Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ (Dịch Vip)

Chương 742 - Chương 742: Thật Giả Từ Tiểu Thụ (2)

Chương 742: Thật Giả Từ Tiểu Thụ (2) Chương 742: Thật Giả Từ Tiểu Thụ (2)

Từ Tiểu Thụ còn chưa nói hết lời, âm thanh đã lập tức trì trệ.

Hai người không hẹn cùng nhau quay đầu.

"Oanh!"

Cùng một thời gian, sau khi kết giới phòng hộ xuất hiện gợn sóng rung động, liền trực tiếp nổ tung.

"Rắc rắc."

Nhiêu Âm Âm nắm chặt nắm đấm, xương kêu răng rắc, hung hăng trừng Từ Tiểu Thụ.

"Miệng quạ đen!"

"Chuyện này. . ."

Từ Tiểu Thụ không ngờ lời nói của mình lại linh nghiệm như vậy.

Khai quan lúc nào?

Lời còn chưa nói hết, người đã đến?

Đưa mắt nhìn tới, chỉ thấy sau khi linh trận phòng hộ bị phá, liền có không ít thân ảnh tiến vào.

Trọn vẹn hơn hai mươi người.

So về số lượng, hoàn toàn áp đám người ở đây.

Đồng dạng, về phương diện chất lượng. . .

Liếc mắt nhìn sơ qua, trong đám người kia, hơn phân nửa là cấp bậc Tông Sư.

Lớn tuổi, trẻ tuổi, đều có.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Đám người này từ đâu xuất hiện?"

Từ Tiểu Thụ biết, cho dù Bạch Quật có người nhập cư trái phép.

Nhưng trên danh nghĩa, nó còn là nơi dành cho thế hệ thanh niên lịch luyện.

Mấy tên gia hỏa kia, tuổi tác bình quân không nhỏ, không giống đệ tử thế gia bình thường.

Ngược lại càng giống. . .

Suy nghĩ nhất chuyển.

Từ Tiểu Thụ liền nghĩ đến bên trong Bạch Quật, đúng là còn một nhóm người đặc thù.

Nhưng mấy người lấy thân phận Linh Trận Sư tiến vào Bạch Quật, không phải đều bị Hồng Y kiềm chế, tập trung phá giải Tam Thập Lục Thiên Phong Vô Trận gì đó sao?

"Hữu Tứ Kiếm bên kia, xảy ra chuyện gì?"

Từ Tiểu Thụ lập tức nghĩ đến rất nhiều chuyện.

Tuy Cảm Giác không thể nhớ rõ từng người qua đường, dù sao quá tạp.

Nhưng quả thật, bên trong có mấy gương mặt, mình từng gặp ở bên ngoài truyền tống trận Bát Cung.

"Các ngươi là ai?"

Phó Hành dập tắt đống lửa, đứng dậy.

Kết giới phòng hộ là do y bố trí, giờ phút này bị phá hư, đương nhiên không thể để yên như vậy.

"Là ai. . ."

Cầm đầu đám người không mời mà đến là một tên nam tử mặc áo bào đen, mang theo mũ trùm cùng mặt nạ, hoàn toàn không thấy rõ mặt.

Nghe âm thanh, tựa hồ còn rất trẻ, chí ít không phải người trung niên.

"Ha ha ha!"

Gã liếc nhìm đám người bên trong kết giới một lượt, đột nhiên cười to.

Tiếng cười cao vót.

Nhưng gã vừa cười, đám người phía sau cũng cười theo.

Lập tức, tràng diện liên tục vang lên tiếng cười tản mạn.

"CMN. . ."

Từ Tiểu Thụ cảm thấy xấu hổ thay.

Nếu không phải mình có thể trực tiếp nhìn ra tu vi đối phương, nhìn cách ăn mặc của tên kia, hắn kém chút cho rằng là Thánh Nô tới.

Nhưng, Thánh Nô?

