Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ (Dịch Vip)

Chương 606 - Chương 606: Chen Miệng Cái Gì (2)

Chương 606: Chen Miệng Cái Gì (2) Chương 606: Chen Miệng Cái Gì (2)

Nói xong liền ba ba vỗ xuống, níu lấy lỗ tai Trần Thần đi ra ngoài, chừa không gian cho Khuất TÌnh Nghi.

Khuất Tình Nhi quay đầu nhìn về phía La Ngọc Phách, tên kia cũng ngượng ngùng quay lưng lại.

Nam tử còn lại dáng người thấp bé, trầm mặc ít nói, đồng dạng quay đầu, cất bước rời đi.

Khuất Tình Nhi thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu từ trong giới chỉ tìm kiếm quần áo mới.

Mấy người này, quả thật là đồng đội lâm thời của nàng.

Cho dù Đa Kim Thương Hội mở chi nhánh ở khắp nơi, các quận thành hoặc nhiều hoặc ít đều có được danh ngạch Bạch Quật, thế nhưng vận khí của nàng cũng không phải quá tốt.

Vừa tiến vào Bạch Quật, ngọc giản truyền tin mất hiệu lực.

Ngay cả thủ đoạn câu thông dự phòng, cũng bởi vì Bạch Khô Lâu bất ngờ đánh lén mà hư hao.

Một đường đi tới, hoàn toàn không tìm được bóng dáng người mình đâu.

Trên đường gặp mấy tên gia hỏa tạm được, có thể đi cùng một đoạn.

Lúc đầu còn tốt, nàng kết bạn với Đỗ Thành trầm mặt ít nói, sau đó gặp Trần Thần cùng Hứa Tĩnh, đội ngũ bốn người thám hiểm không tồi.

Nhưng kể từ khi La Ngọc Phách tới, tràng diện liền có chút khó khống chế.

Cùng là Thiên Tượng cảnh, sau khi y tự cường gia nhập, quyền chỉ huy của mình liền bị phân tán một mảng lớn.

Cộng thêm gia hỏa này tựa hồ không có hảo ý.

Cuối cùng nhìn thấy gã lộ ra loại ánh mắt vừa rồi.

Khuất Tình Nhi biểu thị, nàng vừa nhìn liền biết đối phương đang nghĩ gì.

Ngay cả hiểm cảnh Linh Dung Trạch vừa rồi, nàng cũng hoài nghi là người trước mặt giở trò.

"Linh Trận Sư?"

Khuất Tình Nhi xùy cười một tiếng.

Mặc dù nàng không phải Linh Trận Sư, nhưng gặp qua nhiều Linh Trận Sư lắm.

Cho dù La Ngọc Phách không có biểu hiện, thế nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân, một chút thói quen nhỏ, nàng vẫn có thể nhìn ra.

Không có vạch trần, là bởi vì hiện tại không tìm thấy người mình, khó vạch mặt thôi.

"Tốc!"

Hơi khoác lên một tầng linh nguyên bảo hộ, ngăn cách ánh mắt cùng linh niệm người khác dò xét.

Khuất Tình Nhi lấy ra một bộ y phục mới trắng tinh, quan sát bốn phía không có dị dạng, mới buông lỏng tay che ngực, muốn kéo ý phục rách rưới trên người xuống.

"Xoát xoát!"

Phía trên đột nhiên truyền đến vài tiếng đột ngột.

Khuất Tình Nhi giật mình, vội vàng đưa mắt nhìn lại.

Nhưng mà ngoại trừ lá phong, ngoại trừ tán cây, thì không còn thứ gì khác.

"Tiếng gió sao..."

Nàng do dự một chút, xoay người, lưng dựa đại thụ, tay lần nữa nâng đến cỗ ngực, muốn xé mở quần áo.

"Xoát xoát!"

Phía trên đột nhiên lại truyền đến âm thanh gió thổi.

Lần này, Khuất Tình Nhi không nhịn được nữa.

"Ai?"

Nàng nhẹ giọng quát, tay hất phía tán cây, một đạo linh kình bắn thẳng lên.

"Xoạt!"

Nhưng mà, linh kình chỉ mang đi một nhóm lớn lá phong, đánh ra một cái lỗ hổng nhỏ, lại không phát hiện có ai khác.

"Tình Nhi?"

Âm thanh La Ngọc Phách ở phía trước vội vàng truyền tới: "Ngươi thay xong chưa?"

Y nói xong, tựa hồ bởi vì lo lắng, cho nên muốn xông tới.

Khuất Tình Nhi sợ run nhìn lên tán cây thiếu một mảng nhỏ.

Nếu như nơi đó có người, dưới một chiêu của mình, cho dù là linh trận, cũng sẽ bị đánh ra nguyên hình.

Rõ ràng mình nghe thấy âm thanh, vì sao lại...

Không có ai?

Ảo giác sao...

Khuất Tình Nhi cao giọng nói: "Vẫn chưa xong, chờ ta một chút."

Thân ảnh La Ngọc Phách dừng lại, chần chờ một chút, vòng trở về.

"Ồ, được rồi."

"Nếu có cần gì cứ hô lên, ta ở ngay đây."

Khuất Tình Nhi không có để ý tới, yên lặng liếc nhìn phía trên, không nói hai lời, tay đặt ở trên ngực xé toạt một cái.

Quả nhiên.

"Xoát xoát!"

