Chương 564: Sợ Hãi (2)
Chương 564: Sợ Hãi (2)
Cố Thanh Tam bừng tỉnh đại ngộ,"Thế nhưng mà sư huynh, nếu như ta đi với ngươi, mệnh lệnh của sư phụ..."
"Ngươi nói, nếu như đại sư huynh biết lúc đầu ngươi ở bên cạnh ta, cuối cùng chỉ có một mình ta chết dưới danh kiếm, huynh ấy sẽ phản ứng như thế nào?" Cố Thanh Nhị một mặt bi thương.
Cố Thanh Tam trong nháy mắt lưng mát lạnh.
"Nhị sư huynh, ngươi nói đùa, ngươi lợi hại như vậy, sao có thể chết được?"
"Chết? Làm sao lại không?"
Cố Thanh Nhị cười, nâng Tuyệt Sắc Yêu Cơ lên cao hơn một chút.
Trong hầm mỏ u ám, thanh kiếm đỏ thẫm quỷ dị, càng khiến người ta sợ hãi hơn.
"Ngươi quên lúc trước làm thế nào lấy được thanh kiếm này sao?"
Cố Thanh Tam trầm mặc.
Y phảng phất lần nữa thấy được hình ảnh vạn người tranh đoạt, chạy theo như vịt, cuối cùng lại lưu lại núi thây biển máu kia.
Tuyệt Sắc Yêu Cơ...
Thật không hổ cái tên này!
Đêm hôm ấy, là lần đầu tiên Cố Thanh Tam nhìn thấy đại sư huynh xuất kiếm, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy đại sư huynh bị thương.
Thời điểm sắp tử vong, cũng là nhờ đại sư huynh tế ra một màn tuyệt thế băng liên đủ để trấn áp vạn cổ, hết thảy, mới xem như khôi phục bình tĩnh.
"Ta đi với huynh!"
Cố Thanh Tam trịnh trọng gật đầu.
Bạch Quật không thể tái hiện bi kịch như vậy.
Dù sao danh kiếm xuất hiện ở bên trong không gian dị thứ nguyên, người có thể tới tranh đoạt, tuyệt đối không nhiều.
Nhưng chỉ cần là danh kiếm, không nhiều, cũng chỉ là tương đối mà thôi.
"Vì mộng tưởng!"
Cố Thanh Nhị vung tay lên, lấy đi U Linh Tinh Thạch dưới mặt đất, bay ra khỏi hang động.
"Vì mộng tưởng của nhị sư huynh!"
Cố Thanh Tam khẽ cắn môi, phi thân đuổi theo...
"Danh kiếm."
Bên trong lồng ngực một tên nam tử mặt mũi bình thường, đột nhiên phát ra một đạo âm thanh trầm thấp.
Cạch cạch.
Bước chân nam tử vẫn như trước, hành tẩu ở trong núi rừng, lưu lại phía sau từng dấu chân mục nát.
"Chung Cừ, danh kiếm!"
Âm thanh trầm thấp lần nữa xuất hiện, ẩn chứa sự phẫn nộ.
Nam tử tên gọi Chung Cừ rốt cuộc chịu dừng bước lại, gã thâm trầm cười lạnh: "Không phải ngươi nói chỉ muốn Hữu Tứ Kiếm thôi sao?"
"Ta đều đã đến nơi này, ngươi nói với ta, ngươi còn muốn danh kiếm khác?"
"Đó là cho ngươi dùng!" âm thanh trầm thấp phản bác.
"Ồ, cho ta dùng?"
Chung Cừ bật cười nói: "Ngươi nói nghe rất hay, nếu thật cho ta dùng, sao hiện tại vẫn còn duy trì bộ dạng này?"
"Đừng tưởng là ta không biết, lần trước sau khi cướp đi thân thể của ta, ngươi đã làm chuyện gì!"
"Đây chẳng qua là ngoài ý muốn." âm thanh trong lồng ngực thấp đi một chút.
Chung Cừ không nói gì, tiếp tục cất bước đi về phía trước.
"Danh kiếm!"
Âm thanh lần nữa lớn lên.
Cùng lúc đó, trong lồng ngực ẩn ẩn truyền đến cảm giác nhói nhói.
"Phốc!"
Chung Cừ mãnh liệt phun ra một ngụm máu, bước chân dừng lại, sau khi hít một hơi thật sâu, quay lại đường cũ.
"Một lần cuối cùng."...
"Lộ Kha đâu?"
Trong đội ngũ Hồng Y, Tín đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau.
"Không, không thấy."
Một người khác ở phía sau dùng linh niệm quét qua, quả nhiên không nhìn thấy người đâu.
"Đáng chết."
"Tên tiểu tử kia nhất định cũng bị hấp dẫn, không phải đã có một thanh rồi sao..."
Tín khẽ cắn môi, nhìn về phía lão giả ở bên cạnh.
"Thủ Dạ, ngươi coi chừng đội ngũ, ta đi tìm y."
"Đây chính là danh kiếm xuất thế, sao y dám?"
Thủ Dạ chậm rãi gật đầu.
"Đi đi."...
"Danh kiếm?"
Lạc Lôi Lôi nhìn về phía Song Hành ca ca ở bên cạnh.
