Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ (Dịch Vip)

Chương 418 - Chương 418: Đến Chinh Phục Ta (1)

Chương 418: Đến Chinh Phục Ta (1) Chương 418: Đến Chinh Phục Ta (1)

"Ta nhận thua!"

"Cứu mạng, trọng tài cứu mạng!"

Độc vũ giống như vạn kiếm đằng không, mang theo khí thế nghiền ép, xuyên thấu vạn vật, trực tiếp khiến cho Tập Vũ Sinh kinh hãi thất thố.

Y đã hoàn toàn mất đi phân tấc.

Cho dù trong lòng biết được tại loại tràng diện này, mình mở miệng cầu viện nhận thua, có lẽ sau này sẽ không ngẩng đầu lên được nữa.

Cũng biết một kiếm này của Từ Tiểu Thụ, có khả năng chỉ là chướng nhãn pháp, thậm chí hoàn toàn không có chút uy năng.

Dù sao tên kia chỉ là Nguyên Đình cảnh, nhục thân Tiên Thiên cùng Tông Sư kiếm ý, sao có thể vẹn cả đôi đường?

Thế nhưng Tập Vũ Sinh vẫn luống cuống.

Y không dám cược.

Mặt mũi là chuyện nhỏ, sinh mệnh lớn nhất.

Vạn nhất phát sinh khả năng vạn nhất, vậy mình, ngay cả cơ hội để tâm ma sinh ra cũng không còn.

Một bên kêu cứu, Tập Vũ Sinh một bên lách mình tránh đi.

Kiếm thế của Từ Tiểu Thụ không có dấu hiệu dừng lại.

Lấy đạo của người trả lại cho người, nói thật, hắn cũng không muốn ngừng.

Trong ánh mắt kinh hãi của đám người, mấy vạn độc vũ trực tiếp dùng khí thế không gì không thể phá, sinh sinh phá hủy một chút huyễn tưởng cuối cùng trong lòng đám người.

"Sưu sưu sưu..."

Vạn Kiếm Quy Tông!

Vạn vũ tề phát!

"Cứu mạng!!!"

Tập Vũ Sinh rốt cuộc khó nén hoảng sợ, trực tiếp hô lên.

Rốt cuộc, tại thời khắc độc vũ sắp đâm xuyên thân thể, trước mặt y xuất hiện một thân ảnh giống như thiên sứ.

Trọng tài không nói hai lời, nâng một tay lên.

Hư không ông thanh run lên, một đạo màn sáng màu xanh chụp vào không gian phía trước.

Mấy vạn độc vũ toa toa cuồng vang, trực tiếp đâm vào bên trong, thế nhưng lại giống như đâm vào vải bông, cường độ giảm xuống, từ trên không rớt xuống.

"Chiêu thức thật lợi hại."

Từ Tiểu Thụ hơi kinh ngạc, tu vi trọng tài bất quá cũng chỉ mới Tông Sư, ước chừng cũng chỉ là âm Dương cảnh.

Nhưng một thức linh kỹ này, lại có thể thoải mái nuốt Tông Sư kiếm ý vào như vậy?

"Không hổ là người của phủ thành chủ, bản lĩnh không tầm thường nha."

Mắt thấy trọng tài không nói một lời, muốn đoạt điểm bị động của mình đi.

Trong đầu Từ Tiểu Thụ cũng nổi lên ý muốn tỷ thí.

Nói thật, thiên tài chân chính vẫn còn chưa xuất hiện.

Nếu như dựa theo tiến trình phổ thông, nói không chừng mình phải đánh đến nửa ngày, như thế quá tốn thời gian.

Không bằng...

Con ngươi Từ Tiểu Thụ nhất chuyển, trong lòng có hơi động...

Độc vũ từ trên không rớt xuống, đám người bên dưới nhẹ nhõm thở ra, biết trận chiến này xem như kết thúc.

Cho dù là trọng tài, cũng đã hoàn toàn buông lỏng xuống.

Bề ngoài nhìn bình thường, thế nhưng linh kỹ dù sao chỉ là linh kỹ, cho dù là linh kỹ Tông Sư đỉnh phong Thanh Loan Liên, có thể hóa giải công kích của người kia.

Thế nhưng kiếm khí thông thấu, vẫn đang không ngừng tổn thương y.

"Tiểu tử thật lợi hại."

"Kiếm ý gia hỏa này, không phải giả!"

Trong đầu nghĩ như vậy, vừa muốn lên tiếng tán dương một phen, trọng tài lại nhìn thấy độc vũ rơi xuống đất, tựa hồ được một đạo linh tuyến mỏng manh dẫn dắt.

Linh tuyến kia không chút thu hút, nhưng bỗng nhiên kinh hiện.

Truy tìm ngọn nguồn, nghiễm nhiên thắt ở trên mười ngón tay của Từ Tiểu Thụ.

"Chuyện này..."

