Chương 430: Chỉ Lấy Một Nửa (2)
Chương 430: Chỉ Lấy Một Nửa (2)
Tất cả mọi người đứng ở ngoài quan sát đều bị dọa, chuyện quy tắc đặc chế, thời điểm Từ Tiểu Thụ đi vệ sinh, đã bị Phó Hành cưỡng ép tuyên bố.
Cho nên, đám người đều biết có quy tắc này.
Nhưng mà bây giờ, Từ Tiểu Thụ vậy mà đốt ngay trước mặt Phó Hành?
"Gia hỏa này cũng quá cương đi, hắn nói sát ý, đừng nói là muốn giết Phó Hành?"
"Ha ha, thật mong đến lúc thi đấu khiêu chiến cuối cùng, Phó Hành cùng Từ Tiểu Thụ đánh một trận lớn, tuyệt đối đặc sắc."
"Phủ thành chủ vạn năng chi tử, đối đầu đại hắc mã tân tấn khó giải..."
"Chậc chậc, lợi hại! Đổi thành ta, ta cũng không dám khiêu khích phủ thành chủ như thế."
"Nhận kính nể, điểm bị động, + 865."
"Nhận lo lắng, điểm bị động, + 56."
"Nhận ái mộ, điểm bị động, + 2."
"..."
Phó Hành nhìn Từ Tiểu Thụ trực tiếp đốt bảng quy tắc, chỉ trầm mặc một hồi, đợi đến khi trong mắt tiểu tử kia sắp lộ ra vẻ đắc ý, mới thò tay vào trong ngực.
"Từ Tiểu Thụ, ta biết ngay..."
Y nói xong, lại lấy ra một bảng quy tắc mới.
"Bảng quy tắc có hai phần, ngươi ta mỗi người một tờ, đều đã được nghiệm chứng qua."
"Nếu như ngươi còn muốn..."
Xèo xèo.
Từ Tiểu Thụ đột nhiên trừng mắt một cái, đám người chỉ cảm thấy không khí đột nhiên nóng lên.
Một giây sau, tờ giấy trên tay Phó Hành hóa thành tro tàn, ngay cả tro tàn cũng lần lượt biến mất.
"???"
"Ngọa tào, đây là linh kỹ gì?"
"Vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
Đám người đều bị kinh đến.
Vừa rồi khí tức nóng bỏng lóe lên một cái rồi biến mất, lại tràn ngập toàn bộ không gian, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được sự bá đạo của nó.
Mà loại hỏa diễm bá đạo kia, lại có thể thông qua ánh mắt, trực tiếp truyền đến người khác?
Đám người nghĩ đến Ngũ Chỉ Văn Chủng Thuật của Từ Tiểu Thụ lúc trước...
Hóa ra đồ chơi này, không cần thiếp thân, cũng có thể trực tiếp đốt người?
"Mẹ ơi, Từ Tiểu Thụ, đến cùng có bao nhiêu át chủ bài?"
"Vừa rồi, hắn chỉ mới ra bao nhiêu..."
Rõ ràng là tỷ thí kiếm đạo, thế nhưng tất cả mọi người lại bị Luyện Linh đạo của Từ Tiểu Thụ làm cho kinh ngạc.
Phó Hành hít một hơi thật sâu, cưỡng ép phục hồi khóe miệng đang run rẩy, bỗng nhiên lần nữa cười nhạt.
"Quả là thế..."
Dứt lời, y vỗ tay một cái, sau lưng liền có hộ vệ bưng một cái rương lên.
Vừa mở, bên trong liền xuất hiện vô số bảng quy tắc.
Từ Tiểu Thụ: ? ? ?
Hắn thật có chút kinh ngạc, tên Phó Hành này, thật sợ nhứ thế, nhằm vào mình như vậy?
Phó Hành cười ha ha, sau đó tiếp tục nói: "Nếu như ngươi còn muốn đốt, tùy ý, phủ thành chủ còn có hàng tồn."
"Hay cho Phó Hành ngươi, ta nhớ kỹ!"
Từ Tiểu Thụ duỗi hai ngón tay ra gõ gõ không trung, trên đó đột nhiên xuất hiện kiếm ý.
Phó Hành lập tức rụt cổ lại.
"Thụ ca, ca, đừng như vậy."
Y lập tức truyền âm nói: "Cho chút mặt mũi đi, hiện tại ngài không ra trận, ta cũng rất khó xử, nếu mọi người một mực kéo, vậy dạ yến đoán chừng phải đến sáng."
Từ Tiểu Thụ hừ hừ lên tiếng, cũng không nói thêm gì.
Con ngươi đảo một vòng, phi thân lên.
Hắn lần nữa đứng ở trên không trung, quan sát đám người.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, + 565."
Từ Tiểu Thụ: ? ? ?
Ta còn chưa lên tiếng, sao lại nguyền rủa ta?
Không có để ý tới đám người, hắn tiếp tục nói: "Muốn ta ra sân cũng được, dù sao các ngươi đều phải chờ."
"Nhưng tham gia tỷ thí kiếm đạo, không có gì hơn luận bàn kiếm ý, lúc trước ta nói, tuy có thành phần kích thích, nhưng có một lời lại không giả."
