Chương 463: Hắn Rất Đặc Biệt (3)
Chương 463: Hắn Rất Đặc Biệt (3)
Tỷ thí linh trận đạo vẫn còn chưa kết thúc.
Từ Tiểu Thụ cực tốc giải trận, chỉ là ngoài ý muốn.
Chờ nhóm Luyện Linh Sư ở giữa sân đều phá trận, cầm tới tư cách nghiên cứu Tam Thập Lục Thiên Phong Vô Trận, nhiệm vụ của ông ta mới tính là kết thúc.
Bước chân khẽ động, sau lưng liền truyền đến âm thanh xem thường của Từ Tiểu Thụ.
"Đẹp không?"
Từ Tiểu Thụ nhìn về phía Mộc Tử Tịch, giơ ngọc thạch màu đỏ trong tay lên.
"Có chút."
Mộc Tử Tịch nhẹ gật đầu.
Thứ này giống như hồng ngọc, còn là do Hồng Y Thủ Dạ lấy ra, cho dù chỉ là một viên đá cuội, ở trong mắt mọi người, vẫn rất đẹp mắt.
"Nếu như đẹp, vậy liền cho ngươi."
Từ Tiểu Thụ cười cười đưa ngọc thạch màu đỏ tới.
"Hửm?"
Lúc này bước chân Thủ Dạ lảo đảo một cái.
Ông ta sạm mặt dừng lại, quay người.
"Từ Tiểu Thụ!"
"Hể?" Từ Tiểu Thụ quay đầu.
"Ngươi có ý gì?"
Thủ Dạ trầm giọng hỏi, dọa Mộc Tử Tịch rụt tay về.
"Ngọc thạch này, có thể tùy tiện đưa cho người khác sao?"
Từ Tiểu Thụ sững sờ.
"Không thể?"
"Đương nhiên không thể!"
"Nhưng..."
Ánh mắt Từ Tiểu Thụ nhất chuyển, nhìn sư muội nhà mình,"Nhưng ta không có tùy tiện a, hơn nữa, sư muội ta cũng không phải người khác."
Thủ Dạ: ? ? ?
Ông ta nhất thời mộng bức, nhưng lập tức phản ứng lại.
Hiện tại là đàm luận những thứ này?
Tùy tiện?
Người khác?
Trọng điểm của ngươi sao lại kỳ hoa đến thế, ý của ta là ngọc thạch này, không thể cho người khác.
Sư Đề đứng xa xa nhìn Thủ Dạ tức giận đến mặt đen phát tím, ngực không ngừng chập trùng, thế nhưng lại không thể thốt ra rời.
Lập tức có một loại ảo giác cảm động lây.
Nhưng vì phòng ngừa Từ Tiểu Thụ bị một bàn tay đập nát, ông vẫn lên tiếng khuyên.
"Tha thứ, là một loại... a phi."
Sư Đề cảm thấy mình nói như thế, chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu, cho nên lập tức ngậm cười nhịn xuống, truyền âm nói:
"Nhẫn một chút, nhẫn một chút."
"Tiểu tử kia là như thế, lần đầu tiếp xúc? Dần dần rồi sẽ quen thôi."
Thủ Dạ vuốt thuận khí, bờ môi run rẩy, oán hận nói: "Tiểu tử ngươi đừng làm loạn, thứ này rất quan trọng, chúng ta cần phải dựa vào nó tới tìm ngươi."
Ông ta cảm thấy mình có chút thất thố, hoàn toàn không muốn ở bên cạnh Từ Tiểu Thụ thêm một khắc nào.
Nói xong quay người muốn đi.
"Úc?"
Từ Tiểu Thụ lại giật mình.
Hắn biết ngay Hồng Y không có hảo ý.
Cưỡng ép bắt ta nhận, nào phải đồ tốt gì?
"Ý của ngài là, muốn dùng thứ này, giám thị ta?"
Cho dù hiện tại yếu thế, nhưng Từ Tiểu Thụ cảm thấy mình vẫn nên đối chất với Hồng Y, nói cho rõ ràng.
Thủ Dạ cảm thấy thận quặn đau.
Đầu óc của tên này hoàn toàn không giống với người thường a!
