Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ (Dịch Vip)

Chương 620 - Chương 620: Tiểu Thụ Bố Cục (1)

Chương 620: Tiểu Thụ Bố Cục (1) Chương 620: Tiểu Thụ Bố Cục (1)

"Trương lão đầu, Trương mỹ phụ?"

Từ Tiểu Thụ kinh dị nhìn người tới.

Hai người này, chính là hai đại Vương Tọa hôm đó dạ tập Trương phủ gặp phải.

Ký ức vẫn còn mới mẻ.

Lúc đó giả làm đại lão ẩn tàng ở trong bóng tối bảo hộ Từ Tiểu Thụ, dùng kiếm niệm dọa hai người kia cùng Trương Thái Doanh không dám truy kích, hắn mới nhân cơ hội đó trốn đi.

Hiện tại, gặp mặt sao có thể không nhận ra?

Nhưng vấn đề là, hai người kia, sao có thể tiến vào Bạch Quật?

Có mục địch gì?

"Dựa theo đạo lý, người nắm giữ Linh Lung Thạch chỉ có thể là phía dưới Vương Tọa."

"Nếu như hai người bọn họ mong muốn tiến vào, nhất định phải áp chế tu vi."

"Thế nhưng hai đại Vương Tọa là người Trương phủ Thiên Tang Quận, Hồng Y sao có thể không nhận ra?"

Từ Tiểu Thụ lập tức đẩy ngã kết luận này.

"Như thế, hai người này, nhất định là..."

"Người nhập cư trái phép?"

Trong lòng hắn run lên.

Hai tên Vương Tọa có thù với mình, lẻn vào trong Bạch Quật, muốn làm gì, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết được.

Mình giết chết Trương Thái Doanh.

Sinh sinh chơi nát Trương phủ.

Cho dù người biết chuyện này không nhiều.

Thế nhưng ai có thể cam đoan, Trương phủ nhị lão hỏi thăm phủ thành chủ, người ở trong phủ thành chủ liền nhất định không nói?

"Nói cách khác, hai người này, đại khái là đến tìm mình!"

Từ Tiểu Thụ lập tức chắc chắn.

Nếu như sự tình phát triển theo hướng xấu nhất, vậy không thể dùng xác suất đại khái, mà khẳng định là thật.

"Thế nhưng sao bọn họ có thể tìm được mình?"

Trùng hợp?

Từ Tiểu Thụ căn bản không có ý nghĩ ngây thơ như thế.

Bạch Quật lớn đến mức sau khi hắn tiến vào, một đường chạy trốn, đều không nhìn thấy mấy người.

Chỉ khi sự kiện cỡ lớn giống như danh kiếm xuất thế, mới có thể hấp dẫn mọi người chạy tới.

Hiện tại, hai người kia đột nhiên xuất hiện ở gần như thế, nhất định là có thủ pháp truy tung đặc biệt gì.

"Sẽ là gì đây..."

Khiêng Ngư Tri Ôn đang đập loạn nhịp, Từ Tiểu Thụ trở nên thất thần.

Tay hắn vô thức vuốt ve đùi Tiểu Ngư, giống như người bình thường trong lúc suy nghĩ dùng ngón tay gõ bàn, vẽ vòng tròn vậy.

Ngư Tri Ôn giống như bị điện giật, cả người cứng ngắc.

Nàng cúi đầu xuống, đôi mắt gắt gao nhìn tay Tiểu Thụ.

Sau đó lại nhìn mặt hắn...

Vô ý?

Không, khẳng định là cố ý!

"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."

"Từ! Tiểu! Thụ!"

"Nhận kêu gọi, điểm bị động, +1."

Âm thanh nghiến răng nghiến lợi chấm dứt Từ Tiểu Thụ trầm tư.

Hắn ngẩng đầu lên, phát hiện Tiểu Ngư ở trên vai đang nổi giận đùng đùng.

"Xuỵt!"

Mặc dù không biết vì sao cô nương này nổi giận, nhưng Từ Tiểu Thụ cũng không dám lớn tiếng.

"Có người đến, nói nhỏ chút."

Hắn chỉ phương hướng Bạch Khô Lâu, nói: "Hai người này, không giống tên ngốc to con kia, Thiên Cơ Thuật của ngươi có ổn hay không?"

Ngư Tri Ôn khẽ giật mình.

Nàng nhìn ra xa, rốt cuộc từ nơi Từ Tiểu Thụ chỉ đến, nhìn thấy hai đại Vương Tọa.

"Không ổn."

"Hể?"

Từ Tiểu Thụ lập tức luống cuống, thân thể đều run lên hai lần.

Trong mắt Ngư Tri Ôn lướt qua vẻ giảo hoạt, khóe môi nhếch lên ý cười nhàn nhạt.

Ngươi cũng có ngày hôm nay?

"Hù chết ngươi!"

"Nhận đe dọa, điểm bị động, +1."

Từ Tiểu Thụ: "..."

"Giỏi lắm, lại dám gạt ta?"

"Ba!"

Hắn trở tay một chưởng, vỗ vào mông Tiểu Ngư, âm thanh thanh thúy hữu lực.

"Ơ?"

Ngư Tri Ôn trừng mắt tròn xoe, đáy mắt không dám tin.

Trọn vẹn ngạc nhiên nửa ngày, gương mặt xinh đẹp trực tiếp sung huyết, môi đỏ trương lên.

Có thể đoán, một giây sau, nhất định là một tiếng vang "Nhận kêu gọi".

