Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ (Dịch Vip)

Chương 442 - Chương 442: Tà Kiếm Việt Liên (2)

Chương 442: Tà Kiếm Việt Liên (2) Chương 442: Tà Kiếm Việt Liên (2)

Cửu kiếm khách Cố Thanh Nhị có chút ngoài ý muốn nhìn bình thuốc trên tay mình, sau đó lại nhìn về phía vết thương Cố Thanh Tam đã sắp khỏi hẳn.

Tên này, ngoại trừ vẫn còn chưa tỉnh ra, chỗ nào cần chữa thương?

Từ Tiểu Thụ nghe xong liền biết.

Vội vã trở về?

Làm gì?

Con ngươi hắn đảo một vòng, nói: "Nếu như ngươi muốn trở về nghiên cứu kiếm niệm, vậy còn không bằng trực tiếp chiến đấu với ta, ta biểu diễn cho ngươi xem!"

Bước chân Cố Thanh Nhất trì trệ, rốt cuộc chậm rãi quay đầu.

Giờ khắc này, Từ Tiểu Thụ rõ ràng thấy được chiến ý trong mắt tên kia rất thịnh, thế nhưng y vẫn tỉnh táo đến đáng sợ.

"Ngươi rất mạnh."

"Nhưng chiến trường của chúng ta, hiển nhiên không phải ở nơi này."

Từ Tiểu Thụ nhướng mày, không rõ ràng cho lắm.

Nhưng hắn cũng không có tiếp tục thuyết phục.

Rời đi cũng tốt.

Có lẽ hiện tại giao chiến, hắn thật đúng là không nhất định có thể lưu lại người này, cùng thanh kiếm kia.

Nhưng mà...

"Ngươi nghĩ rõ ràng."

Từ Tiểu Thụ la lớn: "Có lẽ lần tiếp theo gặp mặt, ngươi đã không còn xứng để ta xuất kiếm."

Két!

Toàn trường hóa đá.

Tất cả mọi người đều nhìn hai người hô chiến, rõ ràng lúc đầu còn nghe đến nhiệt huyết sôi trào.

Nhưng không nghĩ tới, Từ Tiểu Thụ hô hô hào hào, vậy mà lại dùng một câu tao thoại mang lệch họa phong.

Gia hỏa này thật tự phụ a!

Cho dù vừa mới chiến thắng Cố Thanh Tam, nhưng vừa rồi danh kiếm thoáng hiện phong mang, cho dù không phải kiếm tu, cũng có thể phát hiện không đúng.

Từ Tiểu Thụ thật nắm chắt có thể chiến thắng thanh kiếm tà dị kia?

Khóe môi Cố Thanh Nhất nhếch lên, trầm mặc nửa ngày, chợt cười nói:

"Thiên Tang Quận quá nhỏ, ngươi, nhất định phải ra ngoài."

"Nếu như có thể..."

Âm thanh y hơi giảm, cười một tiếng, sau đó chân thành nói:

"Bạch Quật, chỉ vừa mới bắt đầu."

"Ta tại đỉnh Táng Kiếm Trủng Đông Vực, chờ ngươi!"

Khá lắm.

Từ Tiểu Thụ thừa nhận, giờ khắc này ngay cả hắn cũng bị rung động đến.

Cố Thanh Nhất tự tin, hoàn toàn khác với những người hắn từng gặp lúc trước.

Y xuất thân từ lưu phái kiếm đạo chính thống, cầm danh kiếm trong tay, hơn nữa còn có khả năng cất giấu một thân thực lực tinh tuyệt.

Vẻn vẹn một lời, Từ Tiểu Thụ liền cảm thấy mình trở thành sâu kiến.

Mà đối phương, chính là tồn tại ở trên bầu trời.

Cao không thể với.

Nhìn danh kiếm trên tay y, Từ Tiểu Thụ đột nhiên nghĩ đến người bịt mặt hôm đó cướp đoạt Mộ Danh Thành Tuyết.

Dựa theo ý của Tang lão, hai mươi mốt thanh danh kiếm, người bịt mặt không có khả năng chỉ cầm một thanh.

