Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ (Dịch Vip)

Chương 718 - Chương 718: Truyền Thuyết (1)

Chương 718: Truyền Thuyết (1) Chương 718: Truyền Thuyết (1)

Đại giới?

Ta còn có thể bỏ ra đại giới gì?

Tiểu hòa thượng rưng rưng nước mắt.

Y co quắp ngã xuống đất, cố gắng muốn chống người đứng lên, nhưng chỉ cảm thấy toàn thân vô lực.

Toàn bộ gia sản, đúng như Từ Tiểu Thụ nói, ngoại trừ ném y phục cho chó ăn ra, mình không còn thứ gì có thể gọi là "đại giới" đi?

"Từ Tiểu Thụ!"

Mộc Tử Tịch ở phía sau rốt cuộc không nhìn được nữa,"Sao ngươi có thể khi dễ người khác đến thế? Y vẫn chỉ là một đứa bé!"

"Khi dễ?"

Từ Tiểu Thụ bị chọc cười,"Tiểu sư muội, ngươi có thể tỉnh táo lại một chút không, sư huynh đây là đang ra mặt giúp ngươi."

"Nhưng. . ."

Mộc Tử Tịch chần chờ.

Hắn nói không sai.

Vô duyên vô cớ bị truy sát, được sư huynh ra mặt hỗ trợ, không phải vẫn là ước mơ tha thiết của mình hay sao?

Thế nhưng mà. . .

Nhìn Từ Tiểu Thụ từng bước đánh tan phòng tuyến tâm linh, tiểu hòa thượng ngã ngồi dưới đất run lẩy bẩy, bảo vật trên người bị lừa mất hết.

Nếu như mình không lên tiếng ngăn cản, đến cuối cùng, chỉ sợ ngay cả da cũng không còn đi?

"Thế này cũng quá rồi. . ."

Tiểu cô nương lầm bầm.

Tiểu hòa thượng thật thảm.

Cho dù là người bị hại, thế nhưng giờ phút này nàng lại rất đồng tình với y.

"Hay là, thôi đi?"

"Y đã quá thảm rồi. . ." Mộc Tử Tịch chỉ tiểu hòa thượng trên mặt đất, rụt rè nói.

"Ừm ừm ừm." Bất Nhạc liều mạng gật đầu.

Lúc này ánh mắt y nhìn về phía vị nữ thí chủ "ma đầu" kia, có thể nói là vô cùng thân thiết.

"Thảm cái gì mà thảm?"

Từ Tiểu Thụ trợn trắng mắt lên: "Y không có thiếu tay thiếu chân, hai con mắt một cái mũi, cả người hoàn hảo không chút tổn hại, ngươi nói giống như sư huynh vừa làm ra chuyện gì tán ác lắm vậy."

Bất Nhạc: ". . ."

Mộc Tử Tịch: ". . ."

Tất cả mọi người ở đây đều không còn gì để nói.

Trời đánh Từ Tiểu Thụ. . .

Ngươi quả thật không làm ra tổn thương thực tế gì.

Nhưng một phen ngôn hành cử chỉ, không thấy linh hồn tiểu hòa thượng người ta bị thủng trăm ngàn lỗ sao?

"Ngục Không Ma Trượng, Trảm Phật Đao. . ."

Ngư Tri Ôn nỉ non lên tiếng.

Lực chú ý của nàng vốn không nằm ở chuyện này, sau khi suy tư một phen, nàng mới kinh ngạc hỏi: "Ngươi là đệ tử Phật Tông Tây Vực?"

"Ách. . . đúng vậy." Bất Nhạc hơi trì trệ, quay đầu nhìn lại.

Y đã sớm chú ý tới vị đại tỷ tỷ xinh đẹp kia.

Nhưng lúc đó song phương không có nói chuyện với nhau, y cũng không thể mở miệng được, cho nên không biết lai lịch vị đại tỷ tỷ. . . ách, nữ thí chủ này.

Nhưng tựa hồ, nghe mình nói một hồi, Từ Tiểu Thụ không hề bị lay động.

Ngược lại vị nữ thí chủ kia.

Trong số những người ở đây, nàng là ngươi duy nhất biết thân phận của mình?

"Hữu Oán Phật Đà. . ."

Ngư Tri Ôn lại nói thầm một tiếng, nhíu mày hỏi: "Phật nhược Hữu Oán ngục ứng mãn, bắc hòe vô lệ thiên diệc thương. . . sư phụ mà ngươi nói, là vị Hữu Oán Phật Đà kia?"

"Đúng đúng đúng." Tiểu hòa thượng Bất Nhạc liều mạng gật đầu.

Quá tốt rồi!

Lần này được cứu rồi!

Rốt cuộc có người nhận ra sư phụ!

Y kinh hỉ nói: "Ngươi biết sư phụ ta sao?"

"Ta biết ông ấy, nhưng ông ấy lại không biết ta." Ngư Tri Ôn cười cười, nói: "Ta chỉ nghe qua truyền thuyết của Hữu Oán Phật Đà mà thôi."

"Là vậy à. . ." Ánh mắt tiểu hòa thượng lập tức mờ đi.

Đúng rồi.

Sư phụ đã đi nhiều năm như vậy.

Vị nữ thí chủ kia còn trẻ như thế, sao nhận biết sư phụ được.

Mình đúng là. . . suy nghĩ hão huyền.

"Các ngươi thần thần bí bí gì thế?" Từ Tiểu Thụ hiếu kỳ ghé mắt đi qua,"Những lời vừa rồi là thế nào?"

