Chương 457: Tiểu Phó Thành Chủ, Ngài Không Được Ngủ! (3)
Chương 457: Tiểu Phó Thành Chủ, Ngài Không Được Ngủ! (3)
"Tiểu Thú ca ca, huynh không sao chứ?"
Tô Thiển Thiển lặng lẽ như mèo còn chạy từ bàn chủ vị qua.
Sau khi Từ Tiểu Thụ đi, nàng không muốn tiếp tục ngồi một mình ở trên chiếc bàn kia nữa.
Bên cạnh đều là lão nhân, rất nhàm chán, người trẻ tuổi vẫn phải cùng người trẻ tuổi chơi đùa.
Dù sao hiện tại mặt mũi mọi người đã vứt sạch, đương nhiên sẽ không còn ai đứng ra dị nghị nàng.
"Không sao."
Từ Tiểu Thụ thả tay xuống, nhìn sang đài chủ trì: "Chỉ là Phó Hành, thế nào rồi?"
"Y vẫn còn đang nằm ở bên kia."
Tô Thiển Thiển che miệng cười nhẹ.
Phó Hành có thể nói là người thảm nhất ở đây.
Y bị thổi bay đầu tiên, thế nhưng lại không có ai phát hiện.
Sau khi nghe thấy tiếng hô khàn giọng của hộ vệ, bọn họ mới nhận ra.
Sư Đề đi tới, phát hiện trên người tên kia vẫn còn lây dính Tẫn Chiếu Thiên Viêm. . .
Ừm, không chết được.
Có Sư Đề tại, toàn trường thương có, chết, thật không có một ai.
"Ngươi chính là sư muội của Tiểu Thú ca ca?"
Tô Thiển Thiển quay đầu nhìn về phía Mộc Tử Tịch.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nữ đồng môn Thiên Tang Linh Cung cùng tuổi, cùng chiều cao, thậm chí có lẽ là thực lực ngang nhau.
"Sư muội?"
Nghe thấy xưng hô này, Mộc Tử Tịch giật mình, nàng biết Từ Tiểu Thụ cùng Tang lão có ước pháp tam chương, cho nên lắc đầu.
"Ta biết rồi."
Tô Thiển Thiển cười nói: "Ta đã hỏi qua sư phụ, mặc dù ngài ấy không nói, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, thật không biết tại sao lại phải giấu."
Mộc Tử Tịch khẽ giật mình.
Kỳ thật đây cũng là nghi vấn của nàng.
Từ Tiểu Thụ biểu diễn Tẫn Chiếu Thiên Viêm, chỉ cần người hữu tâm đi thăm dò, tuyệt đối có thể tra ra Tang lão.
Nàng không hiểu tại sao sư phụ lại làm chuyện bịt tai trộm chuông như thế.
"Không sai."
Từ Tiểu Thụ rất hào phóng thừa nhận.
Đối với "Ước pháp tam chương", lúc đầu hắn còn tưởng là vì muốn bảo hộ mình, sau này phát hiện hoàn toàn không phải, muốn biết, tra một chút liền biết được.
Hiện tại sau khi đã biết một chút xíu về Tang lão, hắn liền bình thường trở lại.
Lão gia hỏa này, tuyệt đối có bí mật không muốn người khác biết.
"Ước pháp tam chương" tồn tại, đối với ngoại nhân mà nói, mình cùng Tang lão mãi mãi có khoảng cách.
Cho dù có suy đoán, thế nhưng chỉ cần hai người bọn họ không thừa nhận, liền sẽ không có.
Mà ở trong thế giới này, có đôi khi cần phải tuân theo quy cũ.
Cho dù có suy luận rõ ràng đến đâu, thế nhưng không xác thực mười mươi, thì nó không phải chứng cứ.
Tang lão, đúng là đang bảo vệ mình.
Nhưng đồng thời cũng đang che giấu chuyện gì đó.
"Ước pháp tam chương", cũng không phải nhằm vào người ở trong Linh Cung.
Có khả năng, là hướng về... địch nhân?
"Mộc Tử Tịch."
"Tô Thiển Thiển."
Hai tiểu cô nương giống như rất vui vẻ kết giao bằng hữu.
Từ Tiểu Thụ không có chú ý quá nhiều.
Hắn lần nữa dời mắt đến giữa sân.