"Ngô!"

Từ Tiểu Thụ lập tức thả nàng xuống, dùng tay che miệng nàng lại.

"Đừng kêu nha, sẽ bị bọn họ phát hiện."

Ngư Tri Ôn trợn mắt nhìn, muốn dùng ánh mắt giết chết Từ Tiểu Thụ.

Sau khi phát hiện không có kết quả, nàng há miệng nhỏ, hung hăn cắn vào tay Từ Tiểu Thụ.

"Ô ngô..."

Một giây sau, biểu lộ trên mặt cô nàng liền biến thành khổ sở, ngay cả tinh đồng đều cong thành trăng lưỡi liềm.

Răng đau quá...

"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."

"Mau nhìn mau nhìn, đánh nhau, thật đặc sắc!"

Từ Tiểu Thụ quay đầu nàng qua, cưỡng ép ánh mắt nàng nhìn đến thế cục giữa sân.

"Ô ngô..."

"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."

"Nhận ghi nhớ, điểm bị động, +1."...

"Chạy!"

Nhìn cự nhân già thiên hỏa quang đại tác, trực tiếp nhảy lên, Trương Trọng Mưu quả quyết hô to.

Oanh một tiếng vang lên, bùn đất dưới chân hai người nổ tung, thân ảnh chạy theo hai hướng khác nhau.

Trương Đa Vũ kinh động tâm phách bưng lấy bộ ngực đầy đặn, không quay đầu một mạch chạy đi.

Tình huống trước mắt, đương nhiên cần phải tách ra chạy.

Nếu như cùng nhau chạy, bất ngờ chạy đến trước mặt Hồng Y, liền trở thành trò cười cho thiên hạ.

"Đáng chết."

Trương Trọng Mưu nhìn bạch cốt cự nhân bỏ qua Trương Đa Vũ, lao thẳng đến mình, trong lòng thầm giận.

Nếu không phải không thể làm loạn, nếu không phải Từ Tiểu Thụ không tại.

Lúc này sao ông ta có thể dung túng cho sinh vật dị thứ nguyên trước mặt làm loạn?

Nhưng dù lửa giận thao thiên.

Ở trong Bạch Quật, ngay tại chỗ này, không có "nếu như".

"Thiên U Đạm Ảnh."

Hét lên một tiếng, Trương Trọng Mưu chắp hai tay trước ngực.

Một giây sau, cái bóng trên mặt đất liền bắt đầu thu về.

Trong lúc co lại, cái bóng kia vậy mà dần dần dung dập vào trong cơ thể lão giả.

"Cạch!"

Đến khi một sợi hôi ảnh cuối cùng nhập thể, trên người Trương Trọng Mưu giống như có gông xiềng vỡ ra.

Linh nguyên lắc lư, cả người ông ta bắt đầu nhạt dần, cuối cùng phảng phất dung nhập thiên địa, chỉ còn một cái đường viền hư vô.

Từ Tiểu Thụ đứng ngoài quan sát kinh ngạc không thôi.

"Đây là linh kỹ gì?"

Cảm Giác của hắn, vậy mà kém chút không nhìn thấy người này.

Nếu không phải nhìn chằm chằm, nếu không phải trên người lão đầu kia còn có tiếng gió rít gào, hắn thật đã mất đi mục tiêu.

Nhưng mà một giây sau, sự tình càng khiến cho hắn chấn kinh phát sinh.

Chỉ thấy Trương Trọng Mưu hóa thân hư ảnh đột nhiên dừng lại, vậy mà không chạy, đối với một cước Bạch Khô Lâu đạp tới, phi thân bay lên, lấy đầu đối kháng.

"Choáng váng à?"

Từ Tiểu Thụ sợ hãi thán phục.

"Sưu!"

Nhưng tiếng oanh kích trong dự đoán không có xuất hiện.

Tương phản, bạch cốt cự nhân tựa như giẫm vào không khí, trực tiếp xuyên qua thân thể Trương Trọng Mưu, đạp xuống mặt đất.

Ầm ầm!

Bạo phá nổ vang, Từ Tiểu Thụ ngây dại.

Cái này...

Đây là thần kỹ gì?

Ẩn thân?

Hư vô?

"Khá lắm!"

Chỉ bằng một thức này, Từ Tiểu Thụ liền thấy được nội tình Luyện Linh Sư lâu năm.

Linh kỹ kỳ huyễn như thế, căn bản không phải linh kỹ thế hệ thanh niên có thể so sánh.

Nếu như đổi lại thành mình, chỉ sợ cũng không ngờ tới.

"Ngay cả thân thể Vương Tọa cũng có thể xuyên thấu, miễn nhiễm công kích vật lý?"

Từ Tiểu Thụ suy đoán.

Hắn lập tức bỏ đi ý nghĩ âm thầm ra tay, trợ trảm Trương Trọng Mưu.

Vương Tọa!

Đây là Vương Tọa hàng thật giá thật!

Hơn nữa còn có chuẩn bị trước, không có rơi vào trong cạm bẫy mình bố trí!

Nhân vật như vậy, dù cho cơ hội, mình cũng không nắm chắc có thể chém giết.

Đối phương, há không có át chủ bài?...

"Rống!"

Bạch cốt cự nhân nhìn thấy đối phương xuyên qua người mình, cũng ngơ ngác một chút, thế nhưng mấy hơi sau liền lần nữa lớn tiếng gầm thét.
Bình Luận (0)
Comment