉm nhìn Từ Tiểu Thụ lộ ra một mặt bị kinh sợ, thầm nghĩ gia hỏa này thật đúng là ra bài không theo lẽ thường.
Ở trong tiệc rượu, tiểu bối có thể khiến cho ông ta cảm thấy vừa mắt quả thật không nhiều.
Từ Tiểu Thụ tính một người.
Người khác không nhìn thấy quá trình cụ thể, nhưng ông ta thời khắc cảnh giác, linh niệm tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình tranh loạn ở hậu phương, đương nhiên biết Từ Tiểu Thụ tự tác làm loạn.
"Tông Sư chi thân, địch nhân đánh một quyền ngược lại bị chấn bay?"
Thủ Dạ có chút kinh ngạc.
Tông Sư chi thân này, tựa hồ không có đơn giản giống như bề ngoài.
Kết quả của Khâu Đắc Kiếm như thế nào, ông ta hoàn toàn không quan tâm.
Tương phản, đối với Từ Tiểu Thụ, lúc trước có tiếp xúc qua, trong lòng nổi lên ý muốn lôi kéo.
Thái độ đối nhân xử thế của ông ta, mang theo sắc thái chủ quan mãnh liệt.
"Tiểu tử này, tựa hồ rất không tồi, nếu huấn luyện thêm một chút, nói không chừng sao này sẽ trở thành tồn tại vừa nghe tên đã khiến cho Quỷ Thú sợ mất mật."
Trong đầu Thủ Dạ nghĩ đến, chợt thấy Tô Thiển Thiển một mực cúi đầu ngồi đứng lên, trong mắt còn có một chút lo lắng.
Ông ta già thành tinh, liên tưởng đến hành động lúc trước của Khâu gia, lập tức minh bạch chuyện gì.
"Ra mặt thay người?"
Liếc qua Phó Hành, sắc mặt gia hỏa này quả thật đã rất khó coi.
Cho dù là Từ Tiểu Thụ, hành động không nể mặt mũi như vậy, quả thật rất dễ khiến cho người ta không xuống đài được.
Nếu như giờ phút này, Tô Thiển Thiển lại lửa cháy đổ thêm dầu, nói không chừng hai hạt giống tốt ông ta nhìn trúng, tối nay đều phải xéo đi.
Không sai, Tô Thiển Thiển, ông ta cũng coi trọng.
Cô nương này quả thực quá bắt mắt.
Người khác nhìn không ra, nhưng theo Thủ Dạ thấy, khí tức Kiếm Tông trên người tiểu cô nương này, thực sự quá nồng nặc.
Rõ ràng vừa mới đột phá không lâu, khó mà che giấu.
Bằng chừng ấy tuổi, đã có thể làm được như thế, thiên phú không thua Từ Tiểu Thụ a!
Thiên Tang Thành nho nhỏ, vậy mà đồng thời xuất hiện hai vị anh kiệt bực này.
Vốn cho rằng tối nay chỉ đến truyền tin tức, nào ngờ vậy mà phát hiện nhiều hạt giống tốt đến như thế.
Thủ Dạ sao có thể nhịn được, ông ta trực tiếp đứng dậy, cướp lời Tô Thiển Thiển, mở miệng nói: "Phó chất nhi, ta thấy đám tiểu gia hỏa này đã không nhịn được, nếu như đã không nhìn được..."
"Không bằng chúng ta bớt nói vài lời, trực tiếp khai chiến?"
Lời nói của ông ta thấp thoáng có chút hương vị giống Từ Tiểu Thụ, đám người nghr vậy kinh ngạc không thôi.
"Đúng lúc, lão phu cũng muốn nhìn thử xem, ở trong Thiên Tang Quận, đến cùng còn giấu bao nhiêu nhân kiệt?" Thủ Dạ cười.
Lời này vừa ra, lập tức nhận lấy đầu sóng ngọn gió nơi đây.
