Chương 649: Tranh Phong (3)
Chương 649: Tranh Phong (3)
Từ Tiểu Thụ nhìn về phía tiểu sư muội.
Mộc Tử Tịch lập tức biết tên sư huynh không đứng đắn nhà mình đang nghĩ gì.
"Ta không đi."
Miệng nàng cong lên.
Vất vả lắm mới tìm được Từ Tiểu Thụ.
Thời điểm mình muốn đi thì không cho đi.
Hiện tại không đi lại muốn đuổi người?
"Ngươi không đi, có khả năng sẽ bị chôn chết." Từ Tiểu Thụ cảm nhận được hang động bắt đầu rung động kịch liệt, chỉ vào đất đá phía trên rơi xuống, nói.
"Ngươi có ngốc hay không?"
Mộc Tử Tịch chế giễu: "Chỉ cần ta cách một khoảng thời gian gieo hạt giống xuống, không chỉ có thể thăm dò đường đi bên dưới."
"Đến lúc đó, muốn đi lên, còn có thể lần theo dấu vết dẫn chúng ta ra."
"Ồ?" Hai mắt Từ Tiểu Thụ tỏa sáng.
Ý này rất không tồi nha!
Một đường chỉ dựa vào mình, suýt chút nữa quên mất tiểu sư muội có thuộc tính hệ Mộc nha.
Hạt giống. . .
Lúc trước Phong Vân Tranh Bá ở ngoại môn, thứ kia kém chút nổ bay mình a!
"Không ngờ ngươi vẫn có tác dụng. . ."
Từ Tiểu Thụ hớn hở xoa đầu tiểu sư muội.
Ngư Tri Ôn hạ mắt nhìn xuống, quay đầu sang chỗ khác.
Lúc này Mộc Tử Tịch phẫn nộ.
"Từ Tiểu Thụ, ngươi xem ta là thứ gì?"
"Lúc tiến vào ta đã lưu lại hạt giống!"
"Cho dù hang động có sập, ta cũng có thể dẫn bạo hạt giống, trong nháy mắt tạo ra một con đường linh thụ khai thông với mặt đất!"
Mộc Tử Tịch dừng một chút, nói bổ sung: "Không cần đến linh trận."
Khá lắm.
Hai mắt Từ Tiểu Thụ lập tức sáng lên.
Không ngờ tiến vào nơi này, Mộc Tử Tịch vậy mà còn hữu dụng hơn Ngư Tri Ôn?
Ồ?
Tại sao Tiểu Ngư không nói chuyện?
Từ Tiểu Thụ mang theo ánh mắt cổ quái liếc qua, thấy Ngư Tri Ôn đang dùng ngón tay ngọc véo lấy quần áo, ánh mắt có chút lơ lửng bất định.
"Chuyện này. . ."
Hai cô nương kia, xảy ra chuyện gì?
Ánh mắt lại chuyển tới chỗ Mộc Tử Tịch, nhớ đến câu nói sau cùng của tiểu cô nương, Từ Tiểu Thụ liền nhức đầu.
Đã là lúc nào rồi, các ngươi còn muốn đọ sức với nhau?
Nghĩ đến tính tình Tiểu Ngư hướng nội, có lẽ sẽ không mặt lớn mặt nhỏ với Mộc Tử Tịch.
Thế là, Từ Tiểu Thụ không nhịn được lên tiếng: "Lợi hại thì lợi hại, ngươi hung như vậy làm gì, hù đến người ta."
"Hung?"
Mộc Tử Tịch giật mình.
Ta hung chỗ nào?
Đây không phải phương thức nói chuyện bình thường. . .
Không đúng!
Âm thầm liếc qua Ngư Tri Ôn, thấy cô nương này khúm núm nói không nên lời.
Mộc Tử Tịch lập tức minh bạch.
Từ Tiểu Thụ đã hiểu lầm lời nói của mình thành ý kia.
Nhưng. . .
Hay cho Từ Tiểu Thụ!
