Chương 637: Người Cưỡi A Giới (3)
Chương 637: Người Cưỡi A Giới (3)
Nó lần nữa biến mất không thấy đâu, lần tiếp theo xuất hiện, đã ở ngay sau lưng tiểu hòa thượng.
"Bành!"
Tiểu hòa thượng lập tức phản ứng, nắm lấy hắc sắc thiền trượng lên đỡ, quyền đầu và thiền trượng va chạm.
Bất Nhạc không có tận lực chống cự, mượn nhờ lực phản chấn, cả người lao về phía Mộc Tử Tịch.
"Tiểu thụ thụ, lên!"
Mộc Tử Tịch không chút hoang mang.
Tay nhỏ vỗ vỗ, cổ thụ chọc trời đột nhiên từ dưới mặt đất mọc lên.
Bất ngờ không kịp đề phòng, tiểu hòa thượng bị cổ thụ đẩy lên không trung.
"Bành!"
Tán cây nổ tung ở trên hư không.
Tiểu hòa thượng Bất Nhạc lăng không đứng đấy, không có một chút chần chờ, quơ ma trượng tiếp tục xông về phía Mộc Tử Tịch.
Lông tóc không có tổn thương!
"Cố Mộc Bạo. . ."
Mộc Tử Tịch còn chưa dứt lời, A Giới đã lần nữa xuất hiện ở sau lưng Bất Nhạc, đưa tay nắm lấy mắt cá chân tiểu hòa thượng.
Vung mạnh.
"Oanh!"
Tiểu hòa thượng cùng hắc sắc thiền trượng bị nện thẳng xuống đất, tạo ra một cái hố sâu mấy chục trượng.
"Khụ khụ."
"Ngươi thật lợi hại. . ."
Gia hỏa này một thân phật quang, cả người giống như không có việc gì, phủi phủi mông liền đứng lên.
Không thể tiếp tục đánh. . . Mộc Tử Tịch thấy cảnh này, trong lòng lập tức quyết định.
Nàng sợ người lạ, nhưng từ trước tới nay không sợ chiến đấu.
Tuy nhiên hiện tại không hiểu ra sao xuất hiện một tên tiểu hòa thượng, chiến lực còn cao đến như vậy.
Trận chiến này, căn bản không cần phải đánh.
Không nói tốn công vô ích, nếu như nửa đường A Giới đánh đến nghiện, quên bảo vệ mình. . .
Cận thân một cái, đoán chừng mình sẽ trực tiếp xong đời.
"A Giới, chạy!"
Nàng lập tức lo lắng hô to: "Tìm ma ma ngươi trước rồi nói."
"Không được chạy, giết y!"
Trong đầu, âm thanh kia lại vang lên.
Mộc Tử Tịch chỉ cảm thấy Thần Ma Đồng tuôn ra đại lượng ma tính, cơ hồ muốn nuốt mất ý thức của mình.
"Im miệng!"
Nàng tức giận thầm quát lên, lực lượng kinh khủng từ sâu trong linh hồn tuôn ra trực tiếp bị chặt đứt.
"Ta muốn đi gặp Từ Tiểu Thụ, sau này hẳn nói."
"Ta không muốn đánh nhau với y!"
Mộc Tử Tịch ẩn ẩn cảm thấy ngữ khí mình quá nặng, trong lòng giải thích một phen.
"Giết y."
Âm thanh kia vậy mà yếu đi.
"Giết y làm gì? Y không làm gì sai, hơn nữa ta chưa chắc có thể giết chết y."
"Ta cho ngươi mượn lực lượng."
"Ngươi cho ta mượn lực lượng chạy đi, chờ ta tìm được Từ Tiểu Thụ, còn sợ gì nữa."
". . ."
Âm thanh kia đột nhiên biến mất.
Mộc Tử Tịch không kịp phản ứng, vội vã quay đầu nhìn về phía A Giới.
"A Giới, đi trước, đợi tìm được ma ma ngươi rồi đánh tiếp!"
A Giới sao có thể đáp ứng?
Trên thế giới này, ngoại trừ mệnh lệnh của Từ Tiểu Thụ, ai có thể khiến nó dừng chiến?
"Nếu ngươi không đi, Từ Tiểu Thụ sẽ tức giận!" Mộc Tử Tịch tức giận chống nạnh hô.
"Ma ma?"
Hồng quang trong mắt đột nhiên tối sầm lại.
A Giới bình tĩnh lại.
