Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ (Dịch Vip)

Chương 783 - Chương 783: Quỷ Thú Ký Thể, Bắt Lại (1)

Chương 783: Quỷ Thú Ký Thể, Bắt Lại (1) Chương 783: Quỷ Thú Ký Thể, Bắt Lại (1)

"Nhận bảo hộ, điểm bị động, +1."

"Ngọa tào!"

Từ Tiểu Thụ lần đầu tiên cảm nhận được tư vị được che chở.

Hắn rất sợ hung kiếm bạo phát ma khí, trực tiếp nổ mình ra nguyên hình, hóa thân thành Cuồng Bạo Cự Nhân.

Nhưng mà, Mộc Tử Tịch chỉ dựa vào một đôi Thần Ma Đồng quỷ dị, liền có thể chống được hết thảy.

"Chịu nổi không?"

Cúi thấp người, Từ Tiểu Thụ vỗ vỗ bả vai sư muội nhà mình.

"Không có cảm giác gì."

Mộc Tử Tịch quay đầu, đồng tử phải có ma khí lượn lờ.

Toàn bộ hung ma chi khí tàn phá bừa bãi xung quanh, đều bị nàng hút vào trong cơ thể.

Tiểu cô nương lại chẳng có chút ảnh hưởng, còn không nhịn được ợ lên một cái.

"Nấc - "

"Ách. . ."

Sắc mặt Mộc Tử Tịch ửng đỏ, vội vàng quay đầu lại, chằm chằm phía trước.

"Thần Ma Đồng. . . sao?"

Từ Tiểu Thụ thấy thế kinh hãi.

Lực lượng đôi dị đồng kia, mỗi lần đều khiến hắn chấn kinh không thôi.

Ngay cả lực lượng của Hữu Tứ Kiếm cũng có thể chống được, hơn nữa còn không chút biến sắc hấp thu.

Đây chẳng phải mang ý nghĩa, tính theo đẳng cấp, Thần Ma Đồng của Mộc Tử Tịch, không thua kém Hữu Tứ Kiếm một chút nào?

Thậm chí, đây mới chỉ là một nửa lực lượng của nó.

Chí ít, từ khi nhìn thấy Thần Ma Đồng đến nay, Từ Tiểu Thụ chưa từng thấy qua Mộc Tử Tịch sử dụng loại lực lượng còn lại.

"Không tệ, bảo trì nguyên dạng, chống được một đợt này là xong."

Từ Tiểu Thụ tránh ở sau lưng nàng, dùng Cảm Giác nhìn tứ phương.

Đồng dạng phủ phục tại Ly Kiếm thảo nguyên, tùy thời mà động, giờ khắc này trải qua Hữu Tứ Kiếm bạo phát ma khí, đã bị thanh tẩy đại bộ phận.

Phàm là người không gánh được ma khí, hai mắt đều chuyển thành màu đỏ tươi, linh khí trong cơ thể bị mất khống chế.

Nhưng còn chưa kịp cảm nhận tra tấn do ma khí nhập thể mang đến, kiếm khí ẩn tàng bên trong, đã chém mấy người không chút phòng bị kia ra thành từng mảnh.

Thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.

Tràng diện thập phần huyết tinh.

Từ Tiểu Thụ biết được, đây có lẽ chính là đại giới ngấp nghé hung kiếm.

"Có nhiều thứ, không phải ai cũng có tư cách nhúng chàm. . ."

Ngoại trừ đám người chết dưới ma khí do hung kiếm bạo phát, đám người còn lại có thể xem như chuẩn bị thập phần sung túc.

Hoặc là có linh khí thu nạp ma khí, hoặc là có linh kỹ chống cự ma khí, đan dược. . .

Không ngoại lệ, đều giống như Hà Ngư Hạnh một kiếm hoành không, may mắn sống sót dưới ma khí bạo phát.

"Sóng lớn đãi cát, trò hay sắp mở màn."

Từ Tiểu Thụ kéo tiểu sư muội không ngừng lui ra sau.

Hắn tinh như quỷ.

Mặc dù đã có chuẩn bị, thế nhưng lúc này không thể làm chim đầu đàn, tiến lên cướp đoạt Hữu Tứ Kiếm.

Dù sao, đây là chuyện chỉ có kẻ ngốc mới làm.

"Từ Tiểu. . . sư phụ!"

Mộc Tử Tịch cảm nhận lực lượng sau lưng truyền đến, cúi đầu, phát hiện không biết từ lúc nào mình đã huyền không, đang nhanh chóng lui lại.

Nàng buồn bực quay đầu: "Không phải Hữu Tứ Kiếm đã xuất thế rồi à, chúng ta lúc nào xông?"

"Xông?"

Từ Tiểu Thụ ngơ ngác nhìn nàng, không nhịn được gõ đầu tiểu cô nương một phát,"Xông cái gì mà xông, ngươi không muốn sống nữa à?! Không thấy nơi đó đang có rất nhiều người nhìn chằm chằm sao?"

"Thế nhưng mà. . . không phải đều nói "Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương" ư?"

Mộc Tử Tịch bị đau ôm lấy đầu, vừa hút nạp ma khí vừa nói: "Còn nữa, hiện tại không xuất thủ, đến lúc đó Hồng Y cầm kiếm, ngươi đoạt bằng cách nào, bằng vào gương mặt này của ngươi sao?"

"Ngươi im miệng."

