Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ (Dịch Vip)

Chương 491 - Chương 491: Mềm Không Được Cứng Không Xong (1)

Chương 491: Mềm Không Được Cứng Không Xong (1) Chương 491: Mềm Không Được Cứng Không Xong (1)

Thử một lần?

Hai mắt Thủ Dạ rạng rỡ dưới ánh sao.

Ông ta âm thầm liếc nhìn trung tâm chiến trường, nơi đó có dấu chân cự nhân thập phần to lớn.

Mà mọi người ở đây, không có ai là kẻ ngốc.

Chỉ cần liếc nhìn một chút, đám người đều có thể nhìn ra.

Mấy dấu chân khổng lồ kia, cũng không phải xuất phát từ cùng một loại sinh vật, mà là hai.

"Hai đầu Quỷ Thú đã là chuyện mười mươi, Từ Tiểu Thụ đến cùng còn muốn tranh luận cái gì?"

"Hay là nói, hắn thật sự cho rằng biểu hiện ra một loại phương thức khác có thể chém giết Quỷ Thú, mình liền sẽ bỏ qua cái dấu chân rõ ràng kia, không tiếp tục truy cứu nữa?"

"Hoặc là, đúng như hắn nói, một cái dấu chân bên trong, chỉ là linh kỹ đặc thù của Từ Tiểu Thụ hắn?"

Thủ Dạ âm thầm than thở.

Nói thật, nhìn thấy thiên tài như thế lâm vào vũng bùn, ông ta có lòng muốn kéo hắn lên.

Nhưng Từ Tiểu Thụ thật quá mức, không chỉ hãm sâu vào bên trong vòng xoáy Quỷ Thú, khi bị phát hiện, còn tìm đủ mọi lý do chối bỏ.

Nhưng...

Lý do của hắn rất hoàn mỹ!

"Ta cho ngươi cơ hội, ngươi tận lực thử một chút."

Âm thanh Thủ Dạ lạnh lùng nói: "Nhưng nếu như ngươi không biểu hiện ra được thực lực có thể giết Vương Tọa, ta sẽ không để ngươi nói tiếp."

"Tiếng rống vừa rồi, cùng với dấu chân, ngươi đừng hòng tìm lời giải thích."

"Ngươi hiểu chưa?"

Từ Tiểu Thụ trầm mặc gật đầu.

Hắn không có nhiều lời, nên giải thích, đã giải thích toàn bộ.

Chuyện còn lại, cho dù mình có nói nhiều đến đâu, cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi.

Sự hoài nghi của Thủ Dạ, không phải dùng một hai lời liền có thể xóa bỏ.

Thậm chí, nếu như đã đến nước này, còn tiếp tục nhiều lời.

Liền Từ Tiểu Thụ đều cảm thấy, thật có điểm thoái thác, qua loa tắc trách.

Có một số việc, hăng quá hoá dở.

Về phần vì sao nói còn làm ra chuyện này, từ phương diện khác biểu hiện ra mình có thực lực chém giết Vương Tọa...

Không phải Từ Tiểu Thụ rảnh rỗi đến phát khùng.

Hắn có thể hào phóng lấy ra thanh đồng điêu phiến, sau đó nắm lấy, lập tức tiến vào trạng thái Cuồng Bạo Cự Nhân.

Nhưng tiếp theo thì sao?

Có thể đoán được.

Không nói đến mình tiến vào trạng thái bạo tẩu sẽ làm ra chuyện ngoài ý muốn gì, đơn giản giao ra át chủ bài như vậy, Thủ Dạ thật sẽ tin sao?

Sẽ không!

Từ Tiểu Thụ vạn phần khẳng định.

Một khi mình giao ra Cuồng Bạo Cự Nhân, Thủ Dạ vẫn có thể tìm ra sơ hở, tiếp tục hoài nghi mình, cho đến khi ép khô át chủ bài của mình mới thôi.

Đồ vật bày ở ngoài sáng, cho dù chính xác, thế nhưng người khác cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng.

Tương phản, trải qua tự mình thăm dò, sau khi khắc khổ nghiên cứu, đáp án đối phương lấy được, cho dù là sai, nhưng cũng sẽ xem như chân giải.

Nhân tính, chính là như thế.

Hiện tại Từ Tiểu Thụ phải làm, chính là cho Thủ Dạ một cái quá trình thăm dò như thế.

Thậm chí đến cuối cùng, cho dù đối phương vẫn còn hoài nghi, hắn cũng sẽ không lộ Cuồng Bạo Cự Nhân ra.

Như thế mới có thể trong lúc đào bới bí mật của mình, trong lúc "lơ đãng", thấy được "Cuồng Bạo Cự Nhân" mà mình muốn thấy.

Lúc đó, sự cảnh giác của ông ta đối với mình, mới triệt để buông xuống.

Có thể nói, tình thế nguy hiểm nhất tối nay, không phải trận chiến với Trương Thái Doanh, mà là hiện tại đánh cờ với Thủ Dạ.

Người là cờ, tâm lý là bàn, xem kỳ nghệ của ai sâu hơn mà thôi.

Mà nói đến đánh cờ tâm lý, Từ Tiểu Thụ tự nhận, hắn không thua bất luận kẻ nào...

"Cẩn thận."

Triệt thoái ra sau một bước, Từ Tiểu Thụ nín thở ngưng thần, trong mắt đột nhiên có kiếm ý tung hoành.