"Không có!"
Ông ta tức giận đến run rẩy, cả giận nói: "Nó chỉ là một cái ngọc thạch truyền tin bình thường, chỉ thế thôi! Đương nhiên, chỉ có thể kết nối với Hồng Y."
"Úc úc."
Từ Tiểu Thụ hơi bĩu môi, hồ nghi nói: "Vậy... sẽ không có linh niệm bám vào trên đó đấy chứ?"
"..."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, + 1."
Thủ Dạ bất lực.
Ông ta cảm thấy nếu như còn tiếp tục nói chuyện với Từ Tiểu Thụ, có lẽ mình sẽ không đè nén được sát khí trong cơ thể, tùy ý tìm người tới giết cho hả giận.
"Ngươi cầm trước, thứ này, không có khủng bố như ngươi nghĩ, thật chỉ là Truyền Tin Thạch bình thường."
"Ò."
Từ Tiểu Thụ gật đầu: "Nếu như bình thường, ta cũng không phải rất cần, vì sao không thể đưa cho sư muội ta?"
"? ? ?"
Thân thể Thủ Dạ mất thăng bằng, kém chút bổ nhào chụp ếch.
Lần này, không chỉ Hồng Y mộng bức, ngay cả đám người ở giữa sân cũng ngây ngốc không thôi.
"Thật mẹ nó có lý a!" Có người sợ hãi thán phục lên tiếng.
"Nếu như ta không đứng ở bên ngoài xem, có lẽ thật sẽ bị Từ Tiểu Thụ ngoặt đến nhà cũng không nhận ra."
"Ôi mẹ ơi, gan Từ Tiểu Thụ quá béo rồi, có thể cầm lấy ngọc thạch đã rất mạnh mẽ, hắn không muốn thì thôi, vậy mà còn liên tục gièm pha giá trị ngọc thạch?"
Lần này Từ Tiểu Thụ không nghe nữa, quay đầu nhìn người kia nói: "Ai nói là ta gièm pha, chính ông ta nói không quan trọng."
Ngón tay Thủ Dạ run rẩy, quát tiếng nói: "Tất cả câm miệng cho ta!"
Toàn trường đều yên lặng.
Ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Sư Đề ngồi ở phía trước, đột nhiên có loại xúc động muốn cười.
Nguyên lai, nhìn người khác bị Từ Tiểu Thụ quấn, lại có cảm giác vui sướng như vậy sao?
Đột nhiên, ông ta nghĩ tới lúc đó ở Đan Tháp, người khác nhìn mình nổi giận, có phải cũng có loại cảm giác này hay không?
Lần này ông ta không cười được.
Lập tức cùng Thủ Dạ đứng chung chiến tuyến, nhìn hằm hằm Từ Tiểu Thụ.
Từ Tiểu Thụ nơm nớp lo sợ: "Ta chỉ... nói thôi, cũng không được sao? Ta nói chuyện có phạm pháp sao?"
"Ách a - "
Lửa giận trong lòng Thủ Dạ cuối cùng hóa thành tiếng rên rỉ bất lực.
Khuôn mặt nghiêm lại, trầm trầm nói: "Ngọc thạch, cầm, dám đưa người khác, lão phu giết ngươi!"
"Nhận uy hiếp, điểm bị động, + 1."
Lần này Từ Tiểu Thụ ngoan, không dám lãng nữa.
"Ài."
Hắn lập tức đoạt lấy ngọc thạch từ trong tay Mộc Tử Tịch, sau đó ném vào trong giới chỉ.
Thủ Dạ thấy thế mới nhẹ nhàng thở ra.
Nguyên lai, muốn chân chính nói chuyện với Từ Tiểu Thụ, không phải quanh co, mà phải dùng võ lực tuyệt đối áp chế?
Gia hỏa này...
Thủ Dạ thừa nhận.
Sống nửa đời, đây là tên tao khí nhất ông ta từng gặp qua.
Quả thực nói chuyện như đánh rắm.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác, lại rất có lý.
Đáng giận...
Đè xuống Từ Tiểu Thụ, ông ta rốt cuộc không dám kéo dài, trực tiếp đi lên đài cao.
