Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ (Dịch Vip)

Chương 425 - Chương 425: Từ Đại Ma Vương Khiêu Khích (3)

Chương 425: Từ Đại Ma Vương Khiêu Khích (3) Chương 425: Từ Đại Ma Vương Khiêu Khích (3)

Nhìn Mộc Tử Tịch muốn xông tới, Từ Tiểu Thụ lập tức đổi giọng.

"Tóm lại, ngươi đã rất mạnh."

"Cũng không phải mỗi người đều là Từ Tiểu Thụ, cố lên!"

"Quang mang của ngươi, bất quá chỉ bị ánh trăng huy hoàng do ta tỏa ra che lấp mà thôi, đặt ở những nơi khác, ngươi đã có thể làm một ngôi sao."

Mộc Tử Tịch nhìn Từ Tiểu Thụ càng nói càng hăn, giận không chỗ phát tiết.

Rõ ràng chỉ là khuyên chiến, sao gia hỏa này nói một hồi, liền chếch đi một mảng lớn.

Ngươi không tự luyến, sẽ chết đúng không?!

"Dừng lại."

Mộc Tử Tịch bịt miệng Từ Tiểu Thụ lại: "Kỳ thật ta cũng muốn lên chiến đấu một phen, nhưng hiện tại, hình như tình huống không ổn lắm."

"Hửm?"

Từ Tiểu Thụ sững sờ, bỗng nhiên minh bạch chuyện gì.

Mộc Tử Tịch mới vừa nuốt "Thế Giới Nguyên Điểm", cho dù thể chất cổ quái có thể hấp thu năng lượng bên trong, nhưng muốn chân chính luyện hóa, hiển nhiên còn cần thời gian rất dài.

Trong khoảng thời gian ngắn, không thể xuất thủ lung tung.

Vạn nhất linh nguyên trong cơ thể bạo loạn, hạ tràng, nhất định vô cùng thê thảm.

"Đã như vậy, cẩn thận một chút thì hơn."

Từ Tiểu Thụ suy tư, đột nhiên đổi đề tài nói: "Nếu như ngươi luyện hóa thứ kia, sẽ không phải trở thành..." ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Hắn nhướng mày một cái.

"Thế Giới Nguyên Điểm?"

"Thế giới chi chủ?"

Mộc Tử Tịch quá sợ hãi.

"Ngươi muốn chết à?!"

"Che miệng đều không ngăn được ngươi nói chuyện đúng không, không biết truyền âm?" Nàng phẫn nộ truyền âm nói.

Từ Tiểu Thụ giang tay ra.

"Ta vẫn đang học."

Lúc đó ở trong lương đình giao lưu với Lạc Lôi Lôi một phen, hắn lấy được linh kỹ "Truyền âm Thuật", nhưng đồ chơi này cũng không thuộc về phạm trù "Kiếm đạo","Trù nghệ","Dệt" ba kỹ năng bị động loại tinh thông.

Học, rất chậm...

Không có tiếp tục đề tài này, Từ Tiểu Thụ nhìn ánh mắt tất cả mọi người hướng về đài cao, trực tiếp đứng dậy.

"Ta phải rời khỏi một hồi."

"Đi đâu?" Mộc Tử Tịch khẩn trương lên.

"Ra ngoài."

Từ Tiểu Thụ chỉ chỉ ngoài cửa sổ.

Tiểu cô nương nhướng mày, do dự nói: "Hiện tại... còn không phải lúc đi, ngươi muốn nổ thanh phủ thành?"

"? ? ?"

Từ Tiểu Thụ khẽ giật mình, trực tiếp búng ngón tay lên trán Mộc Tử Tịch.

"Nghĩ gì thế, ta bất quá chỉ đi chuẩn bị một chút mà thôi."

"Chuẩn bị cái gì?"

"Không phải đã nói qua à, nhổ củ cải, đương nhiên cần có người nhổ."

"Ai?"

"Trẻ con, đừng quản nhiều như vậy, ngươi cứ chờ ở chỗ này, đừng để người khác chú ý tới."

Từ Tiểu Thụ cười quay người, trốn tránh tầm mắt mọi người, dọc theo góc tường rời khỏi sảnh tiếp khách...