Ôm lấy mỹ nữ ôn nhu đáng yêu lại lớn, ngươi liền không thích ứng với tiết tấu của tiểu sư muội ngươi sao!
"Ta chính là hung ngươi!"
Mộc Tử Tịch ủy khuất, hai mắt đẫm lệ khẽ cong.
Từ Tiểu Thụ thay đổi.
Quả nhiên, hơi không chú ý, để hắn tiếp xúc với mỹ nữ bên ngoài, hắn liền không chỉ quan tâm một mình mình nữa.
Từ Tiểu Thụ hoàn mỹ trong tưởng tượng, mặc kệ mình làm sai chuyện gì, đều sẽ đối tốt với mình. . .
Một lần ngẫu nhiên truyền tống.
Hắn thay đổi!
"Được được được. . ."
Từ Tiểu Thụ đau cả đầu,"Ngươi đúng, ngươi đúng, là ta sai."
"Như vậy."
Hắn không dám làm loạn, lúc này quyết đoán nói: "Tiểu Ngư bày trận trước rồi đi ra."
"Lúc ra ngoài, nhớ kỹ đừng đi thẳng tới miệng hang, chọn một hướng khác rời đi."
"Tiểu sư muội cùng ta, tiếp tục đi xuống."
"Nếu như nửa đường hai tên kia giết xuống, hố sập, hoặc không cẩn thận hủy hạt giống."
"Chúng ta có thể dùng linh mộc chống ra một cái thông đạo, đi thẳng đến trận con ở nơi này, tránh phát sinh giao phong chính diện."
"Nếu như bọn họ giết xuống đây, hủy linh trận. . ."
"Thiên Cơ Trận ta bố trí, Bạch Khô Lâu không có khả năng phát hiện, càng không có khả năng bị hủy." Ngư Tri Ôn đột nhiên lên tiếng.
Từ Tiểu Thụ khẽ giật mình.
Hắn vô thức cảm thấy bầu không khí có chút vi diệu.
Không thích hợp!
Rất không thích hợp!
Ánh mắt lướt tới lướt lui, phát hiện trong mắt tiểu sư muội có sát khí, đang thở phì phì nhìn mình, Từ Tiểu Thụ lập tức hoàn hồn.
Khá lắm.
Nguyên lai Tiểu Ngư cũng không phải chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng.
"Đúng đúng, Thiên Cơ Trận không có khả năng bị hủy."
Hắn lập tức bổ sung,"Tiểu Ngư cũng rất mạnh, các ngươi đều rất mạnh, chỉ có mình ta yếu gà."
"Hạt giống của ta có năng lực tái sinh, cho dù hai tên kia có hợp sức nên, cũng không có khả năng nện nát." Mộc Tử Tịch đột nhiên lên tiếng.
Từ Tiểu Thụ: ". . ."
Trời ạ!
Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?
A Giới.
A giới bảo bảo, mau tới cứu ma ma ngươi!
"Nhận tranh đoạt, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ: ? ? ?
Cột tin tức?
Ngọa tào!
Cột tin tức chết tiệt, lúc này ngươi mẹ nó xoát cảm giác tồn tại gì chứ?
Tranh đoạt?
Đoạt em gái ngươi!
"Được, mạnh, rất mạnh!"
"Các ngươi đều mạnh hơn Từ mỗ rất nhiều, lần này có thể đi ra ngoài hay không, liền dựa vào hai người các ngươi."
"Từ Tiểu Thụ ta một tay một bên, chỉ ôm đùi hai ngươi, có được không?"
Ngư Tri Ôn: ". . ."
Mộc Tử Tịch: ". . ."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +2.". . .
"Bành bành!"
Tiếng nổ vang bất ngờ phá vỡ bầu không khí mờ mịt mà xấu hổ.
Tình huống phía trên tựa hồ bắt đầu không ổn.
Chỉ dừng lại một lát, tiếng đánh nhau đột nhiên có dấu hiệu tới gần.
Chuyện này có nghĩa là. . .
