Chương 451: Đến Hai Lạng Thịt (2)
Chương 451: Đến Hai Lạng Thịt (2)
"Nhất định? Không thấy bên cạnh còn có một tên Từ Tiểu Thụ sao?" Có người phản bác.
"Ha ha, Từ Tiểu Thụ? Hắn chỉ là tthập phẩm, ngươi thật cho rằng hắn có thể nhấc lên sóng gió?"
"Không phải, ta không phải có ý này."
Người kia khoát tay, giải thích nói: "Ta là muốn nói, tuy Từ Tiểu Thụ không có cách nào siêu việt, nhưng hắn ở trên đó, kết quả cuối cùng rất có khả năng là ngọc thạch câu phần, đồng quy vu tận a!"
"? ? ?"
"Ngươi nói..."
"Mẹ nó rất có lý!"...
Từ Tiểu Thụ không có chú ý đến đám người nghị luận ở bên dưới, hiện tại hắn đã biết mình nên lựa chọn luyện loại đan dược gì.
Nhưng mà dược liệu Cực Đạo Đan...
Hắn nhìn về phía Phó Hành.
"Tiểu Phó, cho ta một phần dược liệu Cực Đạo Đan... không, ba phần!"
"? ? ?"
Lần này, không chỉ Phó Hành mộng bức, đám người bên dưới cũng ngẩn ngơ theo.
"Có ý gì, nghe ngữ khí của Từ Tiểu Thụ, hắn cũng muốn một phần Cực Đạo Đan?"
"Chỉ là thập phẩm, nói đùa gì thế?"
Sắc mặt Phó Hành cứng đờ,"Từ Tiểu Thụ, ngươi có ý gì?"
"Thụ ca!"
Y truyền âm nói, âm thanh mang theo một chút nghẹn ngào: "Ngươi đừng nóng, nếu ngươi không muốn luyện thì cứ xuống trước, ba lão đầu tử kia, ngươi ngàn vạn lần không thể chơi chết được, mạng bọn họ rất quý giá!"
"Có lẽ ngươi không biết, cũng không quan tâm, nhưng bọn họ đều là Luyện Đan Sư trấn hội chi bảo, không thể chết!"
Từ Tiểu Thụ: "..."
"Ta không muốn chơi chết bọn họ."
Két một cái, toàn trường hóa đá.
"Nhận hoài nghi, điểm bị động, + 955."
Tất cả mọi người lập tức ý thức được Phó Hành đang truyền âm, mà Từ Tiểu Thụ không cẩn thận nói ra.
Sắc mặt ba vị lão đầu tử từ xanh chuyển trắng.
Bọn họ dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, đối tượng "chơi chết" trong lời nói của Từ Tiểu Thụ là ai?
"Chuyện này..."
Ba người liếc nhau, đều thấy được khủng hoảng trong mắt đối phương.
Không đến mức đó chứ!
Chỉ lên luyện chế đan dược mà thôi, chúng ta cũng không có giáo huấn Từ Tiểu Thụ quá mức.
Sao. . . hắn lại có sát tâm?
Giờ khắc này, ba lão đầu sống lưng phát lạnh, trong đầu đột nhiên xuất hiện suy nghĩ đình chỉ luyện đan, sau đó đến chỗ Từ Tiểu Thụ nhận sai.
Gia hỏa này...
Đổi thành người khác có lẽ là đang nói đùa, thế nhưng hành động lúc trước của hắn thật khiến cho người ta phải suy nghĩ sâu xa.
"Từ Tiểu Thụ, ngươi im miệng cho ta!"
Sư Đề tức giận đến mức mặt đỏ tới mang tai, đột nhiên đứng bật dậy.
Từ Tiểu Thụ trì trệ, âm thanh yếu xuống: "Ta thật không muốn giết người, ta chỉ muốn ba phần dược liệu Cực Đạo Đan, ta muốn nghiên cứu một phen, ta đưa tiền." Hắn nhấn mạnh câu cuối.
"Còn nữa, Luyện Đan Sư không cho phép lâm trận đột phá sao? Vừa rồi nhìn ba vị tiền bối luyện đan, hiện tại ta có phần ngộ ra."
Chân của "ba vị tiền bối" đồng thời mềm nhũn.
Lúc này bọn họ mới ý thức được, nguyên lai Từ Tiểu Thụ nhìn bọn họ luyện đan, chính là dùng một loại "Tử Thần Chi Nhãn" quan sát bọn họ.
Trong lòng Long Đan cảm thấy bất an nhất.
Ông ta thật đã bị dọa.
Vừa rồi mình ỷ vào bối phận, tựa hồ có lớn tiếng với Từ Tiểu Thụ vài câu?
Thế nhưng cũng không thể tính là mắng chửi được, hình như, tựa hồ, có lẽ, chỉ là hơi lớn tiếng một chút?
Tay Long Đan run một cái, hỏa diễm liền bất ổn.
Ông ta lập tức đình chỉ luyện đan.
Hiện tại tâm tình bất định, đừng nói Từ Tiểu Thụ muốn âm thầm ra tay.
Cho dù hắn không xuất thủ, mình cũng sẽ nổ lô không chút nghi ngờ.
"Các ngươi tiếp tục."
Sư Đề nói với ba người, sau đó nhìn về phía Từ Tiểu Thụ, âm thanh lạnh lùng: "Linh dược, ta cho ngươi, ngươi muốn nghiên cứu thế nào, liền nghiên cứu thế nấy, nhưng mà, có một điều kiện!"
