Chương 754: Hồng Y? Quỷ Thú!
Chương 754: Hồng Y? Quỷ Thú!
"Bạch Viêm?"
Nhiêu Âm Âm đứng ở phía sau Từ Tiểu Thụ, thần sắc không dám tin, trợn tròn mắt nhìn.
Lúc trước nàng từng suy đoán Từ Tiểu Thụ có quan hệ với Tang lão, cho nên mới mở miệng đòi Vương Tọa Đan.
Nhưng nếu nói bọn họ là sư đồ. . .
Nhiêu Âm Âm không tin!
Lấy tính tình cổ quái của phó cung chủ.
Làm đồ đệ của ông ta, nhất định sẽ bị ngược chết, không có cơ hội trưởng thành.
Nhưng thời điểm trên người Lộ Kha bốc lên Bạch Viêm, tiêu chí của Tang lão, Nhiêu Âm Âm liền có thể khẳng định.
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Từ Tiểu Thụ, chính là đồ đệ của Tang lão!
Nếu chỉ có Tẫn Chiếu Thiên Viêm, nàng còn có thể nói Từ Tiểu Thụ là một trong những vật thí nghiệm của phó cung chủ.
Nhưng uy lực của Bạch Viêm, đệ tử nội môn lâu năm đều từng được chứng kiến qua.
Năng lực có thể đốt một nửa Xuất Vân Phong cao vút trong mây, dựng thành Xuất Vân Thai, không phải ai cũng có tư cách tu ra.
"Nhận e ngại, điểm bị động, +1."
Lúc trước trong lòng còn có chút tính toán.
Nhưng hiện tại, Nhiêu Âm Âm thật không dám làm ẩu.
Sự đáng sợ của Tẫn Chiếu Thiên Viêm, đã có thể uy hiếp đến toàn bộ Luyện Linh Sư.
Mà Bạch Viêm, cho dù ngươi ngộ đạo đột phá Tông Sư, thế nhưng nó ngay cả thiên đạo cũng có thể đốt.
Nó không có mục tiêu công kích cố định.
Nói trắng ra.
Tất cả mọi người ở đây, vô luận kiếm tu, thể tu, hay là linh tu. . . đều bị Từ Tiểu Thụ nhằm vào.
Đây, chính là chỗ kinh khủng của Bạch Viêm.
"Thu!"
Từ Tiểu Thụ đứng lặng trên hư không, nhìn toàn trường bị áp chế, không chần chờ nữa, phất tay thu Đạo Văn Sơ Thạch cùng Thiên Cơ Trận vào bên trong Nguyên Phủ.
Loại chuyện này, chậm sẽ sinh biến.
Chớ nói chi liên tục có người đến nơi này.
"Xèo xèo. . ."
"Xèo xèo. . ."
Âm thanh quỷ hỏa thiêu đốt vang vọng trong không gian yên tĩnh.
Đám người bên dưới hoàn toàn thúc thủ vô sách.
Cho dù trơ mắt nhìn Từ Tiểu Thụ thu Đạo Văn Sơ Thạch mình tha thiết ước mơ vào trong túi, bọn họ cũng không có biện pháp nào.
Giờ phút này, bọn họ chỉ có một nguyện vọng duy nhất, đó chính là Từ Tiểu Thụ đừng giận chó đánh mèo, đổ hết lửa giận lên người bọn họ.
Dù sao, lửa giận của hắn, toàn bộ người ở đây, không có một ai chịu được.
Bao gồm cả Lộ Kha.
"Tê! Aaaa!"
"Đây rốt cuộc là thứ quỷ gì? !"
Lộ Kha điên cuồng gầm thét.
Trong tiếng hét có ba phần khủng hoảng, ba phần thống khổ, cộng thêm chín trăm chín mươi bốn phần bất lực.
Y không có cách nào hóa giải tổn thương Bạch Viêm mang đến.
Mà Bạch Viêm tiến hóa từ Tẫn Chiếu Thiên Viêm, phương diện tốc độ thiêu đốt, quả thực tăng vọt về chất.
Lúc trước linh nguyên cường giả Tiên Thiên cần phải đốt hơn nửa ngày mới có thể đốt không.
Thế nhưng hiện tại. . .
Thời gian còn chưa đến hai mươi hơi thở, khí hải của Lộ Kha đã sắp thấy đáy.
Y biết, loại phương pháp dùng linh nguyên đổi lấy thời gian này, là trị ngọn không trị gốc.
Một khi khí hải bị đốt không.
Đối tượng tiếp theo Bạch Viêm nhắm tới, chính là thân thể của mình.
Cảm thụ nhiệt độ của nó. . .
Không tới mấy hơi, Lộ Kha y, nhất định sẽ tan thành mây khói!
"Từ Tiểu Thụ!"
Lộ Kha kinh hãi ngước mắt, trong mắt tràn đầy vẻ cầu xin tha thứ.
Nhưng thiếu niên kia, đến chết vẫn sĩ diện.
Cho dù đã sắp không nhịn được, nhưng bờ môi cũng chỉ ngập ngừng mấy lần, không nói thành lời.
"Tiểu gia hỏa, vừa rồi ta đã nói đừng đối nghịch với ta."
"Ngươi thì tốt rồi, hết lần này tới lần khác không nghe."
"Cần gì chứ?"