Hang động ở phía trên, có khả năng đã bắt đầu sụp đổ.
"Đi!"
Từ Tiểu Thụ vung tay lên, không thể nghi ngờ nói: "Tiến hành theo kế hoạch, hành sự tùy hoàn cảnh!"
"Đi."
Mộc Tử Tịch khẽ híp mắt lại, tiến lên khoát tay Từ Tiểu Thụ, giống như muốn cất cánh.
Từ Tiểu Thụ: ". . ."
Thì ra, tiểu sư muội ngươi, chân chính muốn đánh chủ ý này!
Ngư Tri Ôn chăm chú nhìn chỗ cánh tay hai người giao nhau.
Rõ ràng không có gì.
Rõ ràng chỉ là biểu tượng hữu ái giữa sư huynh muội.
Nhưng giờ khắc này.
Tâm cảnh ngày thường tục sự tục vật không thể nhiễu loạn, cổ kim không dao động, vậy mà xuất hiện một tia hỗn loạn.
Gợn sóng khẽ dâng.
Một cỗ cảm giác khó nói lên lời, từ trong lòng tuôn ra.
Cũng không biết là tâm tình gì.
Nhưng mà.
Rất khó chịu!
Ừm, cũng không phải "rất". . .
Nhưng chính là khó chịu.
Cho dù chỉ một chút, thế nhưng khó chịu.
"Chờ, chờ một chút."
Ngay cả bản thân Ngư Tri Ôn cũng không biết vì sao mình lại thốt lên câu này.
Nhưng vừa dứt lời, Từ Tiểu Thụ quả thật dừng chân.
Trái tim gợn sóng bình tĩnh lại.
Nhìn thiếu niên trước mặt chậm rãi quay đầu, cho dù sâu trong lòng đất u ám không thấy ánh sáng.
Tinh đồng của Ngư Tri Ôn vẫn có thể nhìn thấy vết son đỏ vẫn chưa hoàn toàn mất đi.
"Chú ý an toàn."
Ma xui quỷ khiến, nàng thốt ra bốn chữ này.
Sắc mặt Ngư Tri Ôn đỏ như ráng chiều, mang tai ửng hồng.
Nàng cảm thấy mình giống như đang đứng trên lò lửa, lo lắng bất an.
Cho dù Từ Tiểu Thụ không đáp lại, vẫn thẳng tắp bay xuống dưới.
"Chờ, chờ một chút."
Từ Tiểu Thụ lên tiếng.
Thân hình Ngư Tri Ôn trong nháy mắt trì trệ.
Nàng không dám quay đầu, cũng không dám nói lời nào.
Nhưng trong nội tâm, một cỗ mong đợi mơ hồ len lỏi thẩm thấu.
Hắn sẽ trả lời "Ngươi cũng vậy" sao. . .
Hai tay rủ xuống bên chân, Ngư Tri Ôn không khỏi siết chặt nắm đấm.
Nhưng mà, mong đợi còn chưa viên mãn, âm thanh đanh thép tràn đầy nam tính của Từ Tiểu Thụ đã truyền tới.
"Ngươi còn chưa bày trận đó, bày xong trận hãy đi, cẩn thận một chút."
Ngư Tri Ôn: ". . ."
Lo lắng đúng là có.
Nhưng, vì sao hoàn toàn không có hương vị ngọt ngào!
"Nhận kháng cự, điểm bị động, +1."
Mộc Tử Tịch chấn kinh quay sang nhìn Từ Tiểu Thụ.
Nàng cũng tưởng con hàng này sẽ hồi đáp một câu "Ngươi cũng vậy".
Âm thanh nguyền rủa đã bắt đầu nổi lên.
Kết quả Từ Tiểu Thụ. . .
Mộc Tử Tịch nâng trán.
Là ta đã xem trọng hắn sao?
Nguyên lai, nụ hôn lần trước, thật đúng là trùng hợp?
"Nhận khinh bỉ, điểm bị động, +1."