Chương 737: Cút! (2)
Chương 737: Cút! (2)
"Tiểu gia hỏa, vẫn rất cơ linh."
Từ Tiểu Thụ khẽ cười một tiếng, không có ngồi chờ y nướng thịt, mà là đứng lên,"Thịt chờ một hồi rồi nói, lần này tới, không phải tìm các ngươi."
"Ồ?"
Phó Hành ngậm miệng, ngẩn đầu lên.
"Ầy."
Từ Tiểu Thụ nhếch miệng, đám người thuận theo ánh mắt hắn, nhìn tới đội ngũ Linh Cung ở một bên khác.
Bên kia hiển nhiên đã sớm phát hiện động tĩnh nơi này.
Giờ phút này, thịt đều không nướng.
Có mấy người đứng bật dậy.
"Nhiêu sư tỷ. . ."
Mộc Tử Tịch nỉ non.
Ngoài miệng nói "Nhiêu sư tỷ", thế nhưng ánh mắt lại nhìn tới thiếu nữ mặc trang phục màu trắng.
Quả nhiên.
Sư huynh nhà mình vừa nhìn tới, trên mặt Tô Thiển Thiển đã lập tức xuất hiện hai lúm đồng tiền.
"Tiểu Thú ca ca!"
Từ Tiểu Thụ cất bước đi tới, hai người Mộc Ngư cũng ngồi không yên, theo sát phía sau.
"Có trò hay để xem."
Phó Hành thì thầm một tiếng, đột nhiên dừng lại,"Không đúng, là đến lúc phải đi."
"Đi cái gì mà đi?"
Phó Ân Hồng hứng thú nhìn theo, nói: "Chỉ cần chúng ta không ra tay, ở bên cạnh quan chiến, có thể có nguy hiểm gì?"
Thấy sắc mặt Phó Hành tối đen, nàng lập tức tiếp lời: "Huynh không cảm thấy, mới mấy ngày không gặp, Từ Tiểu Thụ tựa hồ biến hóa rất lớn sao?"
"Ách. . ."
Phó Hành khẽ giật mình,"Chỗ nào?"
"Toàn bộ a!"
Phó Ân Hồng nhíu mày lại, nghi ngờ nói: "Hơn nữa, chỉ nhìn tu vi, hiện tại huynh nhìn thấu hắn sao?"
"Tu vi?"
Phó Hành hoài nghi nhìn nàng, sau đó ánh mắt dời đến trên người Từ Tiểu Thụ.
"Chuyện này. . ."
Tựa như bị một đoàn mê vụ trùng điệp vây quanh.
Đừng nói tu vi.
Ngay cả khí cơ ba động, cũng không mảy may nhìn thấy một chút nào.
Đây nào giống một tên Luyện Linh Sư?
Nếu như thả vào trong biển người, nói hắn chỉ là một người bình thường, không ai dám không tin a!
Nhưng mà. . .
Bình thường?
Phó Hành chần chờ.
Người như Từ Tiểu Thụ, chỉ có thể gọi là "bình thường".
Vậy thiên hạ anh tài, chẳng phải đều là rác rưởi hay sao!
"Chẳng lẽ. . ."
"Phản phác quy chân?". . .
"Nhận nhìn chăm chú, điểm bị động, +13."
"Nhận căm hận, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ đi tới trước đội ngũ Linh Cung, nhìn Tô Thiển Thiển, nhịn không được âm thầm thở dài.
Tiểu nha đầu này. . .
Chung quy đã thay đổi.
Nếu như Tô gia không phát sinh thảm án.
Giờ phút này lâu ngày trùng phùng, nàng hẳn sẽ giống như lúc còn ở Linh Cung, hóa thành một tiểu nữ sinh, nhào đến ôm mình?
Nhưng mà, ngoại trừ một tiếng hơi có vẻ kinh hỉ "Tiểu Thú ca ca" ra.
Hắn ở trên người Tô Thiển Thiển, không nhìn thấy biểu hiện nhảy cẩng nào.
"Thánh Nô. . ." Từ Tiểu Thụ híp híp mắt.
Trong lúc lơ đãng, sinh hoạt luôn có thể san bằng góc cạnh người ta.
Cho dù không thích ứng, nhưng thời điểm gánh nặng trách nhiệm đặt lên vai, dù có khó khăn, nàng cũng phải cắn răng chống đỡ.
Ánh mắt quét qua những người khác.
Ngoại trừ mấy khuôn mặt Linh Cung quen thuộc, còn có vài thanh thiếu niên mà mình không biết.
Nhìn vị trí ngồi, hẳn là người của Tô gia.
Nói cách khác, Tô Thiển Thiển dẫn đội, ở trong Bạch Quật tìm được đại quân Linh Cung, tụ họp ở chỗ này.
"Từ Tiểu Thụ!"
Đột nhiên có một tên đại hán thô kệch đứng dậy, sắc mặt ngoan lệ, trực tiếp cất bước đi đến trước mặt mọi người.
Gã chỉ vào đống lửa trại hai người Phó Hành, nói: "Không phải tìm bọn họ, vậy là đến tìm ta rồi?"
Hơi nheo mắt lại, sát khí phô tiên cái địa phủ xuống.
"Nhận chất vấn, điểm bị động, +1."
Trên mặt Từ Tiểu Thụ xuất hiện mấy chục dấu chấm hỏi.
Hắn quay đầu nhìn đội ngũ Linh Cung một chút, phát hiện Chu Thiên Tham ở sau lưng người này vung vẩy nấm đấm, không biết là đang ra hiệu chuyện gì.
Lại nhìn thoáng qua Nhiêu Âm Âm ôm ngực đứng đấy, trong mắt mang vẻ trêu tức.