CMN đây cũng quá low đi!

Chính là phiên bản thấp nhất, không có một trong.

Trao đổi ánh mắt với Nhiêu Âm Âm một chút, hai người đều thấy được cổ quái trong mắt đối phương.

Không có nhiều lời.

Mọi người thống nhất lựa chọn tiếp tục im lặng quan sát.

"Ta là ai?"

Sau khi tên lão đại mặc áo bào đen đã cười đủ, đột nhiên dừng lại,"Các huynh đệ, nói cho bọn họ biết, ta là ai? Chúng ta muốn làm gì!"

Dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, áo bào đen lão nhị bên cạnh áo bào đen lão đại đi ra.

"Có thể tiến vào Bạch Quật, vậy hẳn biết Thiên Tang Quận đi?" Y hất tay áo lên, đứng chắp tay.

"Ừm."

Phó Hành gật đầu.

Đây là quận do ta quản, sao ta không biết được?

"Như vậy, có biết phủ thành chủ Thiên Tang Thành không?"

"Ừm."

Phó Hành cùng Phó Ân Hồng liếc nhau một cái, lần nữa gật đầu.

Nhà ta, làm sao?

"Ha ha ha, nếu biết, vậy thì dễ bàn rồi."

Người kia cười to, tiếp tục hỏi: "Vào Bạch Quật, chư vị hẳn không chỉ ở chỗ này đi? Có biết danh kiếm Diễm Mãng xuất thế?"

Từ Tiểu Thụ đột nhiên khẽ giật mình.

Hắn nhìn cách ăn mặc của nam tử dẫn đầu, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ cảm giác quái dị.

Há miệng.

Rất muốn nói chút gì, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng quan sát.

Phó Hành cau mày, không đối phương rốt cuộc muốn biểu đạt ý gì.

Danh kiếm?

Liên quan gì đến đám người này?

"Hơi có nghe thấy." Y tiếp tục gật đầu.

"Chuyện này cũng nghe nói qua? Vậy thì càng tốt!"

Người áo đen nói chuyện tựa hồ càng vui vẻ, tiếp tục cuộn đầu ngón tay lại,"Linh Dung Trạch thì sao, có nghe nói không?"

Lần này, con ngươi Từ Tiểu Thụ co rụt lại.

Làm sao cảm giác những chuyện tên kia nói, đều có liên quan đến mình?

Phó Hành không hiểu ra sao,"Nghe là có nghe nói qua, nhưng có liên quan gì tới các ngưới?"

"Hừ."

Người áo đen khinh thường cười lạnh một tiếng,"Liên quan gì? Liên quan lớn là đằng khác."

"Vị này!"

Y chỉ nam tử dẫn đầu, ngữ khí tôn sùng nói:

"Tại phủ thành chủ Thiên Tang Thành độc đoạt mười tám cái danh ngạch Bạch Quật, ở bên trong Bạch Quật đánh đòn phủ đầu, thu lấy danh kiếm Diễm Mãng, sau đó tiến về Linh Dung Trạch, dọn trống bảo vật bên trong, thuận tiện nổ chỗ kia long trời lở đất, đại danh đỉnh đỉnh Từ Tiểu Thụ!"

"Ta muốn hỏi một câu, các ngươi có biết không?"

Ầm một cái, cả người Phó Hành lảo đảo.

Sắc mặt y cuồng rút, nhìn áo bào đen "Từ Tiểu Thụ" dẫn đầu, nhất thời câm nín.

Có biết không?

Đâu chỉ biết?

Vừa rồi ta còn mới ngồi nướng thịt cho Từ Tiểu Thụ ăn!

"Chuyện này. . ."

Cơ hồ cùng một thời gian.

Theo người áo đen vừa dứt lời.

Hai người Phó Hành, bao gồm đám người Linh Cung, đều đồng loạt quay đầu, nhìn về phía Từ Tiểu Thụ.