Từ Tiểu Thụ bất đắc dĩ thở dài: "Giết người không phải bản ý của ta, huống chi ngươi là Hồng Y, ta cùng Thủ Dạ tiền bối cũng có chút giao tình, không muốn thấy ngươi chết thảm."
"Vậy ngươi mau thu lại quỷ hỏa trên người ta!" Lộ Kha nôn nóng.
Giờ phút này, khí hải của y đã hoàn toàn trống rỗng.
Mất đi linh nguyên bảo hộ, nhiệt độ cao truyền tới, y không có Tông Sư chi thân, thậm chí nhục thân Tiên Thiên cũng không phải, sao có thể chống cự?
"Định!"
Từ Tiểu Thụ tay hỏa thành trảo, chộp vào hư không, vừa vặn khống chế Bạch Viêm.
Không tiếp tục thẩm thấu vào trong thân thể Lộ Kha, nhưng dư ôn phóng thích, lại đang từ từ nướng cháy y.
Mùi thịt cháy khét tỏa ra bốn phương tám hướng.
Lộ Kha cả người mộng bức.
Đây là có thu hay không. . .
"Ngươi đến cùng muốn làm gì? !" Y phát điên.
Cái gọi là sống không bằng chết, hoặc là đau đến không muốn sống, cùng lắm cũng chỉ thế này mà thôi.
Lộ Kha không ngờ, lại có một ngày, mình trở thành thịt trên vĩ nướng.
Còn không bằng trực tiếp cho ta một kiếm thống khoái!
"Ta không giết ngươi."
Từ Tiểu Thụ chậm rãi nói ra: "Giống như ngươi lúc trước, ta chỉ muốn làm một vụ giao dịch, dù sao, ta là người làm ăn."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."
Lộ Kha mồ hôi lạnh, mồ hôi nóng chảy ròng ròng, nhưng lập tức bị đốt bốc hơi.
"Giao dịch gì?"
"Một cuộc giao dịch vô cùng đơn giản."
Lộ Kha: ". . ."
Y nhất thời siết chặt nắm đấm, đột nhiên phát hiện xúc cảm không đúng.
Cúi đầu nhìn, chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cho dù Từ Tiểu Thụ khống chế tốt nhiệt độ, nhưng huyết nhục trên tay y cũng đã khô quắt lại.
Thậm chí có nơi, cháy khét đến mức lộ cả xương.
"Ác ma. . ."
Thân thể đám người bên dưới tê rần, bắt đầu run rẩy.
Gia hỏa không biết gọi Đàm Quý hay là Từ Tiểu Thụ kia, đúng là một con ác ma.
Ác ma chân chính từ trong thâm uyên bò ra, chính là loại nuốt người không nhả xương kia!
Người ta đã sắp bị nướng thành thây khô, ngươi còn đứng đấy ung dung nói nhảm. . .
Đây là đang cố ý sao?
Nhất định là cố ý!
Gia hỏa này, chính là đang trả thù!
"Nhận e ngại, điểm bị động, +162."
Lộ Kha cảm thấy thần trí mình đã bắt đầu phiêu hốt.
Giờ phút này y đã không còn sức lực đậu đen rau muống Từ Tiểu Thụ.
"Là giao dịch đơn giản gì, ngươi, ngươi mau nói. . ."
"Vô cùng đơn giản."
Từ Tiểu Thụ cười tủm tỉm đưa tay chỉ hướng trường kiếm trên lưng y.
Có lẽ đây là thần vật duy nhất trên người Lộ Kha không bị Bạch Viêm quấy nhiễu.
Dưới nhiệt độ cao như thế, Thanh Lân Tích lại chẳng có một chút động tĩnh nào, thậm chí màu sắc trường kiếm đều không có thay đổi.
"Ngươi muốn kiếm của ta?"
Lộ Kha cảm thấy trong đầu như có một xô nước lạnh xối xuống, thần trí thanh tỉnh không ít.
Ngay lập tức, y giận tím mặt nói: "Không có khả năng! Cho dù Lộ Kha ta bị ngươi đốt chết, nướng chết, cũng sẽ không giao ra Thanh Lân Tích!"
"Vậy ngươi đi chết đi."
Từ Tiểu Thụ không có một chút do dự nào, thủ trảo nắm lấy.
"Xèo xèo."
"Ách aaaaaa!"
Sắc mặt Lộ Kha trong nháy mắt hiện lên vẻ thống khổ, tiếng kêu thảm thiết khiến người ta cảm thấy không đành lòng.
"Từ Tiểu Thụ, thế này liệu có ổn không?"
Mộc Tử Tịch lặng yên bay tới giữa không trung, duỗi ra tay nhỏ chọc chọc thận Từ Tiểu Thụ.
"Dù sao y cũng là đồ đệ của Thất Kiếm Tiên, thật muốn ở trước mặt mọi người đốt chết y, tình huống sau này sẽ khó lường trước được."
Lúc trước ở trong Nguyên Phủ, Ngư Tri Ôn đề cập tới truyền thuyết Thập Tôn Tọa cùng Thất Kiếm Tiên, nàng nhớ rất rõ.
Bởi vậy nàng mới biết được thiếu niên Lộ Kha đang bị Từ Tiểu Thụ nướng kia, bối cảnh không đơn giản.