Phó Hành là người đầu tiên chú ý tới động tĩnh của Từ Tiểu Thụ.

Lúc này, y đã không còn ngây thơ đến mức tin rằng Từ Tiểu Thụ thật sẽ đi vệ sinh gì gì đó.

Gia hỏa này ở trước mặt mình, đều có thể công khai nổ rớt hai tòa đài cao, cùng thả một đóa pháo hoa.

Nếu như mình không chú ý, nói không chừng một hồi sẽ xuất hiện bạo tạc giống như ở hoa hải.

"Đi theo hắn."

Phó Hành cúi đầu phân phó một lão giả hoàn toàn không có cảm giác tồn tại ở sau lưng, người kia liền ẩn thân mà đi.

Thủ Dạ nhìn thấy động tĩnh của hai người, hơi kinh ngạc.

Rõ ràng đã nói là bằng hữu, nhưng đi nhà xí mà thôi, lại phái Vương Tọa đi theo?

Đây là bằng hữu gì?

Nhưng ông ta cũng không quá hiểu Từ Tiểu Thụ, cho nên cũng không có hành động nào khác.

Trương Thái Doanh muốn động.

Gã là một trong ba người duy nhất chú ý đến động tĩnh của Từ Tiểu Thụ.

Tiểu tử kia, gã hận không thể lập tức chém hắn thành muôn mảnh, nhưng trước mắt, vẫn là danh ngạch Bạch Quật quan trọng.

"Chờ đến khi thi đấu khiêu chiến kết thúc."

Trong lòng có định đoạt,"Nhịn xuống, tối nay, Từ Tiểu Thụ kia, không rời khỏi phủ thành chủ được!"...

Những người chú ý đến hắn, đều đã bị Từ Tiểu Thụ hấp dẫn tâm thần.

Hoàn toàn không có phát hiện sau khi Từ Tiểu Thụ rời khỏi sảnh tiếp khách không lâu, trong đám thế hệ thanh niên đứng quan chiến, có một tên gia hỏa không chút thú hút chạy ra.

Tân Cô Cô ngửi lấy hương vị, dưới tường tối tìm được thân ảnh của Từ Tiểu Thụ.

Ngay sau đó, hai người liền biến mất không thấy đâu nữa.

Tiếp đến, một viên đá cuội không đáng chú ý, cũng hòa vào trong hư không.

"Người đâu?"

Sau đó không lâu, một lão đầu từ trên trời hạ xuống, một mặt kinh ngạc.

Bởi vì Phó Hành nói tiểu tử này có gì đó quái lạ, ông ta mới không dám theo qua sát, ngay cả linh niệm cũng không có tập trung vào.

Thế nhưng chỉ vừa rẽ một cái, gia hỏa kia liền đã không thấy tăm hơi?

"Hỏng bét, quả nhiên có gì đó quái lạ."

"Tên Từ Tiểu Thụ này..."

"Nhất định phải lập tức hồi bẩm tiểu Phó thành chủ!"

Ông ta lập tức lách mình, sau khi lưu lại một tia linh niệm, liền cấp tốc bay đi...

Nguyên Phủ.

Tân Cô Cô nhìn Từ Tiểu Thụ ném hạt giống cho miêu ngư ăn, hỏi: "Làm sao, muốn hành động?"

Từ Tiểu Thụ lắc đầu.

"Không."

"Tuy Trương Thái Doanh đã nhận ra ta, thậm chí ngay cả ngươi có lẽ cũng không trốn khỏi mắt gã."

"Nhưng gia hỏa này thật đúng là không phải hạng người hời hợt, cho dù hiện tại rất muốn chặt ta ra thành tám khối, nhưng gã vẫn có thể nhẫn."

"Danh ngạch Bạch Quật không tới tay, cho dù ta lại cho gã cơ hội, gã cũng sẽ không theo ta rời đi."

Tân Cô Cô gật đầu xoa cằm.

Đi theo Từ Tiểu Thụ, y mới hiểu được lữ trình sinh mệnh của gia hỏa này, kích thích đến cỡ nào.

Tu vi Nguyên Đình cảnh, dám ở trong bóng tối mưu đồ Vương Tọa, CMN cho dù hiện tại mình tham dự vào trong đó, cũng không thể nào tin được.

