Chương 711: Đạo Văn Sơ Thạch (3)
Chương 711: Đạo Văn Sơ Thạch (3)
Lại tới?
Từ Tiểu Thụ thấy nguyền rủa bất thình lình xuất hiện, không hiểu ra sao liếc nhìn tiểu sư muội.
Lại thấy Tiểu Ngư đưa tay vẽ với thứ gì, đột nhiên minh bạch.
Bản đồ Bạch Quật!
Đúng rồi, trong đầu mình có bạch châu.
Muốn tìm Đạo Văn Sơ Thạch, chỉ cần tìm đến nơi nào có thiên đạo khí cơ nồng nặc nhất, chẳng phải liền có thể trực tiếp cầm tới hay sao?
"Rất tốt!"
"Tiểu Ngư ngươi thật quá thông minh, ta hiểu rồi." Từ Tiểu Thụ mừng rỡ, liên tục gật đầu.
Ngư Tri Ôn thấy Từ Tiểu Thụ minh ngộ, cũng cười híp mắt lại, không có nhiều lời nữa.
Lúc trước nàng chỉ hoài nghi Từ Tiểu Thụ nắm giữ bản đồ Bạch Quật chuẩn xác.
Nhưng giờ phút này, nàng đã hoàn toàn chắc chắn.
Không bí hiểm giống như hai người kia, Mộc Tử Tịch chuyển mắt nhìn tới nhìn lui, nhất thời mũi ngọc tinh xảo tức đến nhíu lại.
Lời nói của các ngươi, sao ta không hiểu gì hết vậy?
Hai người các ngươi, đến cùng đã vụng trộm làm chuyện gì?
"Từ Tiểu Thụ, bên trong?"
Nàng đột nhiên nhảy đến trước mặt Từ Tiểu Thụ, ngăn cản hai người kia tiếp tục tình chàng ý thiếp.
"Trẻ con hiểu cái gì, chờ ngươi trưởng thành sẽ nói cho ngươi biết." Từ Tiểu Thụ nắm cổ áo kéo sư muội nhà mình ra.
Mộc Tử Tịch: ? ? ?
Hay lắm!
Còn trưởng thành mới nói?
Quả nhiên, lời nói vừa rồi của các ngươi, đúng như những gì ta nghĩ!
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1, +1, +1, +1. . ."
"Nhận ghét bỏ, điểm bị động, +1, +1, +1, +1. . ."
"Ô ô." Mộc Tử Tịch lau nước mắt, lảo đảo bước đi,"Từ Tiểu Thụ, ngươi thay đổi, lúc trước ngươi không phải như thế."
"Ta thế nào?" Từ Tiểu Thụ không hiểu ra sao.
"Ô ô ô, ngươi ô uế. . ."
Từ Tiểu Thụ: ? ? ?
Hắn nhất thời mộng bức.
Tiểu sư muội nhà mình, không biết suốt ngày nghĩ linh tinh thứ gì ở trong đầu?
Không thèm để ý tới sư muội tà môn não tàn.
Sau khi lấy được tình báo liên quan đến Đạo Văn Sơ Thạch, Từ Tiểu Thụ lập tức có mục tiêu mới.
Tiến vào Bạch Quật, mình vốn không có nhiệm vụ đặc thù gì.
Cho nên, thừa dịp lần lịch luyện này còn chưa kết thúc, nhất định phải gom hết tất cả chí bảo có thể giúp bản thân mạnh hơn.
Nói như vậy. . .
Từ Tiểu Thụ nhìn không gian Nguyên Phủ, phảng phất thấy được đại thảo nguyên mênh mông bát ngát tương lai.
Gieo trồng linh dược trên đại thảo nguyên thuộc về mình, luyện đan, dưỡng cá, sờ mèo.
Không có việc gì có thể luyện tay với Tẫn Chiếu Bạch Khô Lâu, mệt mỏi liền đùa giỡn tiểu sư muội, còn có thể. . .
Ách.
Liếc qua sắc mặt Ngư Tri Ôn bị Mộc Tử Tịch nói đến đỏ bừng, Từ Tiểu Thụ quả quyết thu hồi suy nghĩ.
Nguy hiểm ở trong Bạch Quật còn chưa hoàn toàn giải trừ đây!
Thật gặp phải Hồng Y, đoán chừng Đạo Văn Sơ Thạch cũng không cần nghĩ.
Trốn ở trong Bạch Quật dưỡng lão chờ chết, độ khả thi sẽ cao hơn.
Nói không chừng trốn đông trốn tây, không gian bị phá nát, Thủ Dạ liền kéo mình ra ngoài tịnh hóa tư tưởng.
"Tê!"
Thân thể lắc một cái, Từ Tiểu Thụ không dám chậm trễ.
Thực lực!
Hoặc là nói, thời điểm thực lực chưa đạt tiêu chuẩn, mình cần hai tên bảo tiêu.
Hai tên bảo tiêu cường tráng tới cực điểm, thực lực cũng kinh khủng tới cực điểm, ít nhất là Vương Tọa trở lên.
Ngẩng đầu.
Từ Tiểu Thụ nhìn hai tên to con ở phía trên, tư duy trong lòng cuồng chuyển.
Đúng rồi.
Sau khi thu được Tẫn Chiếu Nguyên Chủng, Từ Tiểu Thụ đã không thèm nhìn tới Tẫn Chiếu Đại Hỏa Chủng ở trong đầu Tẫn Chiếu Bạch Khô Lâu.
