Chương 59: Mua Bình Rượu, Lại Giết Người
Chương 59: Mua Bình Rượu, Lại Giết Người
"Nếu ngươi không muốn ra tay, vậy ta thay ngươi giết tên Từ Tiểu Thụ kia đi là được." Lam Tâm Tử nhún vai, quần áo rơi xuống thấp hơn.
"Ngươi giết thế nào?" Trương Tân Hùng thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng,"Nội môn Tam Thập Tam Nhân, chạy tới giết một tên đệ tử ngoại môn vừa đạt quán quân Phong Vân Tranh Bá?"
"Ám sát." Lam Tâm Tử khẽ nâng cằm, đôi mắt đẹp mang theo khinh thường,"Ngươi cũng đã nói, chỉ là một tên đệ tử ngoại môn mà thôi."
"Ha, ngoại môn mà thôi?"
"Giết Từ Tiểu Thụ rất đơn giản, nhưng ngươi cho rằng trưởng lão chấp pháp Linh Pháp Các dễ gạt như vậy?"
"Hôm nay Từ Tiểu Thụ chết, ngày mai ngươi liền phải lên hình đài." Trương Tân Hùng cười nhạt.
"Nguyên lai ngươi đang lo lắng ta." Lam Tâm Tử lập tức mắt cười uyển chuyển.
"Ta chỉ là không muốn vì gia hỏa này, hủy đi con đường của mình mà thôi."
Ánh mắt Trương Tân Hùng nhìn phương xa, thần thái sáng láng,"Chỉ là một cái Thiên Tang Quận không chứa được ta, nửa năm sau Đông Thiên Vương Thành mới thật sự là sân khấu của cường giả."
Lam Tâm Tử nhìn qua khuôn mặt đầy góc cạnh kia, đôi mắt đẹp tràn đầy thâm tình, nàng rất thích tâm thái cường giả có thể tin phục tất cả mọi người của Trương Tân Hùng.
Đáng tiếc, trong mắt gia hỏa này, không có mình.
Trương Tân Hùng bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về phía nàng, gian nhân thấy thế trong lòng hơi loạn, gã trang nghiêm nói: "Ngươi phái người tiếp cận Từ Tiểu Thụ, nhưng nhớ lấy, không được xuất thủ lung tung."
"Vâng - "
"Trương đại thiếu gia - "
Lam Tâm Tử cười mị mị nói: "Còn uống rượu không?"
"Không uống, ta muốn ra ngoài."
"Ngươi đi đâu?"
"Không liên quan tới ngươi,"
Lam Tâm Tử biến sắc, phanh một cái đặt ấm rượu lên bàn, khẽ kêu nói: "Ngươi lại đi tìm tiểu tiện nhân Nhiêu Âm Âm kia có đúng không?"
Trương Tân Hùng ngừng bước chân, chậm rãi quay người, con ngươi phảng phất có thể phệ nhân,"Ngươi nói lại một lần nữa."
Lam Tâm Tử từ từ lui về phía sau, đặt mông ngồi trên mặt ghế.
Lúc Trương Tân Hùng nén giận, khí thế khủng bố như như bài sơn đảo hải đè xuống, cho dù nàng cùng là Thượng Linh cảnh, cũng không thể gánh vác được.
Nhưng mà lần này, Lam Tâm Tử không có nhát gan, nàng mãnh liệt đứng lên, tức giận nói: "Ngươi ngay cả nơi ở của ả cũng không bước vào được, đi nhiều lần như vậy, có ý nghĩa gì?"
Sắc mặt Trương Tân Hùng trầm xuống, nặng nề bước tới, lần nữa ép Lam Tâm Tử ngồi xuống, chậm rãi mở miệng:
"Có một số việc, không phải ngươi có thể nhúng chàm."
"Thiên phú ngươi tốt, vào nội môn, hãy tu luyện cho thật tốt, đừng nghĩ những chuyện khác."
"Nhớ lấy thân phận của ngươi, dù sao ngươi chỉ là hạ nhân Trương gia, một người chuyển lời..."
"Chỉ thế thôi!"
Lam Tâm Tử sững sờ nhìn Trương Tân Hùng, cho đến khi nam tử này biến mất ở trước mắt, thân thể cứng ngắc của nàng mới mềm xuống, đồng thời mới phát hiện lưng mình đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Nàng tự giễu cười, nguyên lai ở trong mắt người này, đẳng cấp cùng giai vị, chính là đạo khảm mình vĩnh viễn không thể vượt qua...
Cho dù lúc này nàng đã trở thành nội môn Tam Thập Tam Nhân.
"Ba!"
Bầu rượu Linh Ngân Ngọc bị Lam Tâm Tử ném xuống đất tan vỡ, hương khí Trọc Tiên Nhưỡng trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ sân nhỏ.
Nàng ngơ ngác nhìn mảnh vỡ trên mặt đất, trong con ngươi tựa hồ ngấn lệ phun trào.
Một giây sau, linh nguyên tuôn ra, giọt lệ bốc hơi.
"Hà Ngư Hạnh!"
Ngoài cửa viện hợp thời xuất hiện một đạo bóng dáng nam tử, phong thần tuấn lãng, eo phối trường kiếm, tựa hồ đứng đợi đã lâu.
"Tội gì chứ?" Dưới đôi mày kiếm của Hà Ngư Hạnh, không giấu được đau lòng, y một cước giẫm lên rượu, ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ bầu rượu.
"Không cần nhặt." Lam Tâm Tử vung tay lên, trên mặt đất lập tức nổi lên hỏa diễm lam sắc, Hà Ngư Hạnh vội vàng tránh đi.