Liệu Trương Thái Doanh có thể nghĩ tới?

Tuyệt không có khả năng!

"Ngươi muốn làm gì?" Y ngưng tiếng hỏi.

"Nên làm, kỳ thật đã làm xong."

Từ Tiểu Thụ liếc nhìn A Giới đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, hiếu kỳ quan sát Từ Tiểu Kê giả chết, chậm rãi nói: "Hoa hải, ta vẽ cho ngươi một cái bản đồ, ngươi dẫn theo A Giới, đến đó ẩn nấp cho kỹ."

"Đợi ta thành công câu dẫn Trương Thái Doanh đến, dẫn vào, chỉ cần cơ hội đến, ngươi lập tức kéo gã vào giới vực, không để người khác phát giác, có được không?"

Tân Cô Cô lắc đầu phủ định.

"Phát hiện là không thể tránh khỏi, vừa rồi có một tên Vương Tọa âm thầm theo dõi ngươi, nước phủ thành chủ nước sâu bao nhiêu, vẫn còn chưa biết được."

"Ta nhiều nhất, chỉ có thể duy trì một đoạn thời gian ngắn."

"Cụ thể bao lâu?" Từ Tiểu Thụ hỏi.

"Nửa khắc."

Tân Cô Cô nói ra, đều cảm thấy có chút tê cả da đầu.

Ám sát Vương Tọa, cũng chỉ có thời gian nửa khắc đồng hồ...

Khó như lên trời!

"Ngươi chỉ có thời gian nửa khắc đồng hồ, có lẽ ngắn hơn, vượt qua thời hạn này, người khác nhất định sẽ phát hiện ra được."

"Nửa khắc. . ."

Từ Tiểu Thụ nỉ non.

Hắn biết Vương Tọa không dễ giết, Hồng Cẩu lúc trước, riêng mấy thức linh kỹ, đã đủ khiến bản thân dục tiên dục tử, cuối cùng là chết ở trong tay đại thúc lôi thôi.

Huống chi Trương Thái Doanh?

Chiến, cầm, tử, độ khó tăng lên theo cấp số nhân.

Hơn nữa tối này còn phải hoàn thành ở trong phủ thành chủ, độ khó càng đừng đề cập đến.

"Cơ hội chỉ có một lần."

"Rời khỏi phủ thành chủ, chỉ sợ không phải một tên Vương Tọa, mà là toàn bộ Trương phủ."

"Lại kéo, mình nhất định sẽ bị Trương Thái Doanh cạo chết!"

Từ Tiểu Thụ cắn răng một cái, quát: "A Giới."

"Ma ma?" A Giới hiếu kỳ quay đầu.

"Nên làm việc..."

Ừm?

Từ Tiểu Thụ đột nhiên chú ý tới Từ Tiểu Kê giả chết trên mặt đất.

Tên kia không chỉ khôi phục lại, trong cơ thể, tựa hồ còn có một cỗ lực lượng đang bành trướng.

Nhưng mà Từ Tiểu Kê có được cỗ lực lượng này, vẫn như không dám phản kháng.

Chỉ dám giống như hoá thạch ở viện bảo tàng, tùy ý để A Giới quan sát.

Dựa theo lời tên gia hỏa này nói lúc trước, y tựa hồ cũng được tính là Vương Tọa?

Vương Tọa nhu nhược?

Ha ha, nói đùa, Vương Tọa nào có kẻ yếu!

Mà ở bên trong Nguyên Phủ của ta, không ai có thể không làm việc, chỉ biết mò cá nằm thi!

Từ Tiểu Thụ giễu giễu nói: "A Giới, cầm tên gia hỏa ở trước mặt ngươi lên, nên làm việc rồi."

Từ Tiểu Kê: ? ? ?

Hai mắt nhắm chặt lập tức mở ra, con ngươi co rụt lại, trước mặt đã là hai đạo hồng quang.

Lần này, chân y đều lạnh.

"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, + 1."

"Nhận oán hận, điểm bị động, + 1."

"Nhận ghi nhớ, điểm bị động, + 1."
Bình Luận (0)
Comment