Thiên Tang Quận hiện tại, vừa lúc Thánh Nô hoạt động sôi nổi, hai thanh danh kiếm không phải mục tiêu nhỏ.

Từ Tiểu Thụ không cảm thấy gia hỏa này mạnh đến mức có thể chiến thắng người bịt mặt.

Hắn hảo tâm nhắc nhở: "Cẩn thận một chút, tuy nói Thiên Tang Quận là địa phương nhỏ, nhưng Ngọa Long Phượng Sồ không ít, ta đã gặp qua mấy người."

"Nơi này không quá yên ổn, giữ kỹ kiếm của ngươi."

"Lần sau gặp mặt, hai tay trống trơn, ta cũng không tiện xuất thủ."

Khóe miệng Cố Thanh Nhất giật một cái.

Y còn không không nói chuyện, Từ Tiểu Thụ lại nhìn về phía cửu kiếm khách.

Ừm, nói đúng ra, là kiếm luân to lớn cắm chín thanh linh kiếm.

"Ngươi cũng vậy."

"Đồ chơi sau lưng ngươi có chút bắt mắt, cẩn thận chiêu phong dẫn điệp."

Cố Thanh Nhị: "..."

"Tiểu tử ngươi!"

Y nhìn về phía Cố Thanh Nhất đi tới, nói: "Đại sư huynh, đệ đi báo thù cho tiểu sư đệ!"

"Không."

Cố Thanh Nhất ngăn y lại: "Hiện tại đừng xuất thủ."

"Huynh không tin ta?"

Cố Thanh Nhị nhướng mày.

Cố Thanh Nhất lắc đầu, y nhìn qua một lượt.

Lúc đầu sảnh tiếp khách phân ra hai bên, một nửa là tiệc rượu, một nửa là lôi đài.

Mà giờ khắc này, dưới sự sự công kích điên cuồng của Từ Tiểu Thụ, cảnh vật đã hoàn toàn thay đổi.

Tiệc rượu bị áp súc một phần ba, sàn nhà nứt toát, hố sâu đầy đất, chẳng khác gì hiện trường tai nạn.

"Ngươi cảm thấy, chỗ này thích hợp cho ngươi phát huy sao?"

"Không nói đến thực lực chân thật của Từ Tiểu Thụ như thế nào, muốn bức hắn xuất ra toàn bộ đồ vật, sân bãi này hiển nhiên không đủ."

"Còn nữa, nếu ngươi muốn xuất kiếm..."

Ánh mắt y nhìn tới thanh hồng kiếm thập phần ưu nhã ở sau lưng sư đệ.

"Sư phụ nói, đi ra ngoài chơi, không được tổn thương người vô tội."

Cố Thanh Nhị nhếch miệng.

Y nhìn về phía đám người ở trong tiệc rượu, thật không biết phải nói gì.

Kết quả bởi vì mấy con cá mặn kia, khiến mình không thể báo thù cho tiểu sư đệ?

Báo thù là chuyện nhỏ...

Không thể giao chiến với Từ Tiểu Thụ, tâm y cực kỳ ngứa ngáy khó chịu.

"Sẽ có cơ hội."

Cố Thanh Nhất vỗ bả vai y, nói: "Hiện tại ngươi ở đây chờ Từ Tiểu Thụ xuống đài, sau đó đi lên cầm lấy năm cái danh ngạch, dù sao chúng ta vẫn phải tiến vào Bạch Quật."

"Huynh thì sao?"

Cố Thanh Nhị lập tức nghe ra trong lời có của đại sư huynh có vấn đề.

"Ta mang tiểu sư đệ về nghiên cứu một phen." Cố Thanh Nhất nói.

"Huynh muốn nghiên cứu kiếm niệm? Đệ cũng muốn đi! Đệ không muốn đợi ở chỗ này, đệ cũng muốn học kiếm niệm!"

"Ngoan, ngươi ở chỗ này."

"Không, đệ muốn học!"

Cố Thanh Nhất nhức đầu.

"Không phải ta không biết kiếm niệm, chỉ là phương thức vận dụng của tên kia hoàn toàn khác với ta, ta tìm hiểu trước một phen rồi nói."

