Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ (Dịch Vip)

Chương 599 - Chương 599: Danh Kiếm Quy Thụ (1)

Chương 599: Danh Kiếm Quy Thụ (1) Chương 599: Danh Kiếm Quy Thụ (1)

"Tiểu Ngư, chúng ta phát tài!"

Từ Tiểu Thụ đột nhiên mở mắt ra, dọa Ngư Tri Ôn đang ôm đầu gối dò xét thiếu niên trước mặt kêu to một tiếng.

Thân thể nàng lắc một cái, ngay cả chuỗi thịt nướng linh kiếm ở trong tay cũng bay lên trời.

"Hưu!"

Từ Tiểu Thụ tay lanh mắt lẹ, một đạo linh tuyến từ cổ tay bay ra, kéo linh kiếm đang bay ở trên không lại.

"Sao, thế nào?"

Gương mặt xinh đẹp của Ngư Tri Ôn đỏ bừng, chớp chớp mắt, nói năng lộn xộn.

Giống như hài tử làm chuyện xấu bị phát hiện, nàng cảm thấy hiện tại ngồi ở trong sơn động chật hẹp, giống như đang ngồi bàn chông.

"Phát tài!"

Từ Tiểu Thụ hưng phấn kêu một tiếng.

Hắn không có nói ra chuyện mình từ trên bạch châu ở trong Nguyên Đình, phát hiện bản đồ Bạch Quật, thế nhưng khoái hoạt giờ phút này, quả thật rất muốn chia sẻ với người khác.

Một khi nắm giữ tấm bản đồ này, Bạch Quật, còn có nơi nào không thể đi?

Chỉ cần rời xa vị trí Hữu Tứ Kiếm vạn người tranh đoạt, thừa dịp những tên gia hỏa kia điên cuồng truy cầu bảo vật tối thượng, mình vụng trộm đến những nơi khách mang tài nguyên đi.

So với liều mạng tranh giành một thanh Hữu Tứ Kiếm chỉ mang đến tai họa, có thơm hơn không?

"Xoẹt xẹt" một tiếng, Từ Tiểu Thụ cắn vào linh nhục xiên ở trên linh kiếm, chậc chậc vài tiếng, nhai nhồm nhoàm rồi nuốt vào.

"Được đó Tiểu Ngư, tay nghề nướng thịt của ngươi không kém hơn ta đâu."

Ngư Tri Ôn sững sờ nhìn vị trí Từ Tiểu Thụ cắn.

Tên kia một miệng lớn, trực tiếp bao trùm vết cắn vừa rồi của nàng.

"Ta vừa mới..."

Trong nội tâm âm thầm kháng nghị.

Nàng không biết vì sao Từ Tiểu Thụ đột nhiên hưng phấn như thế.

Tựa hồ khi nãy gia hỏa này hô mệt muốn tiến vào sơn động, chính là vì chuẩn bị cho hưng phấn lúc này.

"Đột phá sao?"

Ngư Tri Ôn suy đoán hỏi.

"Không phải, chỉ là vừa giải khai một bí mật lớn."

Từ Tiểu Thụ thuần thục nhai nuốt thịt ở trong miệng, phấn khởi nói: "Nghỉ ngơi một chút, sáng mai xuất phát, ta dẫn ngươi đi tầm bảo!"

"Tầm bảo?"

"Ừm."

Từ Tiểu Thụ gật đầu: "Ngoại trừ Hữu Tứ Kiếm, chúng ta đều có thể đi thư một chút..."

Lông mày Ngư Tri Ôn khẽ động.

Nàng không biết Từ Tiểu Thụ đến cùng đã phát sinh chuyện gì, nhưng nhìn bộ dáng này, chẳng lẽ hắn thật đã phá giải bí mật chung cực của Bạch Quật?

Nhưng mình, không phải cùng hắn một đường đi tới sao?

Trừ danh kiếm Diễm Mãng xuất thế, cũng không còn tình huống đặc biệt gì phát sinh.

"Ngoại trừ Hữu Tứ Kiếm?"

Nàng hỏi lại lần nữa.

Từ Tiểu Thụ đang cầm linh kiếm đột nhiên dừng lại, nghi vấn hỏi: "Đúng vậy, chẳng lẽ mục tiêu của ngươi, cũng là Hữu Tứ Kiếm?"

"Ừm."

Ngư Tri Ôn không hiểu ra sao gật đầu một cái.

Nàng vốn không có khả năng trả lời rõ ràng, thế nhưng đối mặt với câu hỏi trực tiếp của Từ Tiểu Thụ, nàng vậy mà không có nói dối hay nói sang chuyện khác.

"Như thế à..."

Từ Tiểu Thụ trầm ngâm xuống.

Hắn biết cô nương trước mặt không đơn giản.

Nếu như không có Hữu Tứ Kiếm, hắn thậm chí không có cơ hội nhìn thấy Ngư Tri Ôn.

Nhưng cho dù Tiểu Ngư có kiên định thế nào, Từ Tiểu Thụ biết Tang lão ở trong bóng tối nhất định có bố cục khác, cộng thêm vừa trải qua chuyện Diễm Mãng, hắn căn bản không muốn lội vào vũng nước đục kia.

Cạch một tiếng, cầm lấy danh kiếm Diễm Mãng trứ danh ở bên cạnh, Từ Tiểu Thụ chậm rãi phật qua.

Thanh kiếm này rất nóng, nếu như không có Tông Sư chi thân, Luyện Linh Sư phổ thông không dùng linh nguyên bao trùm bàn tay, nắm lấy nó, nhất định sẽ bị nướng khét.