Nó liếc nhìn thân ảnh trong hố sâu, thân hình thoắt một cái, trực tiếp xuất hiện ở bên cạnh Mộc Tử Tịch.
"Ma ma. . ."
Ngữ khí A Giới có chút vội vàng.
Tựa hồ Từ Tiểu Thụ là ưu tiên số một, trận chiến này, có thể đánh sau. . . .
"Muốn chạy?"
Tiểu hòa thượng Bất Nhạc ở trong hố không ngờ vừa rồi hai người còn hùng hùng hổ hổ, nói đi liền đi.
Y không lo được đau đớn dưới mông truyền tới.
Cả người nhảy lên, trực tiếp nắm lấy hắc sắc thiền trượng oanh xuống.
"Định!"
Mộc Tử Tịch trợn trừng Thần Ma Đồng, liếc ngang qua.
Nàng chỉ là ý tưởng đột phát, muốn kiểm tra lực lượng đôi mắt này một chút.
Nào ngờ. . .
"Oanh "
Hư không trực tiếp nổ tung.
Một cái hố đen nghiễm nhiên thành hình, vô số mảnh vỡ không gian tán loạn.
"Phốc!"
Ma trượng bị oanh bay.
Tiểu hòa thượng phun ra một ngụm máu, cả người giống như đạn phá bay ngược ra ngoài.
". . ."
Mộc Tử Tịch trợn tròn mắt.
Nàng chỉ muốn thử xem mình có thể định người hay không.
Không ngờ chỉ mới sử dụng một chút lực lượng Thần Ma Đồng, tiểu hòa thượng vừa rồi còn có thể đánh ngang tay với A Giới, trực tiếp nổ bay?
"Tình huống như thế nào. . ."
Chẳng trách.
Chẳng trách âm thanh kia muốn mình giết tiểu hòa thượng.
Thần Ma Đồng, thật cường đại như vậy?
Hình ảnh trước mắt đột nhiên mờ ảo.
Mộc Tử Tịch cảm thấy hai mắt khô khốc.
Nàng đưa tay lên xoa.
Lúc buông xuống, lại phát hiện lòng bàn tay mình đã dính đầy máu.
"Chảy máu. . ."
Trong lòng bỡ ngỡ.
Mộc Tử Tịch đã nhận ra đại giới khi sử dụng cỗ lực lượng này.
Tiếp tục như vậy, mình sẽ không bị mù đấy chứ?
Vậy chẳng phải sẽ không. . . nhìn thấy Từ Tiểu Thụ được nữa? !
"Chạy!"
"Chạy chạy chạy!"
"A Giới A Giới. . ."
Hình ảnh mơ hồ trước mắt khiến cho âm thanh Mộc Tử Tịch có chút run rẩy.
Nàng vội vàng mò lấy bên cạnh, tựa hồ mò trúng thứ gì, thế nhưng cảm giác có hơi sền sệt.
Nháy mắt một cái.
Thị lực đột nhiên khôi phục.
Nón lá của A Giới đã bị mình đụng rơi.
Mà tay mình, chẳng biết từ lúc nào, đã cắm vào trong miệng A Giới bảo bảo.
Thứ sền sệt kia. . .
Nước bọt? !
"Ai nha, xin nhỗi xin nhỗi."
Mộc Tử Tịch lập tức rụt tay về, nhặt nón lá ở dưới đất lên, che phủ hai đoàn hồng quang phệ nhân kia lại, sau đó giống như bịt tai trộm chuông xoa xoa tay vào tiểu váy.
"Ta không làm gì cả."
"Ngươi cũng không thấy gì hết."
"Ma ma. . ."
A Giới vô ý thức nỉ non, nắm chặt nắm đấm, chậm rãi nhấc lên, cuối cùng. . . vòng tay ôm ngực.
Mộc Tử Tịch qua đầu, nhón chân lên liếc về phương xa.
Tựa hồ tiểu hòa thượng vẫn còn chưa khôi phục?
"Chạy lẹ chạy lẹ."
"Tìm được Từ Tiểu Thụ rồi nói."
"Tên tiểu hòa thượng này rất cổ quái, khẳng định không phải người tốt."
Nàng lôi kéo A Giới, muốn bay lên.
Đột nhiên ý thức được lấy tốc độ phi hành của mình, ở nơi hoang vu mênh mông vô bờ này, không nhanh nổi.
"A Giới A Giới, ngươi biết cõng người không?"
Mộc Tử Tịch vội vàng hỏi.
"Ma ma?"