Ngư Tri Ôn cười nhạt: "Ngươi không nghe nói qua sao? Truyền thuyết Trung Vực Thập Tôn Tọa."

"Thập Tôn Tọa?"

Từ Tiểu Thụ khẽ giật mình.

Danh từ này, hắn đã từng nghe nói qua.

Nếu như mình nhớ không lầm, tựa hồ Đệ Bát Kiếm Tiên, cũng là một trong số đó?

"Cho nên, chuyện này có liên quan đến "Phật nhược Hữu Oán" vừa rồi ngươi nói?" Từ Tiểu Thụ nhướng mày.

"Đương nhiên."

Ngư Tri Ôn nói: "Ở Đông Vực, truyền thuyết lưu truyền phổ biến nhất là về Đệ Bát Kiếm Tiên."

"Nhưng năm đó tranh đoạt Trung Vực Thập Tôn Tọa, có thể nói là vô cùng đẫm máu."

"Sư phụ y cũng có tham dự. . ."

Ngư Tri Ôn chỉ tiểu hòa thượng, nói: "Tính chất lần tranh đoạt có thể nói là cao nhất trong lịch sử, toàn bộ cường giả ngũ vực đều xuất động, chiến đấu vì mười cái bảo tọa chí cao vô thượng."

"Ta nhớ có một bài thơ sắp xếp vị trí Thập Tôn Tọa mà mọi người hay truyền tai nhau."

"Có những ai?" Từ Tiểu Thụ lập tức hứng thú hỏi.

Ngư Tri Ôn thả lỏng, trong mắt xuất hiện vẻ hướng tới, nhẹ giọng ngâm nga:

"Khôi Lôi Hán, Bát Tôn Am, quỷ thần khó lường Đạo Khung Thương."

"Cẩu Vô Nguyệt, Nữ Nhi Hương, sát phá Hồng Trần chiến quỷ quan."

"Phật nhược Hữu Oán ngục ứng mãn, bắc hòe vô lệ Thiên Diệc Thương."

"Nguyệt túy tửu trung Không Dư Hận, bán Ái Thương Sinh bán quảng hàn!"

(Editor: Những nhân vật chưa xuất hiện tạm thời dựa vào bài thơ định danh, sau này sẽ sửa lại. )

Nàng hơi nghiêng đầu, híp mắt cười nói: "Rất dễ nhớ có đúng không?"

"Quả thật rất dễ nhớ. . ."

Từ Tiểu Thụ vô thức phụ họa, hơi giật mình thất thần.

Vài câu ngắn ngủi, hắn không chỉ nghe ra mấy cái tên quen thuộc.

Mà còn trong đôi câu vài lời kia, thoáng lãnh hội thời đại huy hoàng, thiên tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, đao quang kiếm ảnh, sát cơ bốn phía.

Người làm ra được bài thơ này, trình độ cũng quá cao đi.

"Thập Tôn Tọa, mười người?" Hắn hỏi.

"Không sai." Ngư Tri Ôn gật đầu,"Một câu, một người."

"Tê."

Từ Tiểu Thụ rốt cuộc minh bạch tiểu hòa thượng có lai lịch như thế nào.

Hữu Oán Phật Đà?

Phật nhược Hữu Oán ngục ứng mãn?

Hắn không thể tin nhìn tiểu hòa thượng xụi lơ trên mặt đất.

Tiểu gia hỏa này, lai lịch lớn như vậy?

Đệ Bát Kiếm Tiên cũng là một trong Thập Tôn Tọa.

Nói cách khác. . .

Tiểu hòa thượng, tương đương với đệ tử thân truyền của Đệ Bát Kiếm Tiên?

"Ngọa tào. . ."

Từ Tiểu Thụ chấn kinh.

Giờ phút này, hắn đột nhiên có xúc động trả lại Ngục Không Ma Trượng cùng Trảm Phật Đao.

Mời phật dễ, tiễn phật khó a!

Nhổ nhúm lông dê này xuống, tương lai người ta đến cửa tính sổ thì biết làm sao?

Bất Nhạc thấy hai mắt Từ Tiểu Thụ chấn kinh, sau đó lại thấy gia hỏa này nổi lên vẻ sùng kính.

Má hồng núc ních kéo lên, hai mắt híp thành trăng khuyết.

"Thế nào, sư phụ ta rất lợi hại phải không."

Từ Tiểu Thụ nhìn bộ dáng đắc ý của tiểu hòa thượng, trên mặt chỉ kém viết lên mấy chữ "Hiện tại ngươi biết thân phận sư phụ ta, còn dám chọc ta?".

Trong lòng lập tức khó chịu,"Tiểu gia hỏa, sư phụ ngươi lợi hại như vậy, còn ngươi thì sao?"

"Không nói phạm phải Phật môn tam độc, còn kém chút nhập ma."

"Ngươi còn có mặt mũi mở miệng sao?"

Từ Tiểu Thụ há miệng, oán hận nói: "Nếu đổi lại là ta, hiện tại nhất định vô cùng xấu hổ, trực tiếp tự sát."

Bất Nhạc: ". . ."

Nụ cười trên mặt cứng đờ.

Nhất thời gương mặt đỏ bừng, thật muốn tìm một cái lỗ chui xuống.

"Từ Tiểu Thụ."

Mộc Tử Tịch lần nữa lên tiếng, trong mắt có chút lo lắng.
Bình Luận (0)
Comment