Chương 536: Kiếm Tiền (1)
Chương 536: Kiếm Tiền (1)
"Phốc!"
Lão Đỗ nghe thế liền phun ra một ngụm máu tươi.
Không chỉ là tức, mà còn bởi vì thương thế ở trong người đồng loạt bộc phát.
Kiếm ý nghiêm nghị kia lại có thể cách không xuyên qua thân thể, đây là chuyện gã nằm mơ cũng không thể nào nghĩ tới.
"Đây chính là. . . uy lực Kiếm Tông sao?"
Nhìn Từ Tiểu Thụ thả tay xuống, lão Đỗ lại muốn tao một phen.
Nhưng vừa nghĩ tới chiến lực của tên kia, vô luận cận chiến hay là xạ chiến, mình đều không chiếm được một chút chỗ tốt nào.
Về phần tầm đánh của gia hỏa này...
Lão Đỗ trầm mặc.
"Lại tao một phen, có lẽ thật sẽ chết mất?"
"Nhưng mà, nếu như không trốn..."
"20 triệu!"
Khóe môi lão Đỗ đắng chát, gã sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên ngã thảm như thế.
20 triệu một viên Linh Lung Thạch, còn phải mua hết một lần, chẳng phải là nói, mình tổng cộng phải tốn tới 60 triệu?
Tích súc hơn nửa đời người, cũng không hơn được con số này đi?
Phải biết, lúc trước mình bán đi ba viên Linh Lung Thạch kia.
Cộng lại, cũng chỉ không đến 30 triệu!
CMN cuộc làm ăn này quả thật lỗ đến mất cả quần lót!
"Ta..."
Lão Đỗ chần chờ, nhìn đôi mắt người bịt mặt đội nón lá không chút gợn sóng, tựa hồ ẩn ẩn còn có một chút ý cười, toàn thân gã liền run rẩy.
"Thôi, 60 triệu, mua cái giáo huấn, chuộc cái mạng già về."
Cắn răng một cái, lão Đỗ đột nhiên nhắm mắt lại, hướng về phía tất cả mọi người gọi hàng.
"20 triệu một viên, Linh Lung Thạch của ngươi, ta mua hết!"
"Ôi mẹ ơi..."
Cửa trấn Bát Cung, lần này không chỉ thủ hạ của lão Đỗ, cơ hồ tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Bọn họ có được tin tức, biết được giá thị trường của Linh Lung Thạch, cho nên mới càng giật mình hơn.
"Lão Đỗ điên rồi à, 20 triệu một viên?"
"Bán lão bà của y đi cũng không bồi nổi a!"
"Ta kháo, lúc đầu còn tưởng rằng lại có một con cừu non bị làm thịt, nào ngờ nhìn một hồi, con mồi cùng thợ săn đảo ngược?"
"Lão Đỗ lạnh chắc, sau chuyện này, tiền không có không sao, ở trong Bát Cung, y còn lăn lộn thế nào được?"
"Lăn lộn? Ngươi còn muốn lăn lộn?"
Lúc này liền có người phản bác: "Nếu không dùng 20 triệu đến mua mệnh, ngươi cảm thấy lão Đỗ còn có cơ hội lăn lộn?"
Tất cả mọi người trầm mặc.
Một hồi sau, rốt cuộc có người lên tiếng, bổ sung một câu.
"60 triệu."
"Nhận sợ hãi, điểm bị động, + 450."
"Nhận e ngại, điểm bị động, + 456."
"Nhận khâm phục, điểm bị động +411."
"..."
La Thanh Lang ở bên cạnh ngậm miệng không nói.
20 triệu.
Cho dù có bán y đi, cũng mua không nổi một viên Linh Lung Thạch của tên kia.
Y kiệm lời nhạt mặt, lặng lẽ dịch chuyển bước chân, vụng trộm trượt về trong đội ngũ Thanh Cương Linh Cung.
"Lang ca?"
Kiếm khách áo bào trắng lập tức lên đến giúp đỡ.
Y sợ mình chậm trễ, Lang ca sẽ bị một thân thương thế kia đè quỳ xuống đất.
"Thương thế... không sao chứ?"
La Thanh Lang đánh giá y phục dính đầy máu của mình, da mặt co lại.
"Không sao."
Vốn chỉ là một chút náo động, vì sao, vì sao lại biến thành bộ dạng này?
Y vuốt lấy mặt mình, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm người bịt mặt đội nón lá kia.
Là bởi vì người này đến sao?
"Hô..."
Trùng điệp thở dài một hơi, La Thanh Lang biểu thị, sau này ở trong Bát Cung, nhất định không thể chạm mặt với người kia thêm lần nào nữa.
Hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Ngư Tri Ôn quăng tới ánh mắt hơi lo lắng.
Mí mắt La Thanh Lang hạ thấp, trực tiếp tránh qua.
Y không còn mặt mũi nói chuyện.
Ánh mắt lại chuyển đến đám đệ tử Thanh Cương Linh Cung đang có chút hốt hoảng.
La Thanh Lang lần nữa yên lặng.
"20 triệu..."
Âm thanh "20 triệu" quanh quẩn ở trong não hải, ung dung không tan, khiến cho cả người y bắt đầu cảm thấy xao động.