"Điều kiện gì." Hai mắt Từ Tiểu Thụ sáng lên.
"Ngươi, tới đây, luyện đan ngay bên cạnh ta." Sư Đề nói.
Từ Tiểu Thụ nhíu mày lại.
Đây là nghiêm túc ư?
Sư Đề nhìn biểu lộ của hắn, thần sắc cứng đờ.
Ông ta cũng không muốn.
Nhưng giờ phút này vì để cho tam đại lục phẩm yên tâm, mình nhất định phải hạn chế Từ Tiểu Thụ lại.
"Vì sao cơ chứ?"
Từ Tiểu Thụ không muốn đi qua, như thế sẽ giống như mình bị giáo viên bắt đứng phạt.
"Bởi vì ngươi chỉ có huy chương thập phẩm!"
Sư Đề cả giận: "Tiểu gia hỏa, thập phẩm, ta cho ngươi linh dược lục phẩm nghiên cứu vẫn chưa đủ, ngươi còn muốn làm gì?"
Nếu không phải xem ở trên mặt mũi Tang lão đầu...
"Thập phẩm, không phải là bởi vì ngài không cho ta tiếp tục khảo hạch sao."
Từ Tiểu Thụ nói thầm lấy.
Lần này, tất cả mọi người trong sân đều nghe rất rõ.
"Hả? Khảo hạch?"
Tất cả mọi người lập tức kết hợp tin tức Từ Tiểu Thụ đi qua Đan Tháp, sau đó liên hệ với thái độ hiện tại của Sư Đề đối với Từ Tiểu Thụ.
Không khó đoán ra...
"Đừng nói hôm đó Đan Tháp bị tạc, thật có quan hệ với Từ Tiểu Thụ?"
"Nhận hoài nghi, điểm bị động, + 944."
Tất cả mọi người đều kinh hãi.
Dù sao lúc đó người ở trên tầng bảy Đan Tháp không nhiều, chân chính biết rõ chân tướng, đều ngậm miệng không nói.
Đường đường hiệp hội Luyện Đan Sư Thiên Tang Thành, đường đường Đan Tháp, lại bởi vì khảo hạch thập phẩm Luyện Đan Sư, nổ bay gần một nửa.
Chuyện này truyền đi, còn ra thể thống gì?
Tuy trong vòng tròn đan đạo có lưu truyền chuyện này.
Thế nhưng hiểu được nội tình, hiện tại cơ bản đều đang ở trên đài.
Bởi vì biết được nội tình, cho nên lúc mở vòng phòng hộ, đều che đến sít sao.
Có lẽ ngay cả ngoại giới phát sinh chuyện gì, bọn họ cũng không biết, càng không dám đi biết.
Cho nên, những người còn lại ở đây, lúc trước một mực nghi hoặc vì sao Đan Tháp lại nổ.
Hiện tại xem ra, vấn đề đã được làm sáng tỏ.
Thật là do Từ Tiểu Thụ làm?...
Sư Đề trầm mặt, nghe mọi người ở bên dưới nghị luận, khuôn mặt phản phất sắp sụp đổ.
Giờ phút này ông ta có một loại xúc động muốn đá Từ Tiểu Thụ ra khỏi phủ thành chủ.
Rõ ràng sự tình đã qua.
Gia hỏa này lơ đãng nhấc lên...
Thanh danh Đan Tháp, bay theo gió!
Nhưng mà ông ta biết Từ Tiểu Thụ không phải cố ý, cho nên Sư Đề càng không có chỗ tiết khí.
Loại cảm giác căng phồng, lại không thể nào phát tiết, khiến ông ta cảm thấy phổi của mình dường như muốn nổ tung.
Sư Đề biểu thị, nhân sinh lần thứ hai cảm nhận được.
"Tha thứ, là một loại mỹ đức."
"Rộng lượng, là người tu dưỡng."
Bỗng nhiên, lá thư Tang lão gửi tới lần thứ hai tung bay ở trước mặt.
Sư Đề lập tức tiết khí, xụi lơ ngồi xuống ghế.
Ông ta bất lực.
"Hay cho Tang lão đầu nhà ngươi, tiểu tử này đến cùng đã làm gì, mới khiến ngươi viết ra những lời sâu sắc ấy."
Sư Đề nhớ lúc lần đầu mình đọc lá thứ này sinh ra khinh thường cùng trào phúng, hiện tại mới thấm thía.
Ông ta đã hiểu.
Hiểu hết tất cả.
"Ngươi qua đây, luyện đan ở bên cạnh ta, có gì không hiểu, ta sẽ chỉ điểm ngươi."
Sư Đề mỉm cười ngoắc ngoắc, nụ cười ấm áp như gió xuân.
Từ Tiểu Thụ không hiểu cảm nhận được một cỗ sát ý.
Lông tơ dựng đứng.
"Nhận uy hiếp, điểm bị động, + 1."
"..."
Uy hiếp?
Đã xảy ra chuyện gì?
Người hiền lành như Sư Đề, vậy mà lại uy hiếp mình?
Nếu như cự tuyệt...
"Vậng."
Từ Tiểu Thụ ngoan ngoãn mỉm cười, tiến lên.
Hắn đột nhiên cảm thấy nếu mình cự tuyệt, có lẽ sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
Kết quả là, một già một trẻ bốn mắt nhìn nhau, hòa thuận khép lại hết thảy.