A Giới khẽ giật mình.
Nó còn không kịp phản ứng, tiểu cô nương bên cạnh đã chạy ra phía sau, vỗ vỗ lưng nó.
"Ai nha đồ đần, thấp xuống một chút!"
"Ma ma?"
Hồng quang trong mắt A Giới lóe ra vẻ không thể tin, hai tay kém chút giải trừ trạng thái ôm ngực.
Còn không có hành động, Mộc Tử Tịch đã nhảy lên lưng nó!
Đây chính là. . .
Đây chính là phần lưng ngay cả Từ Tiểu Thụ cũng không dám lên a!
"Ma ma. . ."
A Giới chết lặng.
Nó vừa lúc buông tay ra, nhất thời công kích không được, mà không công kích cũng không xong.
"Đần quá, ôm lấy đầu gối ta, bay thôi!"
"Bay ấy, ngươi không biết bay sao?"
"Dùng tốc độ vừa rồi của ngươi, theo hướng ta chỉ, toàn lực chạy nước rút."
Mộc Tử Tịch tháo nón lá cấn người trên đầu A Giới xuống, quay đầu lại,"Nhanh lên, y bò dậy rồi!"
Cạch cạch.
A Giới mê mang dùng tay ôm lấy chân Mộc Tử Tịch, tiến lên hai bước.
"Đừng chạy. . ."
Tiểu hòa thượng Bất Nhạc giãy giụa bò lên, sắc mặt vô cùng suy yếu, có hắc văn du tẩu.
Không phải y bị chiêu vừa rồi của Mộc Tử Tịch nổ bay.
Mà là trong nháy mắt đó, Ngục Không Ma Trượng bị ma khí của địch nhân câu thông, cấm chế có chút buông lỏng, phóng thích lực lượng tuyệt đối, nổ bay y.
"Tiểu cô nương kia đến cùng là ai, vì sao trên người lại có ma khí nặng như vậy?"
Bất Nhạc nghi hoặc.
Rất nhanh, lo lắng chuyển biến thành kiên định.
"Không quản như thế nào, ta phải. . . bần tăng, bần tăng phải độ hóa nàng!"
"Ta phải tu luyện,"Nguyện lực" của ta còn có thể phóng đại, ta nhất định có thể. . ."
"Ta nhất định có thể độ nàng, cứu vớt sư phụ!"
"Không!"
Tiểu hòa thượng Bất Nhạc chống người lên, lại lần nữa ngã xuống.
Y vươn tay, trên tay đã có ma văn lượn lờ, thế nhưng vẫn cố gắng bò tới chỗ Ngục Không Ma Trượng, trên mặt còn có bảy phần quật cường.
"Không, không phải ta, là. . . bần tăng!"
Bị thương nặng như vậy?
Mộc Tử Tịch nhìn thương thế của tiểu hòa thượng, đột nhiên không còn quá e ngại đối phương.
Nhưng nhìn gia hỏa này bò lấy, ma văn dần bị giới đao tán phát phật quang trên lưng hấp thu, sắc mặt bắt đầu hồng nhuận.
Nàng lập tức ý thức được không đúng.
"Sức khôi phục của tên này, đúng là Từ Tiểu Thụ số hai!"
"Chạy thôi!"
A Giới mê mang cong đầu gối, muốn nhảy lên một cái.
"Đợi, đợi một chút."
Mộc Tử Tịch đột nhiên ấn đầu nó xuống, ánh mắt trượt về phía sau.
"Nếu như Từ Tiểu Thụ ở chỗ này, đối phương lại suy yếu như thế, hắn sẽ làm gì. . ."
Ánh mắt dừng lại ở vị trí tiểu hòa thượng bò tới.
Hiển nhiên, thanh hắc sắc thiền trượng ma sát thao thiên kia, không phải phàm vật.
Mộc Tử Tịch khẽ vươn tay, hóa thành một đám dây leo thật dài, trực tiếp cuốn đi Ngục Không Ma Trượng.
Bất Nhạc giật mình.
Y ngẩn đầu lên, mặt lộ vẻ không thể tin.
"Không thể!"
"Ngươi không thể lấy nó, vật kia có ma khí, người bình thường cầm sẽ bạo thể mà. . ."
Tiếng nói của Bất Nhạc đột nhiên dừng lại.
Bởi vì sau khi Mộc Tử Tịch nắm lấy ma trượng, cả người vẫn hoạt bát không có chuyện gì, còn vỗ vỗ đầu A Giới.
"Giá!"