Giờ khắc này, đêm lạnh lẽo gió tiêu điều, ngọn gió không tên vũ động, tất cả mọi người đều cảm thấy trong lòng có hơi rung động.

"Tông Sư kiếm ý!"

Đám người Phó Chỉ cùng âm dương hộ pháp lần đầu tiên nhìn thấy thiên phú kiếm đạo của Từ Tiểu Thụ, dù sớm có chuẩn bị tâm lý, thế nhưng vẫn bị cả kinh không nhẹ.

Trẻ tuổi như vậy, đã đạt đến cảnh giới như thế...

Đại lục quả thật có thiên tài như vậy!

Nhưng nếu Tông Sư kiếm ý là thật, vậy liền mang ý nghĩa, những thiên phú khác của Từ Tiểu Thụ mà bọn họ vừa đề cấp đến. . .

Không có nói ngoa.

Chuyện này quá kinh khủng.

Thiên tài toàn năng như thế, cho dù tìm khắp Thánh Thần đại lục, đều là tồn tại phượng mao lân giác.

"Tới."

Phó Chỉ nhẹ giọng nỉ non.

Dưới bóng đêm, theo kiếm ý trên thân Từ Tiểu Thụ tàn phá bừa bãi xuất hiện, một loại cảm giác xé rách bất thường xuất hiện ở trong lòng đám người.

Đúng vậy.

Là cảm giác xé rách!

Con ngươi Phó Chỉ đột nhiên co rụt lại.

Ông ta nhìn chằm chằm Từ Tiểu Thụ, thấy sau khi thân thể tiểu tử này ngừng rung rẩy, đột nhiên xuất hiện một cỗ kiếm ý kinh dị tựa hồ có thể chém rách thiên địa.

Không...

"Kiếm niệm? !"

Mấy người ở đây đồng thời kêu lên sợ hãi.

Đám người Phó Chỉ lần đầu tiên nhìn thấy có người trong thế hệ thanh niên diễn sinh ra được kiếm niệm, cái cằm mém chút rơi xuống đất.

Mà hai người Phùng Mã cùng Thủ Dạ lại có cảm thụ hoàn toàn khác biệt, bọn họ từng ở sảnh tiếp khách nhìn thấy kiếm niệm của Từ Tiểu Thụ.

"Kiếm niệm này, sao lại không giống với lúc trước?"

Thủ Dạ bỗng nhiên cảm thấy sau lưng phát lạnh.

Xảy ra chuyện gì?

Mình vậy mà ở trên người một tên tiểu bối, cảm nhận được khí tức tử vong?

Chuyện này sao có thể? !

Ông ta không thể tin được.

Nhưng từ trên thân thể run rẩy của Từ Tiểu Thụ, kiếm niệm kinh khủng tự nhiên sinh ra, đã đạp vỡ toàn bộ suy nghĩ của ông ta.

"Đây tuyệt đối không phải kiếm niệm của Từ Tiểu Thụ!"

Thủ Dạ gào thét trong lòng.

Ông ta cảm thấy cả người mình giống như đang bị Tử Thần để mắt tới, lỗ chân lông toàn thân nổ tung.

Oanh một tiếng vang lên, thân hình nhanh chóng lui lại.

"Nhận kinh sợ, điểm bị động, + 1."

Từ Tiểu Thụ bị giật nảy mình.

"Khoa trương như vậy?"

Hắn nhớ lúc trước mình từng tế ra kiếm niệm đại thúc lôi thôi để lại ở trong đan điền.

Nhưng địch nhân không có động tĩnh lớn như vậy.

Sao lão Hồng Y này lại giống như chim sợ cành cong, trực tiếp bị dọa lui?

Đừng nói Thủ Dạ nhận biết đại thúc lôi thôi kia?

Hoặc là, đạo kiếm niệm vô danh ở trong đan điền mình, tu vi càng cao, mới có thể cảm nhận được sự kinh khủng của nó?

Có lòng muốn hô ngừng.

Nhưng Từ Tiểu Thụ đột nhiên không muốn làm như vậy.

Đối với lão Hồng Y trước mặt, nói thật, hùng hổ dọa người, có chút quá mức.

Đã ngươi muốn thử, vậy liền nhìn xem ngươi có tạ thế hay không.

"Khanh!"

Rõ ràng không có kiếm, thế nhưng âm thanh kiếm minh to rõ lại vang vọng cửu thiên.

Từ Tiểu Thụ kiệt lực câu thông lấy kiếm niệm ngày thường vô cùng ngạo kiều.

Giờ khắc này, kiếm niệm lại không có phản kháng.

Phảng phất đối với Thủ Dạ liên tục bức bách, nó cũng cảm thấy phẫn uất bất bình.

"Tiếp... tiếp chiêu!"

Hét lớn một tiếng, Từ Tiểu Thụ cong ngón tay búng ra.

Đạo kiếm niệm đến từ đại thúc lôi thôi kia liền thuận theo kinh mạch di chuyển, thế như như sét đánh, thoát chỉ bắn ra.

"Hoắc!"

Một đạo tiếng vang rất nhỏ.

Thời gian tại giờ phút này, phảng phất bị ấn nút quay chậm.

Kình phong bị kiếm niệm quét qua dồn dập thổi tới đám người.
Bình Luận (0)
Comment