Chương 665: Băng Hỏa Chi Ca (2)
Chương 665: Băng Hỏa Chi Ca (2)
"Thứ đồ gì. . ."
Từ Tiểu Thụ phát hiện không thích hợp.
Hắn cảm thấy năng lượng kim sắc khí châu, trong nháy mắt tăng lên gấp mười mấy lần.
Xem ra khí thể màu xám đen do hỏa chủng ngưng tụ, không tầm thường.
Nhưng có làm sao?
Đã muốn nổ lô, vậy liền nổ cho triệt để, một lần giải quyết, không lưu hậu hoạn.
"Ngưng!"
Khí châu không ngưng sinh sôi.
Tốc độ cực nhanh.
Một trăm khỏa. . .
Ba trăm khỏa. . .
Năm trăm khỏa. . .
Cho đến khi hỏa chủng bắt đầu không ổn định, tựa hồ có Bạch Viêm từ bên trong chảy ra.
Từ Tiểu Thụ mới ý thức được thời gian không đủ.
Nếu như Bạch Viêm tràn ra.
Vậy chẳng phải công sức thu nước nãy giờ sẽ mất trắng?
Tuy vẫn chưa đạt tới mục tiêu hơn ngàn.
Nhưng cảm nhận lực lượng ở bên trong sáu, bảy trăm khỏa kim sắc khí châu, Từ Tiểu Thụ đoán chắc là đủ rồi.
"Rất tốt. . ."
"Nổ cho ta!"
Hai tay nhấn một cái.
Khí châu lập tức bị ép vào trong hang động, cũng chính là bên trong thiên địa hỏa lô.
"Xuy xuy!"
Nhiệt độ kinh khủng trong nháy mắt khiến cho đại lượng khí châu vặn vẹo.
Từ Tiểu Thụ biến sắc.
Hắn phát hiện mình đã không thể tiếp tục thao túng khí châu!
"Không thể ép xuống được nữa?"
Nhìn mấy trăm khỏa khí châu thoát ly khống chế, hòa tan ở dưới nhiệt độ cao.
Năng lượng màu vàng cùng màu xám đen hỗn hợp.
Ở bên trong hỏa lô còn chưa trầm xuống được một nửa, lòng đất đã chấn động kinh khủng.
"Ầm ầm ầm!"
Chân Từ Tiểu Thụ mềm nhũn.
Ở trong Cảm Giác, khí châu rõ ràng vẫn chưa nổ, thế nhưng thổ địa mấy trăm trượng xung quanh đã hóa thành bột mịn?
Tiếng "ầm ầm ầm" kia, hẳn là do đất sụt truyền đến.
"Ôi mẹ ơi. . ."
"Thảo! Thảo! Thảo!"
Từ Tiểu Thụ biết khí châu của mình không có hiệu quả khủng bố đến thế.
Như vậy. . .
"Khí thể màu xám đen kia, rốt cuộc là thứ gì?"
Hắn không dám nghĩ tiếp
Hang động dưới lòng đất bắt đầu rung lắc.
Cực giống lúc bồn tắm nhỏ quật cường phản kháng Tẫn Chiếu Ngưng Đan Thuật.
Đây, đây không phải dấu hiệu nổ lô hay sao?!
"Chạy!"
Từ Tiểu Thụ không nói hai lời, co cẳng liền chạy.
Đường đến lúc trước đã bị phong bế, hắn rút Diễm Mãng ra, dùng kiếm khí mở đường.
"Ầm ầm ầm!"
Lòng đất rung động điên cuồng hơn.
Giống như cự nhân đang ngủ say bị cửu thiên lôi kiếp đánh trúng, lấy một loại phương thức gần như nổi điên run rẩy, co rút!
Từ Tiểu Thụ biết đây chỉ là khúc nhạc dạo trước khi bạo phá, thế nhưng cảm nhận màn nhĩ gần như sắp nổ tung. . .
Hắn cảm thấy, có lẽ mình đã quá lạc quan rồi.