Dù hiện tại trái bom hẹn giờ Từ Tiểu Thụ đã bị vô hiệu hóa, thế nhưng không ai dám không mở vòng phòng hộ.
Có trời mới biết, ba vị lục phẩm lúc ấy luyện đan ở bên cạnh Từ Tiểu Thụ, hiện tại kinh hãi đến cỡ nào.
Cho nên đám người bên dưới ngậm miệng không nói, chờ đợi kết quả cuối cùng.
Đương nhiên, loại im ắng này, chỉ là bên ngoài.
Từ Tiểu Thụ vừa nhắm mắt lại liền có thể cảm nhận được, bên trong sảnh tiếp khách sóng yên biển lặng, ẩn chứa lực lượng nguyền rủa khủng bố tới cỡ nào.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, + 1212."
"Nhận ghi nhớ, điểm bị động, + 1240."
"Nhận chửi mắng, điểm bị động, + 1123."
"..."
Sóng thần Từ Tiểu Thụ qua đi, cảm xúc đám Luyện Đan Sư đều không ổn định.
Khi kết quả cuối cùng xuất hiện, vòng phòng hộ biến mấy, giữa sân lập tức tràn ngập mùi thuốc.
Nhưng mùi khét xen lẫn bên trong, cũng cực kỳ rõ ràng.
Đám lão đầu hiển nhiên chưa từng thử luyện đan dưới loại tâm cảnh này.
Nổ lô, không thể tránh khỏi.
Nhưng vẫn có người tâm tính ương ngạnh, chống đỡ thành đan.
Tuy nói phẩm chất không tốt, nhưng so với những Luyện Đan Sư khác, kết quả đã rất không tệ rồi.
Cuối cùng quán quân thuộc về Long Đan.
Lão gia hỏa này, không có tiếp tục luyện Đại Thanh Linh Minh Đan, mà chọn một loại thất phẩm đan dược.
Trần Kỳ cùng Lý Minh Tế kiên trì Tông Sư Đan cùng Cực Đạo Đan, không chút nghi ngờ, toàn bộ thất bại.
Lục phẩm Luyện Đan Sư tuy không tầm thường.
Nhưng lục phẩm tâm cảnh bất ổn đến, gượng chống lấy, quả nhiên không thể nào luyện ra đan dược xứng đôi với thực lực.
Dù sao, đại tâm Từ Tiểu Thụ, chỉ có một người.
Long Đan mưu lợi đoạt giải quán quân, sắc mặt không có đắc ý bao nhiêu, hoặc là nói có đắc ý cũng không nhìn ra.
Dù sao hiện tại mọi người đều giống nhau, ngoại trừ bụi đất, thì cũng chỉ có bụi đất.
Tóm lại, sau khi mất đi Từ Tiểu Thụ, không khí luyện đan vốn nên vui vẻ hòa thuận, lại bởi vì hắn, mà trở nên thập phần quỷ dị.
Đấu giá thành đan thường niên trực tiếp bị hủy bỏ.
Nguyên do?
Người chủ trì vẫn còn nằm nguyên con kìa!
Phó Ân Hồng thân bất do kỷ đúng ra thay thế, nàng nhìn bầu trời, tựa hồ đang mong đợi cái gì, nhưng thẳng đến phút cuối, người nàng mong đợi vẫn không có xuất hiện.
"Tỷ thí luyện đan kết thúc."
"Tỷ thí linh trận, hiện tại bắt đầu."
Phó Ân Hồng nói xong, nhìn về phía Thủ Dạ: "Tiền bối, ngài đến tuyên bố nội quy đi."
Thủ Dạ đứng lên, liếc nhìn toàn trường có vẻ hơi yên lặng
"Tỷ thí linh trận vô cùng đơn giản."
"Mọi người đều biết, quy tắc không gian dị thứ nguyên là do địa thế cùng sự đặc thù của bí cảnh sinh ra."
"Ta sẽ đưa người tham gia một bộ linh trận đồ, trận đồ này, là từ quy tắc không gian dị thứ nguyên sao chép xuống."
"Ai có thể giải khai... ừm, phải nói là, căn cứ vào tiến độ giải khai của các ngươi, quyết định phân phối danh ngạch Bạch Quật còn thừa."
"Giải khai càng nhiều, càng thu được nhiều danh ngạch Bạch Quật."