Từ Tiểu Thụ bịt miệng tiểu cô nương lại.

Đây là bị ma khí làm choáng váng đầu óc à, còn đoạt?

Trước bảo trụ mạng nhỏ mới là vương đạo!

"Ông!"

Hư không vang lên tiếng kiếm minh.

Sau khi Hữu Tứ Kiếm bạo phát xong đợt ma khí đầu tiên, tựa hồ thỏa mãn, cả thanh kiếm lao vùn vụt lên, xoay quanh mấy vòng giữa không trung, cuối cùng vọt tới một hướng nào đó.

"Từ Tiểu Thụ!"

Mộc Tử Tịch gấp.

"Cạch!"

Từ Tiểu Thụ lại gõ đầu tiểu cô nương một phát,"Gọi sư phụ!"

"Úc úc."

"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."

"Sẽ có người gấp, chúng ta không cần vội." Từ Tiểu Thụ kéo lấy sư muội nhà mình, trốn vào trong một cái hố bị kiếm khí xốc lên.

Vung tay một cái, hai người lập tức bị chôn sống.

Mộc Tử Tịch: ". . ."

"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."

"Xông!"

Thông qua Cảm Giác, hắn có thể tìm thấy, quả nhiên có người không nín được trực tiếp bay lên trời.

Chỉ một thoáng, mười mấy đạo thân ảnh bay lên, muốn trước khi Hữu Tứ Kiếm bỏ chạy, chặn đường đoạt lấy. . . .

Nơi Hồng Y vây quanh.

"Lan Linh tỷ."

Ánh mắt Lộ Kha trừng trừng nhìn Hữu Tứ Kiếm bay đi, gần như sắp biến mất ở trong tầm mắt, nhịn không được kêu to.

"Chờ."

Lan Linh hời hợt nhấn tay xuống, khiến cho thiếu niên vận sức chờ phát động xì hơi.

"Tri Ôn tỷ!"

Lộ Kha gấp, nghiêng đầu nhìn về phía Ngư Tri Ôn.

Ngư Tri Ôn liếc mắt nhìn y một cái, trầm mặc quay đầu, âm thầm thở dài một hơi.

Nếu đổi thành Từ Tiểu Thụ, hẳn sẽ không nói ra những lời như thế. . .

"Hồng Y tiền bối, bảo vật Bạch Quật người có duyên lấy được, mặc dù Hữu Tứ Kiếm là chí bảo cao quý, nhưng ở trong Bạch Quật, chỉ cần có năng lực, liền có thể cầm xuống, ta nói, có đúng không?"

Một đạo âm thanh không biết từ nơi nào vang lên, phảng phất giống như lửa cháy đổ thêm dầu, húc đầu hỏi thẳng đội ngũ Hồng Y.

Lộ Kha cười lạnh một tiếng, muốn mở miệng nói.

Lan Linh lập tức kéo y lại, tiến lên một bước, bay vút lên không.

"Không sai."

"Chỉ cần dựa theo con đường chính quy tiến vào Bạch Quật, mọi người đều có tư cách cầm lấy Hữu Tứ Kiếm."

"Ai có thể đạt được Hữu Tứ Kiếm tán thành, Hồng Y thậm chí có thể hộ tống người đó ra khỏi Bạch Quật, một đường bảo vệ nghiêm ngặt, phòng ngừa ngoài ý muốn phát sinh."

Lời này vừa dứt, đám người tiềm phục ở trong Ly Kiếm thảo nguyên đều không nhịn được nữa.

Không có ai trả lời.

Nhưng lại có mười mấy đạo thân ảnh bắn ra.

"Đám ngu xuẩn này. . ."

Từ Tiểu Thụ thấy thế liền đau đầu.

Có thể vào tiến vào Bạch Quật, đều là hạng người có đầu óc mới đúng.

Nhưng thứ nhất những người kia không biết nội tình chân chính, thứ hai bị Hữu Tứ Kiếm dụ hoặc, thứ ba có Hồng Y hứa hẹn.

Có thể nói, một tiếng đáp ứng này của Lan Linh, trực tiếp kéo đại bộ phận những người còn lại ra.

"Từ. . . sư phụ?"

Mộc Tử Tịch trong bóng đêm nghiêng đầu nhìn qua, nàng cũng nghe thấy lời nói của Lan Linh.

"Dùng đầu óc."

Từ Tiểu Thụ nhấn đầu nàng trở về.

"Biết rồi."

Mộc Tử Tịch không kiên nhẫn liếc mắt.

Vừa rồi nàng chỉ thuận miệng nói, không ngờ Từ Tiểu Thụ lại tưởng thật.

Thật xem mình là cô nương ngốc sao?

"Ta chỉ muốn hỏi, chúng ta lúc nào mới có thể ra tay?" Nàng cưỡng ép quay đầu sang chỗ khác, nhìn chằm chằm nửa gương mặt mo bị bóng tối che khuất.

"Chờ."

"Chờ tới khi nào?"

"Đợi đến khi. . ." Từ Tiểu Thụ dùng Cảm Giác quét những người còn đang ngủ đông, trầm mặc một hồi, chậm rãi lắc đầu.

"Ta cũng không biết."

Mộc Tử Tịch: ". . ."

"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."

"Đốc đốc."

Nón lá trên đầu đột nhiên co quắp hai lần.

Từ Tiểu Thụ nhạy cảm nhận ra dị thường.
Bình Luận (0)
Comment