"Sau này dạy các ngươi còn không được sao?"

"Còn nữa, ngươi biết dùng?"

"Ngươi học được kiếm niệm sao?!"

"Ngạch." Lần này tổn thương bạo kích, trực tiếp khiến cho Cố Thanh Nhị hận đến á khẩu, không trả lời được.

Thần sắc ảm đạm.

"Được rồi."

"Yên tĩnh đợi, đừng xúc động."

Cố Thanh Nhất ôm lấy tiểu sư đệ, năm ngón tay bày ra một cái kiếm quyết, đột nhiên đâm vào lồng ngực Cố Thanh Tam đang hôn mê.

Sau đó khiến cho huyết dịch đóng vảy, tạm thời phong bế kiếm niệm kỳ dị kia.

"Tiểu Phó thành chủ, ta xin cáo từ trước, thật có lỗi."

"Không sao."

Phó Hành cười nhìn y rời đi.

Sau đó, ánh mắt lần nữa khóa chặt Từ Tiểu Thụ.

Khóe mắt liếc qua chỗ một mảnh hỗn độn, cho dù đã tận lực làm như không nhìn thấy, vậy vẫn xuất hiện ở trong tầm mắt.

"Quả là thế, ta biết ngay..."

"Cũng may không có chết người."

"Nếu người Táng Kiếm Trủng chết ở chỗ này, phủ thành chủ... có lẽ Thiên Tang Quận đều không cần tồn tại nữa."

Y thầm nghĩ ở trong lòng, trọng tài đã không cần y ra hiệu, bắt đầu từ trong giới chỉ lấy ra nửa nén hương.

"Còn có ai muốn khiêu chiến không?"

Lúc trước Luyện Linh đạo hỏi như thế, còn có người động tâm.

Nhưng giờ phút này vừa hỏi, liền có người trực tiếp bật cười.

"Trọng tài thật biết nói đùa."

"Nếu không, ngài lên đi?"

Trọng tài: "..."

Sắc mặt y xanh mét, kém chút ném tên vừa mới nói chuyện lên trên lôi đài.

Nhưng mà tinh tế nghĩ lại, vừa rồi một đạo kiếm niệm kia, cho dù mình đã dùng linh nguyên bao phủ bàn tay, thế nhưng vẫn bị xuyên thấu dễ dàng.

Y nhìn về phía Từ Tiểu Thụ bên trong phế tích.

Hiện tại con hàng kia cả người đều là máu, hơn nữa còn biểu lộ ra trạng thái hết sức yếu ớt.

Nhưng ở sâu trong nội tâm, trọng tài cũng không khỏi bắt đầu hoài nghi.

"Ngay cả Kiếm Tông cũng không đánh lại Từ Tiểu Thụ."

"Ta chỉ là Tông Sư thuần túy, đi lên, kết cục sẽ tốt được sao?"

Lần đầu tiên, trọng tài cảm thấy mình không có tư cách xuất hiện ở nơi này, thậm chí hơi có vẻ dư thừa.

"Khụ khụ."

Từ Tiểu Thụ ho ra máu, yếu ớt nói: "Thật không còn ai khiêu chiến ta sao?"

Đám người: "..."

"Nhận hoài nghi, điểm bị động, + 1212."

"Từ Tiểu Thụ, đừng giả bộ nữa!"

"Không phải vừa rồi người còn chuyện trò vui vẻ, khiêu chiến sư huynh Cố Thanh Tam sao? Hiện tại thế nào, hậu kình tới, thương thế phát tác?"

"Ha ha ha..."

Đám người bên dưới cười to.

Con hàng này giả vờ cũng quá giả đi.

Rõ ràng là Tông Sư chi thân, rõ ràng có năng lực khôi phục siêu cường, lại giả thành một con gà bệnh.

Thật không biết sao trên đời lại có người tiện đến như vậy, đánh thắng đường đường chính chính đi xuống không tốt sao, nhất định phải hành hạ người khác mới thỏa mãn, thật là!
Bình Luận (0)
Comment