Sau khi trưởng bối các đại gia tộc sững sờ một chút, trong mắt đều toát ra quang mang mừng rỡ.
Hồng Y nói như thế, là có y muốn dìu dắt?
Nếu tiểu bối nhà mình có thể được Thánh Thần Điện coi trọng, đây chẳng phải là sẽ lên như diều gặp gió?
"Hồng Y tiền bối nói rất có lý, thời gian cũng không còn sớm, phải nhanh chóng quyết định ra danh ngạch Bạch Quật, hơn nữa, chắc hẳn mọi người ở đây đã ma quyền sát chưởng không nhịn được."
Có người lập tức hòa thanh đáp ứng, lời này không phải giả, đám gia hỏa đứng ở trên lôi đài một bên khác, đã không kiên nhẫn được nữa.
Phó Hành vốn không sinh khí với Từ Tiểu Thụ nổi, giờ phút này đương nhiên thuận bậc thang leo xuống.
"Tốt, đã mọi người nóng lòng như thế, quy tắc cũng đã giảng gần hết..."
"Như thế, ta tuyên bố, tranh đoạt danh ngạch Bạch Quật, giờ phút này, chính thức bắt đầu!"
Đám người ở bên dưới lập tức phấn khởi.
Không khí vốn bởi vì Từ Tiểu Thụ sớm xuất thủ mà ngưng trệ, hiện tại lập tức bị điểm bạo.
"Đến rồi đến rồi, thời khắc ta đại triển thần uy đã đến."
"Ha ha, Khâu gia không chịu nổi tịch mịch, vậy mà sớm xuất thủ, bất quá cũng tốt, hiện tại bớt đi một đối thủ, quả thật không lỗ."
"Lúc trước nói tin tức Bạch Quật một hồi cũng thôi đi, hiện tại quy tắc thi đấu cũ cũng lặp lại, lãng phí biết bao nhiêu thời gian, thật là..."
Phó Hành nghe mọi người nghị luận, mặt không đổi sắc.
Nếu như y là người đứng ở trên lôi đài, nhất định cũng sẽ cảm thấy mình nói quá nhiều.
Nhưng vị trí không giống nhau, có nhiều thứ vẫn phải phải nói rõ trước.
"Không làm mất thời gian của các vị nữa, trận chiến đầu tiên, tỷ thí Luyện Linh đạo."
"Ngoại trừ ngũ đại thế lực Thiên Tang Thành đến lúc cuối mới thi đấu tranh đoạt danh ngạch ra, những người khác, tùy ý chinh chiến!"
Phó Hành móc ra một cái lệnh bài, rót linh nguyên vào, lôi đài ở bên cạnh đã âm vang chấn minh.
Đám người ở trên đó bị gạt ra, ở giữa xuất hiện ba tòa đài cao, dưới Dạ Minh Châu chiếu rọi, vô cùng bắt mắt.
"Luyện Linh đạo, hai mươi lăm cái danh ngạch Bạch Quật, từ trên ba tòa đài cao này quyết ra."
"Quy tắc rất đơn giản, xa luân chiến."
"Nếu như người thủ lôi có thể chống được mười lần khiêu chiến, liền có thu lấy danh ngạch Bạch Quật, không có những hạn chế khác."
Quy tắc đẫm máu như thế, ngay cả Từ Tiểu Thụ cũng bị kinh đến.
Mười lần khiêu chiến.
Ngoại trừ hắn, còn ai chịu nổi?
Cho dù có đan dược cũng không chống nổi a!
Nếu như nửa đường linh nguyên cạn sạch, cho dù phía trước đã thắng được chín trận, chỉ sợ cũng là công dã tràng.
Liều sống liều chết như thế, cũng chỉ thu được một cái danh ngạch Bạch Quật.
Đám thanh niên tài tuấn nơi đây, sợ rằng không chỉ có trăm người.
Tranh đấu, cũng quá tàn khốc đi.
"Mười lần quyết đấu, xa luân chiến..."