Tiếng vang rất nhỏ kia lại xuất hiện.

Nhưng lần này, người ở bên trong tán cây tựa hồ không giấu được, ngoại trừ xoát xoát hai tiếng, còn truyền ra vài tiếng "Thùng thùng", sau một tiếng "Ai nha", một bóng người bay ra.

Khuất Tình Nhi như lâm đại địch.

Nàng lập tức dùng linh nguyên bảo vệ quần áo, sau đó đề phòng nhìn tới chỗ bóng người bay xuống kia.

"Ai?"

Đến cùng là ai, vậy mà có thể ở trong tán cây nhìn lén, sau khi bị mình phát hiện, đánh tới một đạo linh kình, vẫn không bại lộ?

Đây là chiêu số gì?

Hệ không gian?

"Phanh" một tiếng vang lên, bóng người rơi xuống đất, đập ra một vùng lá phong đỏ.

Khuất Tình Nhi tập trung nhìn tới, sắc mặt càng kinh ngạc hơn.

Nữ?

Chỉ thấy nữ tử kia một mặt tức giận, đồng thời bởi vì tức giận mà môi đỏ hơi vểnh lên, lông mày dựng thẳng.

Nhưng mặc dù sắc mặt không ở trạng thái bình thường, giờ phút này giận dữ, cũng đặc biệt phong tình.

Khuất Tình Nhi đã đẹp lắm rồi.

Thời điểm ở Thiên Tang Quận, nàng cùng tiểu công chúa phủ thành chủ được công nhận là hai đóa kim hoa của Thiên Tang Thành.

Nhưng cho dù như thế, thời khắc nhìn thấy nữ tử trước mặt, nàng lại có cảm giác xấu hổ không bằng.

Đặc biệt là đôi tinh đồng kia.

Chỉ nhìn bằng mắt thường, cùng là nữ tử, thế nhưng nàng kém chút luân hãm vào.

"Ngươi là..."

Mỹ nhân vô tội.

Phẫn nộ vì bị nhìn trộm, sau khi nhìn thấy tiên nữ hạ phàm, Khuất Tình Nhi đã nguôi giận hơn phân nửa, nhẹ giọng hỏi, còn sợ đường đột giai nhân.

Ngư Tri Ôn lại không có trả lời.

Nàng nổi giận đùng đùng nhìn lên tán cây Cao Viêm Phong, chỉ trích nói: "Từ Tiểu Thụ, ngươi xuống đây cho ta!"

Khuất Tình Nhi khẽ giật mình.

Từ Tiểu Thụ?

Từ Tiểu Thụ nào?

Là Từ Tiểu Thụ kia?

Không đúng!

Khuất Tình Nhi sững sờ, nhìn theo phương hướng mỹ nhân trước mắt chỉ tới.

Trên tán cây còn có người?

Nàng đột nhiên quay đầu nhìn tới, thế nhưng lại không nhìn thấy gì cả.

"Nhận hoài nghi, điểm bị động, +1."

Nhưng một giây sau, chỗ tán cây không có bóng người kia, lại truyền xuống một đạo âm thanh phong khinh vân đạm.

"Tiểu Ngư, đây là ngươi không đúng đi, ta đã nói đừng có nhìn trộm người ta, ngươi vẫn tiếp tục, ta không nhịn được đá ngươi xuống, là vì tốt cho ngươi, ngươi tự ngẫm lại đi."

Ngư Tri Ôn lập tức cứng đờ.

Chuyện này...

Vừa rồi ở trên cây, là ai liều mạng chòm xuống dưới nhìn?

Còn kém chút trượt chân té xuống!

Nếu không phải ta tay lanh mắt lẹ giữ chặt ngươi, ngươi đã bị bại lộ rồi!

"Ngươi nói hươu nói vượn!"

Ngư Tri Ôn giận sôi lên.

"Nhận trách cứ, điểm bị động, +1."

"Nói hươu nói vượn?"

Âm thanh từ trên tán cây lại truyền xuống, lạnh lẽo hơn một chút, nghe ra được chủ nhân của nó thập phần chính nghĩa,"Thời điểm tròng mắt của ngươi sắp rơi ra, sắp té xuống, còn không phải ta giữ chặt ngươi?"

"Như thế còn chưa tính, ngươi còn không biết hối cải?"

"Cho dù ta che kín ánh mắt ngươi, ngươi vẫn muốn nhìn?"

"Đừng tưởng rằng ngươi là nữ nhân, cùng giới, liền có thể làm ra chuyện vô lễ như vậy, có ta ở đây, thế đạo, vĩnh viễn công chính!"

Lời nói đường hoàng như vậy, khiến Ngư Tri Ôn tức đến mức kém chút nhảy dựng lên gõ đầu Từ Tiểu Thụ.

Nàng thở phì phò, ý thức được đấu võ mồm, mình tuyệt không có khả năng là đối thủ của Từ Tiểu Thụ.

Dứt khoát vung tay lên, thu hồi Thiên Cơ Trận ở trên tán cây, cùng nhau bại lộ.

Nhưng mà Thiên Cơ Trận biến mất, người phía trên, vẫn không có lộ ra.

Tinh đồng Ngư Tri Ôn trừng một cái, lập tức nhìn thấy trận văn lưu chuyển ở trên tán cây, lần này, nàng thật bị tức đến.
Bình Luận (0)
Comment