"Bầu rượu là hắn, bị ta ném bể."
"Ta biết."
"Ngươi giúp ta mua một cái giống như đúc."
"..."
"Được." Hà Ngư Hạnh cười khổ lên tiếng,
Y nhìn về phía Lam Tâm Tử, Lam Tâm Tử lại nhìn về phía phương xa.
Giống như trong mắt Trương Tân Hùng chưa từng có nàng, nàng cũng chưa từng nhìn qua y.
Y lắc đầu, xua tan suy nghĩ lộn xộn.
"Chỉ mua một bầu rượu?"
"Đương nhiên không chỉ."
Lam Tâm Tử thu hồi ánh mắt, chỉnh tốt quần áo, cất bước đi ra ngoài.
"Còn giết người."
"Giết ai?"
"Từ Tiểu Thụ."...
"Hắt xì!"
Ai đang nhớ đến ta?
Từ Tiểu Thụ vuốt vuốt cái mũi.
Trước mắt nữ tử đẹp mắt nhất hắn gặp qua, hẳn là nữ tử váy đỏ hôm đó đến bồi Tô Thiển Thiển.
Hẳn là nàng đang nhớ mình đi...
Cũng không biết tên gọi là gì...
Haiz, quả nhiên dáng dấp đẹp trai liền dễ bị người nhớ thương.
Từ Tiểu Thụ lấy lại tinh thần, hắn đã rời khỏi Linh Tàng Các, trở lại trên giường ngẩn người.
Một chuyến lữ trình kỳ diệu này, hắn nhớ mang máng lúc đăng ký xong, Tiếu Thất Tu nhìn thấy bộ dáng của mình, còn mở miệng cổ vũ vài câu.
"Từ thái độ Tiếu Thất Tu đến xem, địa vị lão nhân này nói không chừng còn cao hơn ông ta, nhưng Tiếu Thất Tu đã là đại trưởng lão Chấp Pháp Các, lão nhân này còn có thể là ai?"
"Cung Chủ?"
"Không đúng không đúng."
"Ta nhớ cung chủ tên là Diệp Tiểu Thiên..."
Từ Tiểu Thụ lăn lộn trên đất, hắn không có cách nằm trên giường, bởi vì một khi mất khống chế ván giường sẽ biến thành than cốc, đây là chuyện cực kỳ chuyện kinh khủng.
Nhiệt độ thân thể hắn đã cao đến mức đốt sạch chăn mền.
"Được rồi, không nghĩ đến lão già đáng chết kia nữa, vừa nghĩ liền giận..."
Việc đã đến nước này, Từ Tiểu Thụ không thể không tiếp nhận sự thật mình trở thành chuột bạch, đối phương tựa hồ đang thí nghiệm...
Khách quan mà nói, có lợi có hại.
Từ Tiểu Thụ lấy ngọc giản ra, một lần nữa dán lên trên trán cảm ngộ.
"Tẫn Chiếu Thiên Phần..."
Đây là một môn linh kỹ cực kỳ đặc thù, không có phẩm cấp.
Nhưng đối với Từ Tiểu Thụ mà nói, đồ vật không có phẩm cấp mới là thứ ngưu bức nhất.
Mà sự thật cũng không kém là bao, muốn tu luyện thứ này điều kiện tiên quyết là phải có nhục thân Tiên Thiên, cộng thêm chí bảo Tẫn Chiếu Hỏa Chủng thuộc tính Hỏa.
Phương thức tu luyện vô cùng thô bạo đơn giản, chỉ cần chịu được lực lượng của hỏa chủng, liền có thể luyện thành Tẫn Chiếu linh nguyên.
Linh nguyên thứ này, Từ Tiểu Thụ biết.
Thời kì Luyện Linh thập cảnh, hấp thu thiên địa linh khí vào khí hải sẽ hình thành linh lực. Vào Tiên Thiên, linh lực sẽ chuyển hóa thành linh nguyên, uy lực tăng theo cấp số nhân.
Mà môn linh kỹ này, đúng là không quản ngươi ở cấp bậc nào, chỉ cần luyện thành, liền có thể hình thành Tẫn Chiếu linh nguyên đặc thù, vô cùng bá đạo, thế nhưng quá trình tu luyện cũng không phải chuyện đùa.
Từ Tiểu Thụ cởi trần, khoanh chân ngồi trên sàn nhà, hơi nóng ứa ra.
Lúc này vẫn chưa bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện.
Mà dựa theo giới thiệu, thời gian Tẫn Chiếu Hỏa Chủng tồn tại ở trong cơ thể càng lâu, càng không ổn định, chuyện này giống như hắn suy đoán.
Thứ này là một quả bom hẹn giờ!
Hắn liếc mắt mắt nhìn giao diện màu đỏ trong đầu.
"Điểm bị động: 48662."
Căn cứ kinh nghiệm trước đó, luyện hóa thứ này ước chừng cần hai ba canh giờ, chịu đựng được, sẽ có một số lớn điểm bị động.
"Luyện nó!"
Sắc mặt Từ Tiểu Thụ hung ác, đau nhức tất nhiên vẫn có chút đau nhức, nhưng một lần sinh hai hồi thục, hắn đã thành công qua một lần, lúc này chỉ cần cẩn thận, sẽ không xuất hiện ngoài ý muốn.
Hắn ngược lại có chút mong đợi sau khi thành công, thực lực thuế biến.
Tẫn Chiếu linh nguyên thuộc tính Hỏa...
Đây tương đương với sớm nắm giữ thuộc tính Tiên Thiên.