"Đương nhiên..."
Nói đến đây, Thủ Dạ mới lộ cái cái đuôi cáo: "Nếu như cuối cùng không ai có thể giải khai, danh ngạch còn lại, liền giao cho người có thể giải khai trận đồ."
"Không quản người này, có mặt ở đây hay không!"
Lần này, tất cả mọi người đều bị kinh trụ.
Lúc đầu nghe thấy Thủ Dạ nói có thể sớm tiếp xúc với linh trận đồ Bạch Quật, bọn họ hết sức cao hứng.
Cho dù không giải ra, bọn họ cũng có thể ghi nhớ lại.
Đồ vật xuất từ trong tay Thủ Dạ, kết kết hợp với lúc trước ông ta nói mời Linh Trận Sư khắp thiên hạ.
Linh trận đồ này, nhất định là bản đồ địa hình cực kỳ trọng yếu ở trong Bạch Quật, nói không chừng còn có thể dẫn đến trung tâm Bạch Quật.
Thế nhưng mà...
"Nghe lời của Hồng Y tiền bối, linh trận đồ này, đến lúc đó sẽ phổ biến ra? Những người không thể tới đây, cũng có thể nhìn thấy?"
Tất cả mọi người hoảng hốt.
Đây không phải chuyện tốt.
Người người đều biết, vậy mình sớm biết được tin tức, có ý nghĩ gì?
Thủ Dạ nhìm đám người tụm ba tụm năm nghị luận ồn ào, trong lòng thầm nghĩ buồn cười.
Nếu đám người không có chuẩn bị như các ngươi thật có thể đương trường giải ra, Thủ Dạ ta lúc trước cần phải nói mời Linh Trận Sư trong thiên hạ sao?
Linh trận đồ ngay cả tổ chức Hồng Y cũng không giải ra, cho dù ở đây có Linh Trận Sư, chỉ sợ ngay cả cửa cũng không mò tới được.
Nhưng mà vẫn phải cho bọn họ hi vọng, không thể nói quá quyết tuyệt được.
"Hiện tại, tỷ thí bắt đầu."
Thủ Dạ móc ra từng cái ngọc giản.
"Linh Trận Sư có hứng thú, muốn thử một chút, đều có thể tới."
"Nhớ kỹ, chỉ có Linh Trận Sư mới có thể cầm, ngọc giản của ta cũng không nhiều lắm."
Tất cả mọi người lập tức trì trệ, lúc đầu đại lượng người ở đây đều muốn lên kiến thức linh trận đồ.
Nhưng một lời cuối cùng, trực tiếp đè đáp người xuống ghế ngồi.
Kết quả, cuối cùng chỉ có hơn hai mươi thế lực gia tộc mang theo Linh Trận Sư đến, mong đợi đầy cõi lòng tiến lên.
"Đáng giận, bỏ qua cơ hội hiện tại, không biết sau này muốn cầm tới linh trận đồ, sẽ phải bỏ ra đại giới đến cỡ nào."
"Đúng vậy, thiệt thòi, sớm biết có tỷ thí linh trận, ta nhất định sẽ mời lão thái gia nhà ta xuống núi!"
"Một đợt này trực tiếp tổn thất trăm triệu... ồ?"
Đám người ở bên dưới nghị luận ồn ào, âm thanh đột nhiên im bặt, giống như bị người ta cấm khẩu vậy.
Thủ Dạ kinh ngạc ngẩng đầu, bỗng nhiên nhìn thấy tất cả mọi người đều nhìn về một phía.
"Từ Tiểu Thụ?"
Sắc mặt ông ta lập tức đen lại,"Ngươi đứng lên làm gì?"
"Ha ha ha."
Giờ phút này Từ Tiểu Thụ đã không giả vờ với Thủ Dạ nữa.
Lúc trước lão gia hỏa kia đánh vào mặt mình ba quyền, còn đạp vào bụng một cước, bốp vào mông một tay...
Cường độ mạnh yếu, hắn đều nhớ rất rõ.
"Sao, xem thường người khác?"
Từ Tiểu Thụ ngẩng đầu ưỡn ngực, long hành hổ bộ, la lớn:
"Ta, Từ Tiểu Thụ, Linh Trận Sư!"
"Không phục đến chiến!"