Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ (Dịch Vip)

Chương 75 - Chương 75: Đêm Thật Đẹp

Chương 75: Đêm Thật Đẹp Chương 75: Đêm Thật Đẹp

Trận ám sát tối hôm nay có thể xem như kết thúc.

Chỉ là Từ Tiểu Thụ phát hiện, hình như mình bởi vì thực lức nên đã đánh giá cao hai người này.

Đối với một trận sinh tử chiến chân chính mà nói, trừ phi là hai tên thiểu năng trí tuệ, bằng không tuyệt không chỉ để ý tới nhân tố tu vi.

Đây hoàn toàn khác biệt với thi đấu lôi đài, cái gọi là thiên thời, địa lợi, nhân hòa...

Thật thiếu một thứ cũng không được.

Mình bởi vì Cảm Giác mà sớm phát hiện ý đồ của hai người, bởi vì tu luyện cùng rút thưởng ngoài ý muốn khiến cho bọn họ có phán đoán sai lầm, cho nên mới xuất hiện sự ngờ vực ở phía sau.

Đương nhiên không thể phủ nhận, nhờ vào tùy cơ ứng biến cùng linh cơ khẽ động giữ được mạng nhỏ.

Ân...

Nói thẳng ra, chính là thông minh!

Từ Tiểu Thụ nghĩ lại mà sợ, nếu khi đó mình không hù dọa bọn họ, bọn họ vừa vào liền động thủ, kết quả sẽ hoàn toàn khác đi.

Đương nhiên, trải qua trận này, hắn lại cảm thấy cho dù cả hai người bọn họ cùng lên, cũng không nhất định là đối thủ của mình.

"Có chút dễ dàng..." Từ Tiểu Thụ đánh xuống đầu mình.

Nhìn qua mưa bụi mông lung trên hồ Nga, Từ Tiểu Thụ lâm vào yên lặng.

Mình đi vào thế giới này, trận mưa đầu, giết mất hai người...

Cộng thêm Văn Trùng, trên tay đã có ba cái nhân mạng.

Quả nhiên, thế giới bất đồng, nếu như không thích ứng, có lẽ người chết kế tiếp, sẽ là mình.

Hửm?

Văn Trùng?

Hai con hàng này, sẽ không phải đến báo thù cho Văn Trùng đấy chứ.

Từ Tiểu Thụ đột nhiên nghĩ đến, mặc dù trên lôi đài bất luận sinh tử, hơn nữa còn là Văn Trùng đánh lén trước đây, nhưng người ta không nhất định là cô gia quả nhân.

Sau khi chết, có người báo thù cho cũng không phải không có khả năng.

"Chuyện này..."

Từ Tiểu Thụ mộng, mình bị cuộc sống cô độc làm mờ mắt, hoàn toàn không nghĩ tới điểm này.

Như thế xem ra, giả thuyết này hoàn toàn có thể thành lập.

Hôm nay chết mất hai tên sát thủ, đoán chừng ngày mai sẽ tiếp tục đến...

"Trời ạ, vậy chẳng phải là vô cùng vô tận?!" Từ Tiểu Thụ ôm lấy đầu mình.

Đúng!

Hai người này là ai?

Đơn thuần là sát thủ?

Không nhất định!

Có thể tự do xuất nhập Linh Cung, chỉ có thể là người bên trong Linh Cung, vậy chính là người mình.

Nhưng nói hai con hàng này là đệ tử nội môn, lúc đầu Từ Tiểu Thụ còn có thể tiếp nhận, thế nhưng hiện tại có chút không tin.

Yếu như vậy, thật là người đã tu luyện ít nhất hai năm trở lên trong nội môn ư?

Con ngươi Từ Tiểu Thụ đảo một vòng, bỗng nhiên ý thức được không đúng, chẳng lẽ, không phải bọn họ quá yếu...

Là mình quá mạnh?

"Mau xuống mau xuống..." Từ Tiểu Thụ lại cho mình một bạt tay.

Điều khiến hắn hiếu kỳ là, gia hỏa thâm trầm kia cuối cùng không tiếp nổi một kiếm của mình...

"Dù sao cũng là Cư Vô cảnh, không có lý do gì lại yếu như vậy..."

"Thế nhưng, ngay cả Mạc Mạt đều có thể đón lấy hai kiếm..."

Từ Tiểu Thụ dám đoán chắc, cho dù nuốt mười viên Luyện Linh Đan, uy lực Bạt Kiếm Thức có chỗ tăng cường, nhưng tuyệt không đến tình trạng mạnh hơn gấp bội.

Đỡ cũng không đỡ nổi...

Làm sao có thể? !

Mạc Mạt đều ăn một kiếm đấy có biết không?!

"Chẳng lẽ Mạc Mạt còn mạnh hơn tên kia?"

Từ Tiểu Thụ chợt cảm thấy vô cùng hoang đường, nhưng hắn lại một lần nữa nghĩ đến cánh tay phải chưa mở của Mạc Mạt, còn có "Phong ấn chi lực" thần kỳ kia.

Người hắn gặp qua, cũng chỉ có nàng mới có năng lực quỷ dị như vậy.

Cho dù là hai người vừa rồi, hắn cũng có thể miễn cưỡng bức ra thuộc tính Tiên Thiên.

Tên đầu hẳn là thuộc tính Kim, cùng loại với Sắc Bén, chỉ phát huy một kích, tên thứ hai hẳn là thuộc tính Huyết, huyết thủ...

Ừm, không phản kích nổi một chiêu.