Trọng tài còn chưa kịp phản ứng, độc vũ rơi trên mặt đất lần nữa khởi động, vòng qua Thanh Loan Liên trước mặt mình, trực chỉ Tập Vũ Sinh.

Tập Vũ Sinh: ? ? ?

Y mới từ vực sâu vớt về được một mạng, đang nghĩ ngợi lúc nữa nên dùng phương thức gì vãn hồi mặt mũi, thậm chí dùng lời nói nghiền ép Từ Tiểu Thụ một chút, miễn cho gia hỏa này quá mức càn rỡ.

Nào biết, độc vũ gãy mất, vẫn có thể nối dây?

Chuyện quỷ gì thế này?

Lông vũ mọc ra từ trên người ta, sao ta lại không biết lông vũ có dây?

Dưới trạng thái tâm thần thất thủ, Tập Vũ Sinh chỉ có thể miễn cưỡng điều động một chút linh nguyên.

Nhưng ngay cả linh kỹ phòng ngự của trọng tài cũng chỉ mới hơi ngăn được, Tông Sư kiếm ý, sao có thể đơn giản dừng lại như vậy?

"Xuy xuy xuy!"

Trong nháy mắt, giữa không trung máu tươi tung tóe, một tên huyết nhân từ trên trời rơi xuống.

"Ta kháo, cho nên Từ Tiểu Thụ... thật là biết Tông Sư kiếm ý?"

Dám người lấy Tập Vũ Sinh làm thí nghiệm, rốt cuộc nghiệm chứng ra Từ Tiểu Thụ thật biết Tông Sư kiếm ý.

Lần này, cho dù trong lòng không nguyện tin tưởng, nhưng nhìn huyết nhân đáng thương kia, tất cả mọi người đều bất giác nuốt nước bọt.

Hết thảy, đều là thật.

Nhục thân Tiên Thiên, đồng thời còn có Tông Sư kiếm ý!

"Không thích hợp, nếu như Tông Sư kiếm ý là thật, vậy..."

"Nhìn cường độ thân thể gia hỏa này, các ngươi có cảm thấy con hàng kia cũng không phải nhục thân Tiên Thiên, mà là Tông Sư chi thân hay không?"

Trong đám quần chúng trầm mặt vây xem, bỗng nhiên có người toát ra ý nghĩ thoát túc này, sau đó liền bị nước bọt bao phủ.

"Nói đùa gì thế, Tông Sư kiếm ý đã rất khoa trương, còn Tông Sư chi thân?"

"Ngươi tưởng rằng Tông Sư là rau cải trắng à, một tay một củ, một người ôm hai?"

"..."

"Từ Tiểu Thụ!"

Khác với đám quần chúng vây xem, trong mắt trọng tái toát ra vẻ tức giận,"Ta đã xuất thủ, sao ngươi vẫn không ngừng lại?!"

Từ Tiểu Thụ thu tay lại.

Hắn làm việc có chừng mực, cũng không có đâm Tập Vũ Sinh thành tổ ong vò vẽ.

Nhiều nhất, cũng chỉ biến gia hỏa này thành con nhím mà thôi.

"Hắn đâm ta, ta đâm hắn."

Từ Tiểu Thụ trừng mắt, không cam lòng yếu thế nói: "Mà thôi!"

Trọng tài vô cùng tức giận: "Ngươi nào có thụ thương? Hắn căn bản không thể thương tổn ngươi mảy may."

"Không bị thương liền không thể ra tay?"

Từ Tiểu Thụ đồng dạng phì cười: "Không bị thương chỉ có thể nói bởi vì ta quá mạnh, chứ không phải gia hỏa này sát tâm không đủ."

"Nếu như đổi thành Nguyên Đình cảnh phổ thông tới, không tiếp nổi một kích này, hạ tràng như thế nào, ngươi hẳn có thể nghĩ đi?"

"Cầm đao chém không trúng người, liền vô tội?"

Trọng tài nhất thời á khẩu không trả lời được.

Nói thật, cho dù Từ Tiểu Thụ có giết người, cũng không có gì không đúng.

Y nhiều lời như vậy, là bởi vì trọng tài đã xuất thủ, thế nhưng Từ Tiểu Thụ vẫn lựa chọn tiến công, làm y mất mặt mà thôi.

Oán hận giảm xuống, khí thế trọng tài hơi yếu xuống, nhưng y hiển nhiên vẫn muốn cãi lại vài câu.

"Ngươi không nói trận đấu kết thúc."

Từ Tiểu Thụ lập tức mở miệng nói trước.

Sắc mặt trọng tài tái đi, tức giận đến phát run, trực tiếp quay người ôm lấy Tập Vũ Sinh, lách mình biến mất.

"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, + 1."

"Nhận kính nể, điểm bị động, + 898."

"Nhận e ngại, điểm bị động, + 232."

"...

Đám người bên dưới liền líu ríu lên.

"Mạnh!"