Đống lửa đôm đốp thiêu đốt, tràng diện lập tức yên tĩnh trở lại.

"Ngươi không muốn đi?"

Ngư Tri Ôn cực kì thông minh, sao có thể không nhìn ra ý nghĩ của Từ Tiểu Thụ.

"Cũng không thể nói như vậy..."

Từ Tiểu Thụ do dự một chút.

Thanh kiếm vượt qua hàng ngũ danh kiếm, là một trong Ngũ Đại Hỗn Độn Thần Khí.

Đối với bất kỳ một tên kiếm khách nào, nói không muốn đều là gạt người.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có đôi khi có tặc tâm, không có tặc đảm, cũng là chuyện bình thường.

"Ngươi có biết ở trong Bạch Quật, có bao nhiêu người muốn Hữu Tứ Kiếm?"

Từ Tiểu Thụ hỏi.

Ngư Tri Ôn chớp chớp tinh đồng, gật đầu một cái: "Ngoại trừ ngươi?"

Từ Tiểu Thụ: "..."

Lời nói này, sao liền biến thành ngoại trừ ta?

Ta không phải không dám.

Ta chỉ là không thích. . . mà thôi!

"Vậy ngươi cảm thấy xác suất ngươi cầm tới Hữu Tứ Kiếm, lớn bao nhiêu?" Từ Tiểu Thụ đi thẳng vào vấn đề.

Lần này Ngư Tri Ôn trầm mặc xuống.

Hồi lâu mới nói: "Quả thật không nhiều."

Từ Tiểu Thụ cười tủm tỉm gật đầu, lộ ra biểu lộ trẻ nhỏ dễ dạy.

Lúc muốn thuyết phục cô nương này từ bỏ ý nghĩ của mình, cùng hắn lưu lạc thiên nhai, lại nghe đối phương nói bổ sung:

"Cũng chỉ bảy thành."

"Hả?"

Lúc này Từ Tiểu Thụ giống như bị Ngư Tri Ôn phụ thể, há to miệng.

Bảy thành?

Đây gọi không nhiều? !

"Ngươi có chuẩn bị mà đến?" Hắn kinh dị hỏi.

Ngư Tri Ôn che miệng cười: "Ta ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này, sao lại không có chuẩn bị?"

"Cũng đúng."

Từ Tiểu Thụ cổ quái dò xét cô nương này một lượt.

Hắn hoàn toàn không nhìn ra, tiểu cô nương thoạt nhìn yếu đuối mong manh như thế, sao lại có tự tin lớn như vậy.

"Ngươi hẳn đã nhìn thấy hai tên kiếm khách lúc trước."

"Thực lực bọn họ, ngươi cũng đã lãnh hội qua, như thế, vẫn còn bảy thành?"

Mặt mũi Từ Tiểu Thụ tràn đầy không tin.

"Ừm ừm."

Ngư Tri Ôn lại gật đầu một cái: "Cũng bởi vì hai người bọn họ, ta mới hạ xuống bảy thành."

Từ Tiểu Thụ: "..."

Hắn nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Cảm giác giống như đội sổ nói chuyện với học bá, dùng hết mặt mũi thỉnh giáo đối phương làm sao thi được chín phẩy tám, người ta lại nói chỉ cần chọn sai một đáp áp là được.

Chuyện này...

Giải thích thế nào?

Khó giải!

Gương mặt xinh đẹp của Ngư Tri Ôn ngậm cười.

Tựa hồ nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của Từ Tiểu Thụ, quả thực khiến tâm tình của nàng rất vui vẻ.

Gia hỏa nhanh mồm nhanh miệng trước mắt, cũng có một ngày như thế sao

Quả nhiên, đối phó hắn, không thể khiêm tốn giống như đối phó người bình thường được.

Phải cuồng hơn hắn, mới có thể áp chế hắn!

Hở?

Áp chế?

Tại sao phải áp chế hắn...

Ngư Tri Ôn đột nhiên sững sờ.

Nàng ý thức được trong lúc vô tình, trong lòng nàng đã nảy sinh tâm lý ganh đua ngày thường chưa từng xuất hiện.

Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng.

Sư phụ đã từng nói qua, muốn đi đến đỉnh phong thế giới, không có tranh đua chi tâm, căn bản không thể nào.

Ngày thường nàng cái gì cũng tốt, chỉ là không tranh.

Loại bất tranh bị sư phụ gọi là "Bùn nhão không đắp thành tường" kia, chính là một trong những nguyên nhân ngày thường nàng xuất môn đều đeo mạng che mặt.

Không hành động, không xuất chúng, không khiến người khác chú ý.

Chính là tâm tư cam nguyện bình thường mà Ngư Tri Ôn muốn biểu đạt.

Nhưng đối mặt với Từ Tiểu Thụ, tựa hồ rất nhiều cảm xúc trong lòng đã bắt đầu thay đổi.

"Tranh đua sao..."

Khóe mắt Ngư Tri Ôn ngậm cười.

Nàng không rõ đây là loại cảm xúc gì, nhưng có thể khiến Từ Tiểu Thụ nghẹn lại, chính là một loại tâm tình khiến cho người ta khoái hoạt.

"Xác suất bảy thành..."

Từ Tiểu Thụ nỉ non.

Hắn cũng không biết Ngư Tri Ôn có tâm tư gì khác.

Ngược lại là bảy thành xác suất kia, khiến hắn nảy sinh ý nghĩ khác.
Bình Luận (0)
Comment