"Nguyên lai mạng của đám sư đệ sư muội, cộng lại đến tận 200 triệu?"
Lần này đừng nói là đám ác thủ Bát Cung, ngay cả La Thanh Lang cũng muốn xuất thủ với đám cừu non này.
"Lang ca!"
"Sư huynh!"
Nương theo lay động từ cánh tay truyền đến, La Thanh Lang cuối cùng thanh tỉnh.
Kiếm khách áo bào trắng lo lắng hỏi: "Lang ca, ngươi đang nhìn cái gì... tên kia, ở bên kia."
Ngón tay y run rẩy chỉ tới phương hướng Từ Tiểu Thụ.
Vừa rồi sát khí trong mắt Lang ca kém chút khiến y nghĩ đến có phải tối hôm qua mình đã làm chuyện gì có lỗi với hắn hay không...
Bị phát hiện!
"Ta không sao, không có việc gì."
La Thanh Lang khoát tay áo, rốt cuộc xê dịch thân thể, nhìn tới chỗ Từ Tiểu Thụ.
"Nhận hâm mộ, điểm bị động, + 1."...
"Ngươi qua đây."
Từ Tiểu Thụ ngoắc ngoắc lão Đỗ, lão Đỗ do dự một hồi, cuối cùng vẫn không dám kháng cự, bước đến cửa trấn đã vỡ vụn.
"20 triệu một viên, mua hết?" Từ Tiểu Thụ xác minh hỏi.
"Đúng."
Lão Đỗ đây là muốn ngậm bồ hòn làm ngọt.
Tuy hơi đắng, nhưng nhịn một chút, hết thảy đều sẽ qua.
"Đây là ngươi nói."
Từ Tiểu Thụ gật đầu, nhìn đám người ở hậu phương nói: "Mọi người đều nghe thấy rồi chứ?"
Không ai đáp lại.
"Nghe thấy thì tốt."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, + 1."
Từ Tiểu Thụ nói xong, lấy ra một cái bàn gỗ mới.
"Cạch cạch cạch."
Ba viên Linh Lung Thạch đặt ở trên đó, lão Đỗ thật nhắm chặt mắt lại.
"Bỏ cuộc."
Gã vừa mở mắt ra, Linh Lung Thạch trên mặt bàn, đã biến thành sáu viên.
Lão Đỗ: ? ? ?
"Đây là..."
Gã nghi hoặc lên tiếng, không nghe thấy hồi âm, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại.
"Sáu viên Linh Lung Thạch?"
Lão Đỗ kinh hãi đến mức khom lưng triệt thoái ra phía sau, ngẩng đầu cả kinh nói: "Ngươi có sáu viên Linh Lung Thạch?"
"Ừm ừm." Từ Tiểu Thụ trả lời bằng giọng mũi.
"Chuyện này..."
"Ngươi nói mua hết, có thành ý như thế, ta cũng không thể lừa gạt ngươi, chỉ có thể lấy ra tất cả hàng tồn." Từ Tiểu Thụ cười tủm tỉm.
CMN...
Tâm tính lão Đỗ nổ ngay tại chỗ.
Đừng a!
Ngươi lừa ta!
Xin hãy lừa ta!
Ngươi làm như thế... có biết từ ngữ "Chó cùng rứt giậu" hay không?
Ngươi chơi như thế, đổi một người có tiền sử bệnh tim, sẽ lập tức chết ngay tại chỗ đó có biết không?!
Lão Đỗ trùng điệp thở hổn hển, não động liên tục vận chuyển, thế nhưng nửa ngày nói không ra lời.
"Chó cùng rứt giậu liệu có hữu dụng không?"
"Đối mặt với người này..."
"Nói nhiều một câu, mệnh liền sẽ không còn!"
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, + 1."
"Cho nên, sáu viên?"
Đám người vây xem ở phía sau bởi vì Từ Tiểu Thụ che chắn không nhìn thấy rõ, nhưng âm thanh lão Đỗ, bọn họ lại nghe thấy rất rõ ràng.
Linh niệm mở rộng.
Quả nhiên, trên chiếc bàn gỗ trước mặt người đội nón lá, rõ ràng có đến sáu viên Linh Lung Thạch.
"CMN, tên gia hỏa kia đến cùng là ai, hắn cướp sạch một đội Linh Cung nào đó sao?"
"Nhưng đội ngũ Linh Cung, không phải có trưởng lão cấp bậc Vương Tọa dẫn đội ư, chẳng lẽ hắn cướp sạch tất cả thiên tài đại thế gia?"
"Nhưng mà ta nhớ đại thế gia tối đa cũng chỉ có được năm viên Linh Lung Thạch, có được hai ba khỏa, đã là thế lực đỉnh tiêm, chuyện này..."
"Con hàng kia..."
"Bó tay rồi, Linh Lung Thạch nhiều như vậy, cho ta một viên sẽ chết sao?"
Phía trước cửa trấn Bát Cung, giống như vừa có hai quả tạc đạn nổ tung, trong nháy mắt tiếng người huyên náo.
Đôi mắt đám người tựa hồ có lục quang lấp lóe, thế nhưng lòng bàn chân lại gắt gao bám lấy mặt đất, không dám vọng động mảy may.
Nhịn xuống, mạng nhỏ quan trọng hơn!