"Phong Ấn Thuật..."

Từ Tiểu Thụ rơi vào trầm tư,

Có lẽ, trên đời này thật sự tồn tại loại người thiên tài có thiên phú dị bẩm.

"Có cơ hội hỏi Kiều trưởng lão một chút..."

Hắn không có quá để ý tới, thiên hạ rộng lớn, không thiếu cái lạ, nhục thân Tiên Thiên của mình trong mắt người khác có lẽ cũng là như thế.

Kết quả mình còn có Tiên Thiên kiếm ý...

"Hắc hắc!"

Từ Tiểu Thụ thu hồi tâm thần, trận chiến này đã giúp hắn định vị chiến lực bản thân rõ ràng hơn.

Viễn trình công kích đã có, hơn nữa còn là thuật cắt xé thuấn phát siêu cường, cắn thuốc vào ngay cả cường giả Cư Vô cảnh cũng không đỡ nổi.

Ừm, ngoại trừ một vài người đặc biệt.

Chiến đấu cận thân...

Kỳ thật đây hẳn là điểm mạnh của mình, nhưng để cho an toàn, đêm nay không có sử dụng đến.

Bất quá từ một kích ở trong đình viện có thể thấy được, có Phản Chấn, rất ít người có thể trực tiếp cạo chết mình.

Cận chiến cũng mạnh đến không biên giới, dù sao cộng lại bát đại kỹ năng bị động Tiên Thiên...

Một câu, giết không chết sẽ chỉ khiến ta mạnh hơn.

Ngô, còn có Tẫn Chiếu Thiên Viêm buồn nôn chết người kia...

Kỳ thật hẳn là tính Tẫn Chiếu Thiên Phần, nhưng đây là linh kỹ, tu vi không tăng lên, hoàn toàn không thi triển ra được, có thể đốt một chút đã rất khá.

Trong nháy mắt thiêu sạch phương viên vạn dặm...

Uầy, trở về ngủ một giấc đi, trong mộng cái gì cũng có.

"Vẫn phải tu luyện thật tốt mới được!"

"Nếu như thực lực có thể quét ngang tất cả, cần tâm lý chiến quái gì, không phải mệt mỏi như vậy, đúng là lãng phí tế bào não..."

Từ Tiểu Thụ duỗi lưng một cái, đánh ngáp, cơn mỏi mệt xông lên đầu.

Một đêm này trôi qua...

Trước bị Tẫn Chiếu Hỏa Chủng tra tấn đến chết đi sống lại, lại trải qua mấy chục liên rút khiến cho cảm xúc chập chùng, mộng xuân chưa trọn vẹn đã bị... đánh gãy, sau khi ép khô vô số tế bào não còn thuận tiện giết hai người...

Thật là tuyệt!

Vẫn nên về nhà ngủ đi, nếu không không biết lại xảy ra chuyện quái đản gì.

Từ Tiểu Thụ vừa muốn quay người, cột tin tức trong đầu thình lình đổi mới:

"Nhận nhìn chăm chú, điểm bị động, + 1."

"..."

Ta kháo!

Từ Tiểu Thụ cứng đờ, quay người không được, không quay người cũng không được.

Tình huống như thế nào?

Ta mẹ nó chỉ nghĩ thôi, không nói ra miệng, không thể tính là miệng quạ đen chứ.

Sao? Từ khi nào ý nghĩ trong đầu cũng có thể khai quang?

Từ Tiểu Thụ hoảng sợ thất sắc, hắn liều mạng thôi động Cảm Giác, lại không phát hiện xung quanh có người.

"Tang lão?"

Hắn gian nan nuốt nước bọt, thử thăm hỏi một tiếng.

Không ai trả lời.

Từ Tiểu Thụ sắp điên rồi, hắn phát hiện có đôi khi cột tin tức là một tồn tại vô cùng kinh dị, thình lình xuất hiện một hàng chữ, có thể sinh sinh hù chết người.

Hiện tại hắn hận không thể bỏ đi mấy chứ "Nhìn chăm chú" này, không muốn nhìn thấy bọn chúng nữa.

Sẽ là ai?

Nếu như không phải Tang lão, còn có ai có đam mê lén lút theo dõi hắn?

Chẳng lẽ lại là tên sát thủ thứ ba?

Chuyện này không quan trọng, quan trọng là có thể "Nhìn chăm chú" hắn, lại không bị cảm giác phát hiện, trước mắt chỉ có người có cấp bậc như Tang lão mới có thể làm được.

Thân thể Từ Tiểu Thụ xoay một nửa, không dám tiếp tục vặn vẹo, đành phải dựa vào lan can bạch ngọc đi về phía trước: "Thật đẹp..."

"Bóng đêm thật đẹp!"

"Mưa thật đẹp..."

"Thật là tươi đẹp đẹp đẹp-"

Hắn dồn hết sự chú ý, cố gắng mở rộng phạm vi Cảm Giác, rốt cuộc tại cuối con đường, có một bóng người mơ hồ ở cuối tiểu lâm.

Xa như vậy?

Từ Tiểu Thụ ngây ngẩn cả người, lần này hắn cũng không sợ, trực tiếp xoay người, muốn nhìn rõ ràng một chút...

Một đôi mắt đen bóng bống nhiên xuất hiện.

Chỉ cách mấy nắm tay.

"Ngọa tào!"

Trái tim Từ Tiểu Thụ đều sắp dâng lên tới cổ, trước ngực thoáng chốc bắn ra một thanh hắc kiếm.
Bình Luận (0)
Comment