Kinh ngạc, quái dị, hoang mang. . .

Đủ loại hình thái cảm xúc xuất hiện.

"Từ Tiểu Thụ?"

"Không phải chứ, hắn tới Bạch Quật, vậy mà đã làm nhiều chuyện như vậy?"

"Danh kiếm?"

"Ta có nghe nói chuyện này, lúc đó danh kiếm xuất thế, trong số những người tiến đến, không chỉ Đông Vực Táng Kiếm Trủng trong truyền thuyết, ngay cả Hồng Y, Quỷ Thú cũng xuất hiện."

"Cho nên, là Từ Tiểu Thụ cầm danh kiếm?"

"Đây không phải trọng điểm có được không, Linh Dung Trạch mới là nơi có Quỷ Thú xuất hiện, hơn nữa nghe nói còn là một đầu Quỷ Thú phong ấn."

"Nhưng không phải Quỷ Thú giao chiến với Hồng Y, mới khiến cho toàn bộ Linh Dung Trạch bị hủy à?"

"Sao lại liên quan đến Từ Tiểu Thụ rồi?"

"Gia hỏa này đến chết không đổi, mỗi lần bạo tạc, đều có bóng dáng của hắn?"

". . ."

Tiếng nghị luận nhất thời xôn xao.

Mọi người cơ hồ vô thức không thèm để ý đến "Từ Tiểu Thụ" cầm đầu đám người kia, mà là nhìn về phía Từ Tiểu Thụ mình quen biết, sau đó thảo luận.

Cục diện rất rõ ràng.

Cho dù bên kia thổi đến tạc thiên.

Thế nhưng Lý Quỷ gặp Lý Quỳ.

Chỉ có thể nói, công tác tư liệu chuẩn bị rất đủ.

Nhưng đám người này, tựa hồ chưa từng thấy qua Từ Tiểu Thụ chân chính.

"Xem ra, ngươi là người dẫn đầu?"

"Từ Tiểu Thụ" nhìn đám người đồng loạt nhìn về một hướng, ánh mắt lập tức từ trên người Phó Hành, chuyển đến Từ Tiểu Thụ.

"Người dẫn đầu?"

Từ Tiểu Thụ liên tục lắc lắc đầu, phủ nhận nói: "Không, ta không phải."

"Không phải?"

Người kia xùy cười một tiếng,"Ngươi không phải người dẫn đầu, vậy bọn họ nhìn ngươi làm gì, là chờ ngươi tỏ thái độ đấy!"

"Chờ ta tỏ thái độ gì?" Từ Tiểu Thụ khẽ giật mình.

"Ha ha ha."

"Tỏ thái độ gì, còn không rõ ràng sao?"

"Hơn hai mươi huynh đệ chúng ta, vừa mới chém giết mệt mỏi, hiện tại, muốn mượn nơi này nghỉ ngơi."

"Các ngươi. . ."

Nói đến đây, ánh mắt lướt qua đám người bên dưới, hất mu bàn tay lên,"Cút đi!"

"Hoa!"

Ngữ khí đạm mạc, trực tiếp thiêu đốt lửa giận đội ngũ Linh Cung.

"Nói mẹ ngươi cút ấy, chỗ này là chúng ta tới trước, đều đã bố trí kết giới phòng hộ, các ngươi không chỉ phá vỡ linh trận, còn tự tiện xông vào."

"Nên cút, là các ngươi!"

"Không sai, còn Từ Tiểu Thụ. . . ta thấy các ngươi chán sống rồi."

"Chân thành khuyên một câu, thừa dịp hiện tại người nào đó còn chưa nổi giận, ngươi tranh thủ thời gian cút đi, nếu không đến lúc đó, chết như thế nào cũng không biết."

"Ha ha ha. . ."

"Cút!"

"Cút hết ra ngoài!"
Bình Luận (0)
Comment