"Ừm."
Lệ Song Hành dùng quải trượng dò đường, tốc độ tiến lên cực nhanh, phảng phất vừa rồi kiếm lãng bộc phát, hoàn toàn không có liên quan gì đến y.
Lạc Lôi Lôi tò mò.
"Đây chính là danh kiếm, huynh không động tâm sao?"
Nàng ánh mắt rơi xuống Trừu Thần Trượng trong tay Lệ Song Hành.
Không có bất kỳ một tên Cổ Kiếm Tu nào lại buông tha cơ hội như thế.
Cho dù hắn đã có được đệ nhất danh kiếm.
"Danh kiếm giành được ở trong Bạch Quật, sau khi ra ngoài, không phải sẽ rơi vào trong tay thủ tọa sao?"
Bước chân Lệ Song Hành hơi dừng lại, sau đó tiếp tục lên đường, đầu cũng không ngoảnh lại,"Ngài ấy sẽ tới."
Lạc Lôi Lôi khẽ giật mình.
"Đúng rồi."
Loại chuyện sớm biết trước kết quả này, quả thật không thú vị...
Các nơi trong Bạch Quật, các phe nhân mã bị danh kiếm dẫn bạo, sau đó thay đổi kế hoạch, quả thực không ít.
Không chỉ các đại kiếm tu.
Ngay cả đệ tử Linh Cung, cùng một vài đệ tử thế gia phổ thông.
Không quản có biết danh kiếm hay không, đều ôm lấy tâm tư mở mang kiến thức, tìm đến nơi thiên địa dị tượng phát sinh.
Trong lúc nhất thời, lấy danh kiếm làm trung tâm, nhân sĩ trời nam biển bắc, không hẹn cùng tới.
Từ Tiểu Thụ đứng trước danh kiếm Diễm Mãng.
Lúc này, hắn đã có thể nhìn thấy hình dáng thanh kiếm này rõ ràng.
Đây là một thanh kiếm có ngoại hình cực kỳ khoa trương.
Có thể nói, đây là lần đầu tiên Từ Tiểu Thụ nhìn thấy cấu tạo như thế.
Từ cán kiếm đến hộ thủ, giống như là một đầu mãng xà uốn lượn cuốn lên, sau đó há miệng ở kiếm khẩu.
Thân kiếm, chính là lưỡi rắn từ trong miệng mãng xà thò ra.
Nương theo từng giọt nham tương đỏ đen rơi xuống, hư không tựa hồ đều bị hấp hơi bóp méo, hoàn toàn không chịu nổi nhiệt lượng thân kiếm phát ra.
"Khí tức hỏa diễm thật mãnh liệt..."
Từ Tiểu Thụ nhìn một hồi, liền dám nói bảo vật hệ Hỏa trên đời này có thể sánh với Diễm Mãng, quả thật không có bao nhiêu.
Cho dù giờ phút này hắn có Tông Sư chi thân, cũng không dám chắc có thể cầm lấy danh kiếm trước mặt.
"Xùy - "
Năng lượng hỏa trụ dần dần tiêu tán ở trong ánh mắt hai người.
Sau khi ánh sáng tan biến, nham tương ở trên thân Diễm Mãng không còn nhỏ xuống, mãng thân dữ tợn giống như bị làm lạnh, hóa đá từng khúc.
Tiếp theo đó, thân kiếm lưỡi rắn cũng bắt đầu lạnh dần đi.
Toàn bộ thanh kiếm, từ yêu diễm khoa trương dữ tợn, chuyển sang sẫm tối tầm thường.
Tuy tạo hình vẫn kinh diễm, nhưng so với vừa rồi, căn bản không cùng một cấp bậc.
Ngay cả uy lực, tựa hồ cũng yếu đi một chút.
Từ Tiểu Thụ nhíu mày.
"Đây là..."
"Danh kiếm tự hối."
Ngư Tri Ôn giải thích nói: "Danh kiếm giải phóng lực lượng quá cường hãn, đủ để xé rách phiến tiểu thế giới này."
"Cho nên trong nháy mắt nó xuất thế, liền sẽ bị thiên địa gia phong."
"Đây là "Danh kiếm thiên hối"."
Nàng dừng một chút, nói bổ sung: "Cổ Kiếm Tu nói tới "Phù hợp - Thiên giải", giải phóng, chính là cỗ lực lượng này."
"Vậy tự hối kia..." Từ Tiểu Thụ không hiểu.
"Tự hối, chính là sau khi danh kiếm xuất thế, sẽ còn lớp phong ấn thứ hai."
"Lúc này, nó đã hoàn tất xuất thế, thân là tai hoạ chi binh, những danh kiếm này đều đã thông linh."
"Bọn chúng biết, một khi hoàn toàn phóng túng ngoại hình cùng lực lượng bản thân ra, nhất định sẽ dẫn đến thế nhân tranh đoạt."
"Tai hoạ, cũng từ đó mà đến."
"Cho nên, vì an toàn bản thân, cũng vì an toàn thế nhân, dưới sự thúc đẩy của thiên đạo, danh kiếm liền có quá trình "Tự hối" này."
"Thì ra là thế." Từ Tiểu Thụ giật mình.