Cuối cùng trở về tên to con trước mặt.
"Thật có lỗi. . ."
Từ Tiểu Thụ có hơi chần chờ,"Ngươi là ai?"
Đàm Quý: ". . ."
Một thân sát ý nghiêm nghị mãnh liệt trì trệ, cuồng ngôn kém chút thốt ra cũng chạy ngược vào, nghẹn giữa cổ họng.
"Phốc."
Chu Thiên Tham tại chỗ cười phun.
Y vừa vỗ tay, vừa chỉ nam nhân thô cuồng, vui vẻ nói:
"Ha ha ha, Đàm Quý, ngươi cũng có ngày hôm này."
"Đã bảo ngươi chỉ là lĩnh đội tạm thời, đừng ngông cuồng, đừng ngông cuồng."
"Lần này tốt rồi, Từ Tiểu Thụ đã tới, mau lui ra, nếu không chờ lúc nữa ngươi sẽ lãnh đủ!"
"Im miệng!" Đàm Quý nhịn không được quay đầu quát lớn.
Lông mày Từ Tiểu Thụ hơi nhíu lại.
"Bằng hữu. . . đầu tiên, nghe lén người khác nói chuyện là hành vi không lễ phép, cho dù ta cùng hai vị bằng hữu bên kia không nói chuyện quan trọng gì." Hắn chỉ Phó Hành.
"Thứ hai, ta không phải tới tìm ngươi, ngươi không cần kích động như thế, ta không thích nam nhân."
"Cuối cùng, ta có thể nhìn ra con người ngươi rất ngông cuồng, nhưng mong người đừng nói chuyện với bằng hữu ta như vậy, thật khiến người ta khó chịu."
Từ Tiểu Thụ ra hiệu cho Chu Thiên Tham, ngữ khí thập phần thành khẩn.
Hắn không nhớ mình từng đắc tội người này.
Cho dù lúc đó ở bên ngoài kết giới nhìn thấy Chu Thiên Tham nảy sinh xung đột với người này, hắn cũng không có ý định thay người ra mặt.
Dù sao, mục đích của mình không phải gã.
Hơn nữa Chu Thiên Tham không phải loại người thích người khác ra mặt thay mình.
Nhưng gia hỏa này. . .
Đàm Quý?
Ngươi chỉ mới Tiên Thiên đỉnh phong, còn chưa vào Tông Sư, ai cho ngươi lá gan nhảy ra dùng sát khí hù dọa ta?
Ngươi có biết Từ Tiểu Thụ ta không giết Tiên Thiên không?
Muốn feed cũng đừng feed như thế chứ!
"Ha ha ha!"
Nghe Từ Tiểu Thụ nói thế, Đàm Quý càn rỡ cười to.
Ngưng cười, lúc này gã mới chỉnh lý ngôn ngữ, ánh mắt bễ nghễ, nói: "Khó chịu? Lần này Từ Tiểu Thụ ngươi tới, không phải chính là cầu ta lĩnh. . . ây."
"Tránh ra."
Từ Tiểu Thụ cất bước tiến lên, trực tiếp dùng tay đẩy má phải Đàm Quý sang một bên.
"Soạt soạt soạt."
Cả người lảo đảo bị đẩy đi, cuối cùng còn trượt chân "ba" một tiếng ngã xuống đất, Đàm Quý mộng bức.
Cỗ lực lượng này. . .
Không đúng!
Ngọa tào!
Gia hỏa này làm gì?
Gã nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thấy đám người cao cao, mình ngược lại ngã ngồi trên mặt đất, tay nắm cát đất.
Lúc này mới kịp phản ứng lại.
Mình, bị Từ Tiểu Thụ dùng một tay đẩy ngã xuống đất?
Nhìn sắc mặt đám người trợn mắt hốc mồm, không dám tin, Đàm Quý muốn phát điên.
Cảm giác xấu hổ từ trong lòng tuôn ra, trong chớp mắt nhuộm đỏ khuôn mặt gã.
"Từ Tiểu Thụ, ngươi vậy mà đánh lén? !"
Nổi giận đứng dậy, muốn vãn hồi một chút mặt mũi vừa rồi bị đẩy té ngã, Đàm Quý rút trường thương ra, mũi thương chỉ hướng Từ Tiểu Thụ, một thân sát khí tùy ý bạo phát.
Trong nháy mắt tràng diện đất cát tuôn rơi, đống lửa phấp phới, trực tiếp bị tưới tắt.
"Xảy ra chuyện gì?"
Từ Tiểu Thụ trực tiếp đi tới trước mặt Chu Thiên Tham, cau mày nói: "Tử địch của ngươi? Ta mới đi có bao lâu, sao ngươi lại biết gây chuyện như thế?"
"Tử địch của ta?"
Chu Thiên Tham mộng bức,"Không không không, không phải tử địch của ta, mà là tử địch của ngươi."
"Ta?" Từ Tiểu Thụ một mặt không tin chỉ mình.
"Ừm."
Chu Thiên Tham gật đầu một cái,"Ngươi là lĩnh đội thứ hai được cung chủ khâm định, gia hỏa này chỉ là tạm thời, chỉ chờ ngươi tới, vị trí lĩnh đội liền lập tức đổi chủ."
"Hiện tại. . ."
Chu Thiên Tham nói tới đây, nhìn ra sau lưng Từ Tiểu Thụ một chút.
Y cảm thấy tiếp tục nhìn tên kia ăn quả bơ, có chút không lễ phép.
Xem xem, sắc mặt đều xanh mét.
Không biết là nghẹn, hay là tức.
Nhưng. . . đã Từ Tiểu Thụ không thèm để ý, mình còn sợ cái gì?