Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ (Dịch Vip)

Chương 654 - Chương 654: Ta Muốn Luyện Đan! (3)

Chương 654: Ta Muốn Luyện Đan! (3) Chương 654: Ta Muốn Luyện Đan! (3)

Rất nhanh, hắn liền nghĩ ra một cách hoang đường buồn cười.

"Ta không thể đi xuống, vậy nếu như thứ kia tự mình đi lên thì sao?"

Giống như người bệnh tâm thần, Từ Tiểu Thụ ở giữa không trung điên cuồng suy nghĩ, vô thức giằng co.

"Ừm, nó không có ý thức, sao có thể tự mình bay lên để ngươi thu lấy?"

"Ha ha, nó không tự bay lên được, chẳng lẽ ngươi không biết tìm cách để nó bay lên sao?"

"Tìm cách? Ngươi nói nghe rất hay, ngươi có biện pháp nào?"

"Đúng vậy, ta có biện pháp nào. . ."

Từ Tiểu Thụ từ từ nhắm mắt nỉ non.

Hắn tùy ý để cho tư duy tiếp tục phát tán, tận lực không thu hồi.

Rất nhanh, nhìn xuống hồ nham tương bên dưới, lại nhìn không gian phong bế xung quanh, phía trên chỉ có một cái lối ra duy nhất.

Cuối cùng, ánh mắt Từ Tiểu Thụ dừng lại ở hỏa chủng màu trắng ngà bên dưới lòng hồ.

"Tình cảnh rất quen thuộc. . ."

"Rất giống. . ."

"Rất giống gì nhỉ?"

Ngay cả Từ Tiểu Thụ cũng không có ý thức được, bản thân hắn giờ phút này, đã hòa làm một thể với thiên địa xung quanh.

Giống như ngàn năm tuế nguyệt trôi qua.

Lại phảng phất chỉ trong một cái chớp mắt.

Đột nhiên, con ngươi Từ Tiểu Thụ co rụt lại, cả người hưng phấn kêu to lên.

"Đúng rồi!"

"Luyện đan!"

"Hang động này, không giống đan đỉnh sao?"

"Thông đạo phía trên hang động là miệng đan đỉnh?"

"Mà nham tương. . . là dược dịch?"

"Dựa theo tư duy này, dưới đáy hồ nham tương, không phải chính là đan dược thành hình?"

Từ Tiểu Thụ thể hồ quán đỉnh.

Hắn cũng không biết mình vì sao lại có suy nghĩ hoang đường đến như vậy.

Nhưng nghĩ đến đây.

Trong đầu, bỗng nhiên lại xuất hiện một câu.

"Dùng thiên địa làm lô, tạo hoá làm công tượng, âm dương làm than, vạn vật đều có thể luyện. . ."

Thời điểm âm thanh đại đạo xuất hiện ở trong óc, Từ Tiểu Thụ lập tức minh bạch, vì sao mình lại có ý nghĩ như vậy.

Lúc trước Tinh Thông Trù Nghệ xuất hiện, hắn bị đưa vào trong một cái ảo cảnh.

Trong ảo cảnh, chính là dùng thiên địa làm lô, tạo ra tràng cảnh vạn vật đều có thể ăn được.

Thế nhưng từ trước tới nay, Từ Tiểu Thụ đối với Tinh Thông Trù Nghệ, chỉ giới hạn tại "khống chế hỏa hầu".

Cho nên, hắn hoàn toàn quên mất.

Bản thân kỹ năng bị động này, chính là dùng để dung luyện thiên địa!

"Tốt lắm, ta hiểu rồi."

"Ta hiểu rồi!"

Sắc mặt Từ Tiểu Thụ biểu hiện đầy bệnh trạng, thất thần nỉ non.

Hắn nhìn hỏa chủng trắng sữa phía dưới, hoàn toàn thông hiểu.

"Luyện đan."

Đây là biện pháp duy nhất triệu hoán hỏa chủng dưới đáy nham tương lên.