Dù sao ngoại trừ tiểu tử này, còn có Linh Trận Tông Sư khác, ông ta cần phải tiếp xúc, khảo hạch...
"Đợi đến khi mấy lão đầu kia ra, danh ngạch Bạch Quật, hẳn liền có thể tới tay?"
Từ Tiểu Thụ nỉ non tự nói lấy.
Hắn nhìn thế cục giữa sân, tình huống không giống như có thể nhanh chóng giải quyết, lúc này trong lòng khẽ động.
"Tỷ thí linh trận kết thúc, tựa hồ cũng chỉ còn lại khiêu chiến so tài cuối cùng?" Từ Tiểu Thụ nghiêng đầu hỏi.
Trước khi Phó Hành hôn mê từng nói qua quy tắc, hắn cũng nghe một chút.
Phần cuối, chính là sau khi bốn hạng tỷ thí kết thúc.
Bởi vì có lẽ trong đám người có chiến lực đặc thù, cho nên cần chờ đến phần khiêu chiến, tranh thủ cơ hội cuối cùng, khiêu chiến những người thu được danh ngạch Bạch Quật ở cách vòng trước.
Cũng bao gồm cả ngũ đại thế lực đã cầm tới danh ngạch Bạch Quật.
Những năm qua, phần thi này trên cơ bản đều chỉ là bài trí.
Dù sao có thể đứng vững đoạt lấy danh ngạch, thực lực đều không phải hạng xoàng.
Nhưng năm nay thì khác.
Tô Thiển Thiển ở bên cạnh nghe thấy thế, gương mặt xinh đẹp bắt đầu có chút ngưng trọng.
"Vâng."
Nàng gật đầu, đột nhiên thoải mái cười, ngước mắt, dường như có tinh mang xán lạn.
"Lần này muội tới, chính là vì đối mặt với một trận chiến này."
"Có lẽ, không chỉ có một trận." Từ Tiểu Thụ nói.
Tô Thiển Thiển lắc lắc đầu nhỏ: "Mặc dù Tô gia xuống dốc, nhưng hôm nay có muội tại, bọn họ tuyệt không có khả năng đoạt lấy danh ngạch từ trong tay muội."
Đối với điểm này, Từ Tiểu Thụ từ chối cho ý kiến, lại hỏi: "Nhưng muội có nghĩ tới, Tô gia chỉ còn một mình muội."
"Chỉ cần tối nay muội ngã xuống, danh hào đệ nhất thiên tài Thiên Tang Thành liền không còn nữa, Tô gia, mới chân chính triệt để xuống dốc."
"Tứ đại thế gia, chỉ có chân chính vẫn lạc, thế gia khác mới có khả năng quật khởi."
Tô Thiển Thiển khẽ giật mình.
Nàng quả thật có nghĩ qua chuyện này, còn tận lực nghĩ đến tình huống xấu nhất.
Nhưng Từ Tiểu Thụ lại không có ngây thơ giống như nàng, hắn trực tiếp xé mở tầng vết sẹo này.
"Muội..."
"Không cần hoài nghi, muội phải đối mặt, không chỉ là thiên tài quận thành khác khát vọng đối với danh ngạch Bạch Quật, mà còn có rất nhiều thế gia Thiên Tang thành cho dù xa luân chiến, cũng muốn phế muội đi."
Từ Tiểu Thụ than thở: "Nan quan chân chính, chỉ vừa mới bắt đầu."
Sắc mặt Tô Thiển Thiển khổ sở, nàng biết chuyện này khủng bố đến mức nào.
Nhưng mà, từ một khắc mất đi Mộ Danh Thành Tuyết, từ khi người bịt mặt ở sau núi nói cho nàng biết hiện thực tàn khốc.
Nàng liền biết, mình sẽ phải đi đối mặt với những chuyện này.
Hiện thực tuy tàn khốc, nhưng cuối cùng, có ai có thể tránh được?
Mặt giãn ra, Tô Thiển Thiển nhìn qua Từ Tiểu Thụ, nói: "Muội biết, Tiểu Thú ca ca không cần phải lo lắng, cho dù là xa luân chiến, muội cũng là có thể chịu được."