Hắn coi trọng, là bản thân Bạch Khô Lâu!
Tẫn Chiếu Bạch Khô Lâu phun hắc đê. . . khụ khụ, nguyên con!
Vù vù một tiếng, nghĩ đến liền làm, Từ Tiểu Thụ lập tức bay lên trời, thẳng tới trước mặt Tẫn Chiếu Bạch Khô Lâu.
"Hô hố. . ."
Bạch Khô Lâu rất muốn rống lên.
Nhưng bị thiên đạo cấm ngôn, trong miệng chỉ có thể phát ra hơi thở kịch liệt.
"Hắc hắc."
Từ Tiểu Thụ cười tủm tỉm nhìn tên to con trước mặt, nhớ lại kinh lịch thê thảm bị điên cuồng truy sát mấy canh giờ.
"Tiểu gia hỏa, chuyện cũ lúc trước ta có thể bỏ qua, hiện tại, ta có một kế hoạch rất tốt, cần ngươi phối hợp."
"Được chứ?"
"Hoắc hoắc hoắc. . ." Bạch Khô Lâu muốn há miệng gầm thét, trong mắt tràn đầy cừu hận.
"Ồ, kháng cự như vậy?"
Từ Tiểu Thụ vỗ vỗ đầu nó, chỉ vào vết nứt phía trên thân thể, nói: "Ta biết ngươi có linh trí, cũng nghe hiểu ta đang nói gì."
"Hiện tại, cho ngươi hai lựa chọn."
"Một, ta đánh nát toàn bộ xương cốt trên người ngươi, sau đó ném bọn chúng vào trong sương mù hỗn độn tiêu hủy, cuối cùng mới đập nát sọ não, lấy thứ bên trong ra." Từ Tiểu Thụ chỉ sương mù hỗn độn.
"Hoắc. . ."
Âm thanh to con đột nhiên hạ thấp xuống, ánh mắt xuất hiện vẻ e ngại.
Cho dù chưa từng tiếp xúc, nhưng trực giác nói cho nó biết.
Nếu như bị ném vào bên trong sương mù hỗn độn, thương thế trên người mình căn bản không có hy vọng khôi phục lại như cũ.
Chỉ có một con đường chết!
"Sợ?"
"Biết sợ là tốt."
Từ Tiểu Thụ hài lòng gật đầu, duỗi ngón tay thứ hai ra, nói: "Lựa chọn thứ hai, thần phục ta, ta có thể. . ."
"Hoắc hoắc hoắc!"
Lời còn chưa nói hết, gia hỏa trước mặt đã trực tiếp bạo động lên.
Nương theo tiếng hô kịch liệt, hư không cũng bắt đầu vặn vẹo, phảng phất một giây sau liền bị giãy nát.
"Mẹ nó. . ."
Từ Tiểu Thụ nổi giận,"Ngay trước mặt ta, ngươi lại muốn hủy nhà? Husky đều không có cuồng như ngươi!"
Hắn đột nhiên rút Diễm Mãng ra, trực tiếp trảm vào mắt cá chân gia hỏa không trọn vẹn kia một kiếm.
"Oanh!"
Kiếm ý nở rộ trong hư không, mắt cá chân Bạch Khô Lâu lập tức bị chém đứt lìa.
Từ Tiểu Thụ xoay kiếm nâng lên, ném tàn chi của Bạch Khô Lâu vào trong sương mù hỗn độn.
"Xuy xuy. . ."
Trong khoảnh khắc, tiếng hủ thực kịch liệt truyền ra.
Thời gian mười mấy hơi, bàn chân Bạch Khô Lâu đã hoàn toàn bị sương mù hỗn độn ăn mòn.
"Rống!"
Tiếng gào thống khổ vang lên.
Từ Tiểu Thụ thu kiếm đứng lặng: "Còn kêu? Ngươi thử kêu một tiếng nữa, có tin ta chặt luôn bàn chân còn lại không?"
"Hoắc hoắc hoắc. . ."
Bạch Khô Lâu điên rồi, thân thể xoay loạn.
Từ Tiểu Thụ cười lạnh một tiếng, căn bản không chút khách khí, nhấc Diễm Mãng lên, muốn chém xuống chân còn lại.
"Hô - "
"Hô - "
Tẫn Chiếu Bạch Khô Lâu lập tức luống cuống, tiếng rống lên biến thành hơi thở, ánh mắt kháng cự nhìn Từ Tiểu Thụ.
"Như vậy có phải ngoan hơn không?"
Từ Tiểu Thụ hừ hừ,"Làm bé ngoan tốt biết bao, Giới Bảo nghe lời, là tấm gương cho các ngươi học tập!"
"Tê!"
Từ Tiểu Kê trốn ở nơi hẻo lánh nhìn Từ Tiểu Thụ giống như Ma Thần phụ thể, nhịn không được rùng mình một cái.
"Giới Bảo. . ."
"Đây là biệt danh Từ Tiểu Thụ hắn đặt cho Giới Thần sao?"
"Quả nhiên, tên kia chính là ác ma!"
Từ Tiểu Kê rất muốn khóc, trong lòng bất lực, hoang mang lo sợ: "Thần ơi, lúc nào con mới có thể ra ngoài, thoát khỏi lợi trảo ác ma, ô ô ô. . ."