Nếu như hắn không biết Tẫn Chiếu Bạo. . . phi, Tẫn Chiếu Ngưng Đan Thuật, có lẽ sẽ không nghĩ tới dùng phương thức luyện đan, nổ nó ra.

Nhưng Tinh Thông Trù Nghệ cộng thêm tư duy vô hạn, còn có thủ pháp ngưng đan đến từ Tang lão.

Từ Tiểu Thụ tin chắc, cho dù hắn chưa từng thử dùng thiên địa đến luyện đan.

Có lẽ, cũng có thể thành công!

Mà nếu như thất bại. . .

"Vậy thì quá tốt rồi!"

"Luyện đan, thất bại mới có phong hiểm nổ lô nha!"

Vù vù một tiếng.

Từ Tiểu Thụ giải trừ trạng thái Cuồng Bạo Cự Nhân, trực tiếp về hình thái nhân loại.

Hắn "hưu" một tiếng vượt qua thiên địa đại trận không chút phòng ngự, xuất hiện ở bên ngoài. . . .

"Từ Tiểu Thụ?"

Mộc Tử Tịch kinh ngạc quay đầu.

Nàng đang gieo hạt giống xung quanh cửa hang.

Tuy mấy hạt giống này không đủ để tổn thương Bạch Khô Lâu.

Nhưng số lượng. . .

Một khi mấy ngàn hạt giống nơi đây đồng loạt nổ tung, nhất định có thể húc bay tên bạch cốt cự nhân kia, giúp mình có thời gian chạy vào gọi Từ Tiểu Thụ.

Đến lúc đó, Từ Tiểu Thụ ra tới, mình không cần phải sợ.

Nhưng hiện tại. . .

Từ Tiểu Thụ, đi ra?

"Lấy được bảo vật rồi?"

Mộc Tử Tịch hưng phấn giống như là mình tìm được bảo vật vậy, trực tiếp nhảy đến bên cạnh sư huynh.

"Chưa lấy được."

"Chưa lấy được. . . vậy ngươi ra ngoài làm gì?"

Tiểu cô nương trừng mắt một cái.

Nhìn thấy bộ dáng vội vã của của Từ Tiểu Thụ, nàng đột nhiên minh bạch chuyện gì.

Trong lòng rất ấm áp, nàng cúi đầu xuống, ôn nhu nói: "Ngươi không cần lo lắng cho ta, ta có thể thủ vững ở đây, ngươi mau đi lấy bảo vật."

"Ta đã có biện pháp thu lấy bảo vật."

"Ồ?"

Mộc Tử Tịch ẩn ẩn phát hiện trạng thái sư huynh nhà mình có chút không đúng.

Nàng nhìn Từ Tiểu Thụ.

Rõ ràng hai mắt thiếu niên vô cùng tỉnh táo.

Thế nhưng nàng quá hiểu tính nết của Từ Tiểu Thụ, phát hiện ẩn sâu trong mắt đối phương, là vô tận điên cuồng!

"Nhận kinh nghi, điểm bị động, +1."

Mộc Tử Tịch nơm nớp lo sợ lui về sau hai bước, khóe môi run rẩy: "Ngươi, ngươi có biện pháp gì?"

"Luyện đan."

Từ Tiểu Thụ bình tĩnh nói.

"Luyện đan?"

Âm thanh Mộc Tử Tịch trực tiếp tăng cao lên, bị hắn dọa đến sắc mặt xanh mét,"Ngươi điên rồi, ngươi muốn luyện đan ở chỗ này?"

"Ừm."

"Ngươi có biết nơi này mới bao lớn không?" Mộc Tử Tịch nâng tay nhỏ, chỉ vào hang động không lớn lắm.

"Ta biết."

"Ngươi ngươi ngươi. . ."

Tiểu cô nương run run, nói không ra lời.

Luyện đan?

Từ Tiểu Thụ muốn luyện đan ở chỗ này?

Phi!

Từ Tiểu Thụ muốn nổ nát nơi đây?