"Kiếm đạo, nếu như mọi người không dám xuất kiếm, còn tu kiếm đạo gì nữa?"
Lần này đám người an tĩnh.
Lời này của Từ Tiểu Thụ rất có lý.
Cho dù là Thủ Dạ, cũng âm thầm gật đầu.
Kiếm giả, dũng cảm tiến tới, tuyệt không khuất phục!
"Bởi vậy..."
Từ Tiểu Thụ thấy đám người đều đồng ý với quan điểm của mình, lúc này mới ngữ trọng tâm trường nói:
"Vì kích thích mọi người dũng cảm khiêu chiến, ta đề nghị, lúc nữa đánh xong mười trận, nếu không thể đánh bại ta, vậy liền cho ta mười cái danh ngạch Bạch Quật!"
"Tục ngữ nói rất hay,"nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất bán"."
"Từ Tiểu Thụ ta không tham, hết thảy cũng là vì anh kiệt Thiên Tang Quận, hết thảy cũng là vì tốt cho mọi người."
Đám người: ? ? ?
Một giây trước, tất cả mọi người ở đây còn đắm chìm trong cảm ngộ Từ Tiểu Thụ mang đến, thầm nghĩ rất có lý.
Nhưng khi gia hỏa này triển lộ ra lòng lang dạ thú, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Mình đúng là ngu hết thuốc chữa!
Đầu óc bị lừa đá rồi, mới tin Từ Tiểu Thụ vì muốn tốt cho mọi người!
"Còn nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất bán? Vừa há miệng liền muốn một nửa? Khốn kiếp, Từ Tiểu Thụ thật dám mở miệng!"
"Thiên bất sinh ngã Từ Tiểu Thụ, tham đạo vạn cổ như trường dạ."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, + 565."
"Nhận ghét bỏ, điểm bị động, + 1323."
"Nhận ái mộ, điểm bị động, + 2."
"..."
Từ Tiểu Thụ cười nhẹ nhìn về phía Phó Hành, sắc mặt gia hỏa này đã sắp có thể nhỏ ra mực.
"Như thế nào?" Hắn hỏi.
Mọi người dưới đài đều đã si ngốc, có đột nhiên cười ra tiếng.
"Từ Tiểu Thụ phát rồ rồi, Phó Hành gọi hắn một tiếng Thụ ca, đó là người ta có giáo dưỡng, có thái độ, gia hỏa này, thật đúng là đề cao bản thân?"
"Cho dù đầu óc Phó Hành bị lừa đá, cũng không có khả năng đáp ứng."
"Nói đúng, Từ Tiểu Thụ, cút ra khỏi phủ thành chủ!"
Có người thừa dịp loạn, trong đám người hô lên tiếng lòng tất cả mọi người, y còn tưởng rằng trong lúc hỗn loạn, Từ Tiểu Thụ không có khả năng phát hiện.
Nào biết Từ Tiểu Thụ trực tiếp khóa chặt y.
Ở trong Cảm Giác, sao có thể thoát khỏi ánh mắt của Từ Tiểu Thụ?
Chỉ nhẹ nhàng thoáng nhìn, tên kia vậy mà đông một tiếng co quắp ngã trên mặt đất.
"Chậc chậc."
Từ Tiểu Thụ lắc đầu thở dài, cũng không trách móc nặng nề, quay đầu nhìn về phía Phó Hành, thời khắc gia hỏa này sắp cự tuyệt, lần nữa duỗi ra hai đầu ngón tay gõ gõ hư không.
"Ngươi suy tính một chút."
Phó Hành: "..."
Từ Tiểu Thụ!
Ta thấy ngươi đây là đang trả thù ta!
Nhìn kiếm chỉ của con hàng kia, Phó Hành đột nhiên rất muốn khóc.
"Nói hay lắm, anh kiệt Thiên Tang Quận, cần phải đứng lên, kiếm tu, càng không thể mềm yếu như vậy!"
Phó Hành bỗng nhiên phấn chấn, cảm khái nói: Tất cả mọi người, khiêu chiến Từ Tiểu Thụ, chỉ cần có thể thắng, liền có thể thu lấy mười cái danh ngạch!"
Toàn trường lập tức ngây ra như phỗng.
"Chuyện này..."
"Ngọa tào, đầu óc Phó Hành thật bị lừa đá? Sao có thể đáp ứng tên kia?"
"Mười cái danh ngạch đó!"
"Ai có thể đánh thắng Từ Tiểu Thụ?"
Ngay cả Thủ Dạ cũng có chút kinh dị nhìn qua Phó Hành, khác với nhưng người khác, sự chú ý của ông ta không nằm ở điểm này.
Ở bên trong ánh mắt chờ mong của đám người, nhất là giữa sân còn có lão nhân, hiển nhiên làm một người trẻ tuổi, Phó Hành không có khả năng đáp ứng loại điều kiện này.
Nhưng kết quả hoàn toàn tương phản, Phó Hành vậy mà khiêu chiến quy tắc?
"Hảo tiểu tử..."
"Gia hỏa này, xem ra cũng không tệ!" Thủ Dạ lập tức coi trọng một chút.