"Thật mạnh!"

"Tên Từ Tiểu Thụ này từ đâu xuất hiện, không chỉ mồm mép trơn trượt, thực lực còn không phải dạng vừa, ta còn tưởng rằng hắn chỉ là một tên ngốc xúc động."

"Thất sách, gia hỏa này căn bản không có xúc động, tên kia là ma quỷ."

"..."

Từ Tiểu Thụ vui tươi hớn hở cười, nhìn điểm bị động theo chiến đấu kết thúc bắt đầu tăng vọt, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Hắn bỗng nhiên phát hiện, lúc chiến đấu, mình có thể thu được điểm bị động, ngoại trừ "Nhận công kích", thứ khác ít đến thương cảm.

Tương phản, các loại lời nói rác rưởi trước khi chiến đấu cùng sau khi chiến đấu, nếu như mình biểu hiện xuất sắc, ngược lại có thể thu lấy càng nhiều ban thưởng.

"Kỳ quái."

"Tư duy đám người này đúng là có chút vấn đề."

"Ta đánh đặc sắc như vậy, Tông Sư kiếm ý đều lấy ra, bọn gia hỏa này chỉ "chất vấn" một đợt, không còn gì khác."

"Tương phản, mắng tên trọng tài đầu óc chậm chạp kia một trận, lại thu được càng nhiều..."

Từ Tiểu Thụ cười lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.

Một đợt đấu pháp trương dương, đúng là đã trấn trụ mọi người.

Ánh mắt mọi người hoàn toàn không rời khỏi Từ Tiểu Thụ, cho dù là đài cao số ba, cũng không có ai lên khiêu chiến.

"Tới lượt ngươi."

Ánh mắt thoáng nhìn, Từ Tiểu Thụ nhìn về phía đài cao số ba.

Nơi đó có một tên gia hỏa bắp chân đều đã mềm nhũn, nhưng nhìn nửa người trên, gia hỏa này vẫn thập phần cường ngạnh.

"Từ, Từ Tiểu Thụ, đừng tưởng rằng ngươi đánh bại hai người, ta liền sẽ sợ ngươi!"

"Có gan ngươi tới... ngươi qua lôi đài của ta, hai trận thắng vừa rồi, sẽ lập tức về không!"

Đám người bên dưới lập tức u oa cả lên.

Bên dưới đều là người trẻ tuổi, đều sùng bái cường giả.

Cho dù Từ Tiểu Thụ có khiến người ta phiền chán, thế nhưng chung quy hắn đã biểu hiện ra thực lực cường giả.

Nhưng gia hỏa ở trên đài cao số ba, ngôn hành cử chỉ cũng quá thấp kém đi.

"Sợ thì cứ nói là sợ, còn không thừa nhận?"

Từ Tiểu Thụ cười cười phi thân mà qua, trực tiếp rơi xuống đài cao số ba.

"Ngươi thật cho rằng ta sẽ quan tâm hai cái danh ngạch kia?" Hắn xùy cười một tiếng.

Nam tử ở trên đài cao số ba hoàn toàn mộng.

Chuyện này...

Danh ngạch chiến thắng tới tay, gia hỏa này vậy mà từ bỏ?

Tự tin cường đại đến cỡ nào cơ chứ?!

Chẳng lẽ hắn tưởng rằng liên thắng mười trận, thật dễ dàng như vậy?

"Nhận hoài nghi, điểm bị động, + 1."

Không thể không nói, cái nhảy này của Từ Tiểu Thụ, quả thật nằm ngoài dự liệu của mọi người.

Nói tới nói lui, chân chính có thể từ bỏ hai trận thắng, đang ngồi có ai?

Chỉ sợ có thể đếm được trên đầu ngón tay!

"Nhận hoài nghi, điểm bị động, + 1244."

"Nhận kính nể, điểm bị động, + 1238."

Từ Tiểu Thụ nhìn người trước mặt, ánh mắt nhất chuyển, nhìn xuống đôi chân đang không ngừng run rẩy của y.

"Ngươi là Cư Vô cảnh?" Hắn hỏi.

Nam tử gian nan nuốt nước bọt, chậm rãi gật đầu.

"Đỉnh phong?"

"Đúng, đúng."

"Ngươi tên gì?"

"Thôi Thượng."

"Tốt, thổi trên cũng được, thổi xuống cũng được, Từ Tiểu Thụ ta cho ngươi một cơ hội."

Từ Tiểu Thụ nói xong, sắc mặt ngậm cười, hơi nhấc cằm.

"Ngươi đánh ta một quyền, nếu như có thể khiến ta lui lại nửa bước... không, cho dù chỉ một chút, liền xem như ngươi thắng, ta chủ động nhận thua."

"Chuyện này..." Sắc mặt Thôi Thượng lập tức trướng đến thông hồng.

Y cảm thấy mình nhận lấy vũ nhục.
Bình Luận (0)
Comment