Nhưng giờ phút này, ngoại trừ co chân lên chạy, đã không còn cách nào khác.
"Sưu!"
Dùng tốc độ nhanh nhất bay lên.
Mặc dù có danh kiếm, thế nhưng hoàn cảnh dưới lòng đất vẫn hạn chế hành động của hắn.
"Không được, chạy không thoát. . ."
"A Giới!"
Từ Tiểu Thụ kêu to lên, nhưng hắn không cảm giác được khí tức của A Giới.
A Giới bảo bảo sẽ không chạy trốn.
Nhưng giờ phút này, muốn tìm được nó, phải xem vận khí thế nào.
Từ Tiểu Thụ quay đầu nhìn thoáng qua.
Lúc này.
Hang động bên dưới đã bị khí thể màu xám đen bao phủ hoàn toàn.
Năng lượng hủy diệt bàng bạc ẩn chứa bên trong, cực kỳ đáng sợ.
Chỉ nhìn lướt qua, da đầu Từ Tiểu Thụ liền tê dại.
"Đáng chết, sao lại khoa trương như vậy, chỉ là một cái hỏa chủng nho nhỏ. . ."
Từ Tiểu Thụ móc Nguyên Phủ ra.
Hắn muốn trốn vào.
Nhưng Nguyên Phủ, kháng được sao?
Kháng được!
Nhưng không gian không nhất định gánh nổi. . .
"Một khi nổ, mình tiến vào Nguyên Phủ, lúc trở ra, sẽ không phải lòng đất, mà là không gian loạn lưu. . ."
Thân thể Từ Tiểu Thụ khẽ run rẩy.
"Đừng hoảng, đừng hoảng, vẫn chưa nổ. . ."
Hắn nắm lấy Nguyên Phủ, tiếp tục bay lên trên.
"A Giới!"
"A Giới bảo bảo, cứu ta -"
Hắn cần A Giới.
Cần người bảo hộ có nhục thân cường đại
Cần nó dùng bàn tay ấm áp nắm chặt Nguyên Phủ, không để viên đá kia vào thời khắc hủy diệt, tiến vào trong không gian loạn lưu.
"Sưu!"
Trong lúc đang cắm đầu chạy thoát thân, Cảm Giác vậy mà phát hiện một đạo kim quang.
Từ Tiểu Thụ ngẩn ra.
Tiểu hòa thượng đang bay hướng ngược lại với hắn, đến đưa mạng?
"A Di Đà Phật."
Bất Nhạc vọt tới trước mặt Từ Tiểu Thụ, nhìn thấy có người, hưng phấn cười toét cả miệng.
Y tiến vào Linh Dung Trạch, từng nước chảy bèo trôi đến Hàn Băng Cảnh dò xét.
Thế nhưng chỗ kia không có khí tức mà y muốn tìm.
Khí tức Ngục Không Ma Trượng, ẩn ẩn từ một hướng khác truyền đến.
Đi theo trực giác, len lén tiến vào lòng đất.
Không nghĩ tới, bên trong lòng đất thật sự có người!
"A Di Đà Phật."
Tiểu hòa thượng lập tức chắp tay trước ngực, nhảy cẫng hỏi: "Vị thí chủ này, ngươi có nhìn thấy một vị nữ thí. . ."
"A cái đầu ngươi!"
Từ Tiểu Thụ phì cười.
"Đã đến lúc nào rồi, ngươi xuống đây chịu chết sao?"
"Ngươi nghĩ ngươi là ai?"
Trực tiếp chộp lấy cái đầu trơn trượt của tiểu hòa thượng, Từ Tiểu Thụ xách lên, kéo theo Bất Nhạc thẳng hướng mặt đất.
"Ngọa tào!"
Đầu đột nhiên bị chộp lấy, tiểu hòa thượng Bất Nhạc cảm thấy xương sọ của mình mém chút nổ tung.
Y lập tức sử dụng linh nguyên hộ thể, lúc này mới phát hiện, mình lỡ lời.