Bạch Khô Lâu còn chưa xuống tới, hang chưa nổ, ngươi lại muốn tự mình chôn sống mình?

Cho dù muốn ta chôn cùng, cũng không cần điên cuồng như vậy chứ. . .

Sao đột nhiên nghĩ không thông?

"Ta, ta, ta. . . có cần ta rời đi trước hay không?" Mộc Tử Tịch khiếp sợ hỏi.

"Ngươi rời đi làm gì?"

Từ Tiểu Thụ rốt cuộc không giấu được ngọn lửa điên cuồng trong mắt, một lần nữa quay đầu nhìn cửa hang, nắm chặt tay phải, kiên quyết nói: "Ta có lòng tin!"

"Đông."

Lưng Mộc Tử Tịch trực tiếp đụng phải vách động.

Chân nàng mềm nhũn, hai mắt ứa lệ.

"Ta còn trẻ, ta còn nhỏ như thế, ta vẫn chưa lớn lên, ta không muốn chết. . ."

"Nhận chất vấn, điểm bị động, +1."

"Nhận kháng cự, điểm bị động, +1."

"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1, +1, +1, +1. . ."

"Không!"

Từ Tiểu Thụ đưa hai tay lên, lăng không nhấn xuống hư không, quyết định bắt đầu luyện đan, Mộc Tử Tịch không kiềm được sợ hãi bất an trong lòng, kinh thanh kêu:

"Từ Tiểu Thụ, ta muốn rời khỏi, ngươi chờ một chút."

"Ngươi đi đâu?" Từ Tiểu Thụ quay đầu.

"Ta. . ."

Mộc Tử Tịch liếc nhìn phía trên.

Nếu như bạo tạc, nhất định sẽ hướng lên trên. . .

Tốc độ của mình, có nhanh bằng tốc độ nổ lô sao?

Khẳng định không nhanh bằng!

"Đúng rồi, Nguyên Phủ!"

Tiểu cô nương linh cơ khẽ động, nghĩ đến thứ gì: "Từ Tiểu Thụ, ta muốn vào trong Nguyên Phủ!"

"Ngươi không tin ta?"

Ánh mắt Từ Tiểu Thụ trầm xuống.

Hắn đã nhìn ra, sư muội vậy mà không tin trình độ luyện đan của mình.

"Ta là cửu phẩm Luyện Đan Sư!"

Hắn kiên quyết nói.

Sắc mặt Mộc Tử Tịch tím đen.

Hay cho Từ Tiểu Thụ!

Cửu phẩm Luyện Đan Sư, ngươi cũng dám nói ra?

Huy chương cửu phẩm Luyện Đan Sư, không phải là đoạt từ trong tay ta sao?

"Từ Tiểu Thụ, hôm nay ngươi không để ta tiến vào Nguyên Phủ, ngươi đừng hòng luyện đan."

Mộc Tử Tịch "vù vù" một tiếng nhảy lên trên lưng Từ Tiểu Thụ, hai tay hóa thành dây leo quấn lấy tay, hai chân hóa thành gai gỗ đâm vào thận hắn.

Từ Tiểu Thụ: ". . ."

"Buông ra."

"Không buông!"

"Buông ra."

"Không đời nào!"

"Sưu!"

Từ Tiểu Thụ trực tiếp thu kẹo cao su hình người vào trong Nguyên Phủ.

"Không tin ta. . ."

"Hừ!"

"Ta là nam nhân có Tinh Thông Trù Nghệ, ta chỉ muốn nổ hỏa chủng ra khỏi hồ nham tương mà thôi, cũng không phải muốn nổ nơi này, ngu xuẩn."

"Không có mắt nhìn."

Yên lặng đậu đen rau muống xong.

Từ Tiểu Thụ hồi thần lại, lần nữa đắm chìm vào trong cảm ngộ.

"Thiên địa vi lô, tạo hoá vi công."

"Hỏa chủng là đan, nổ lô đan thành!"
Bình Luận (0)
Comment