"Không, không phải, vị thí chủ này, ngươi nắm đầu ta. . . ách, đầu bần tăng. . . ngô, buông ra!"
"Buông cái đầu ngươi!"
Từ Tiểu Thụ cũng không quay đầu: "Ngươi tự xem tình huống bên dưới như thế nào đi?"
Bất Nhạc khẽ giật mình.
Linh niệm lập tức tìm kiếm xuống phía dưới.
Mặc dù bị mặt đất trở ngại.
Nhưng cỗ khí tức nguy hiểm làm mình một mực lo âu kia, thật đúng là từ phương hướng Ngục Không Ma Trượng truyền tới?
"Bần tăng muốn tìm người, ngay ở chỗ này, ngươi buông ra. . . ồ?"
Bất Nhạc giãy giụa, đột nhiên phát hiện mình vậy mà không thể thoát khỏi lòng bàn tay thiếu niên kia.
Y kinh hãi.
Rung động không thôi.
Tông Sư chi thân!
Đây chính là Tông Sư chi thân ngay cả mình cũng không luyện thành?
Nếu như dùng "Nguyện lực", mình có thể dễ dàng thoát ra.
Nhưng thiếu niên này, Bất Nhạc nhìn ra được, hắn không có ác ý.
Đã không có ác ý, tiểu hòa thượng liền không muốn tổn thương hắn.
"À đúng rồi!"
Từ Tiểu Thụ phản hỏi: "Trên đường xuống đây, ngươi có gặp một tên to xác, cùng một tiểu gia hỏa hay không?"
"Có."
"Không có thì ngậm. . ."
"Hả?"
Từ Tiểu Thụ chỉ thuận miệng hỏi một chút, không ngờ tiểu hòa thượng thật gặp qua hai tên kia?
"Bọn họ ở đâu?"
Nâng tiểu đầu trọc xuẩn manh lên, Từ Tiểu Thụ lập tức hỏi.
(Dịch: xuẩn manh = ngốc ngốc đáng yêu)
"Hướng, hướng kia. . ."
Bất Nhạc nhếch môi đưa tay chỉ hướng, do dự nói: "Có thể buông ta xuống trước không, ngươi có thể nắm. . . tay bần tăng bay."
Từ Tiểu Thụ không nói hai lời, vọt thẳng đi.
"Ngã phật từ bi."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1.". . .
"Thịch."
Giống như tiếng tim đập.
Sau khi hỏa chủng dưới lòng đất hấp thu đủ năng lượng màu xám đen, toàn bộ quá trình luyện đan rốt cuộc hoàn thành, xuất hiện rung động chưa từng có.
Nương theo rung động xuất hiện, mặt đất càng cuồng bạo hơn.
"Ù ù!"
Bất tri bất giác, hỏa chủng lại nhảy một cái.
Sau đó, giống như là thức tỉnh linh tính.
Khí thể màu xám đen còn thừa ở trong thiên địa hỏa lô, toàn bộ bị hỏa chủng thôn phệ.
Cùng lúc đó, phía trên cửu thiên, oanh minh rung động.
Theo sát phía sau, một vệt sáng từ thương khung bắn xuống, trực tiếp đè ép hỏa chủng, tựa hồ muốn trấn áp nó.
"Đoá!"
Trong chớp mắt tiếp xúc với chùm sáng, hỏa chủng rốt cuộc không nhịn nổi.
Sau khi hấp thu đầy đủ lực lượng, nó tựa hồ hóa thành một cỗ động lực được nhóm lửa.
Một tiếng vang nhỏ, trực tiếp đột phá tầng tầng cát đá, thẳng tắp vọt lên.
Hỏa chủng khẽ động, đất cát xung quanh lập tức không chịu nổi.
Sau khi tiếng "ù ù" vang lên, tiếp theo, chính là âm thanh không gian vỡ nát.
"Rầm rầm rầm!"
Từ Tiểu Thụ chạy trối chết.