Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ (Dịch Vip)

Chương 787 - Chương 787: Nghe Trộm Phong Vân (1)

Chương 787: Nghe Trộm Phong Vân (1) Chương 787: Nghe Trộm Phong Vân (1)

Lão, lão nhị?

Trong lòng Từ Tiểu Thụ lộp bộp một cái.

Ai đang nói chuyện với ta?

Lão nhị là ai?

Còn nữa, sao gia hỏa này lại tìm tới mình?

Vô số nghi vấn lập tức xuất hiện ở trong lòng.

Cúi đầu nhìn xuống, Từ Tiểu Thụ lập tức ý thức được, hiện tại mình vẫn đang truy trì trạng thái Biến Hóa.

Nói cách khác, hiện tại mình chính là Tang lão!

Mà sau khi mình tăng kỹ năng bị động Biến Hóa lên Tông Sư, cho dù là hai tên đồ đệ thân cận Tang lão nhất, Từ Tiểu Thụ cùng Mộc Tử Tịch cũng cảm thấy có vấn đề gì.

Cho nên, âm thanh bất ngờ truyền đến, thật ra chính là bằng hữu của Tang lão?

"Người nhập cư trái phép?"

Từ Tiểu Thụ lập tức cảnh giác.

Thân là bằng hữu của Tang lão, chí ít cũng cũng là Vương Tọa, Trảm Đạo đi?

Người như thế xuất hiện ở trong Bạch Quật, nhất định là người nhập cư trái phép.

Mục đích của người kia, tuyệt đối là Hữu Tứ Kiếm !

"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?"

Từ Tiểu Thụ bắt đầu hoảng loạn.

Vốn cho rằng hóa thân thành Tang lão, có thể trốn thoát lệnh truy nã của Hồng Y.

Nhưng hiện tại còn chưa xuất động, đã bị một tồn tại không biết tên khác nhìn thấy.

Mình giấu sâu như thế, còn có kỹ năng bị động Ẩn Nấp duy trì.

Tên kia vẫn có thể phát hiện ra mình. . .

"Tuyệt đối là siêu cấp đại lão!"

"Nhận nhìn chăm chú, điểm bị động, +1."

"Nhận chờ đợi, điểm bị động, +1."

Trái tim Từ Tiểu Thụ bắt đầu phanh phanh đập mạnh, thế nhưng lực lượng Đống Kiếp kịp thời truyền đến, giữ cho tinh thần hắn tỉnh táo.

Hắn không có lên tiếng.

Mà là chậm rãi vươn tay, vỗ vỗ đầu Mộc Tử Tịch trước người.

"Hở?"

Mộc Tử Tịch quay đầu, hơi nghi hoặc hỏi,"Sư phụ?"

Mí mắt Từ Tiểu Thụ lập tức cuồng loạn.

Hắn rất sợ giờ phút này tiểu sư muội quay đầu nói một câu,"Từ Tiểu Thụ, ngươi lại thế nào rồi?"

Lúc đó. . .

"Không sao, ngươi không cần cẩn thận như vậy."

Từ Tiểu Thụ không quan tâm nói.

Lần này, ngay cả thần sắc cũng đã bắt đầu nhập hí.

Con ngươi sâu thẳm thu liễm toàn bộ cảm xúc, không nhìn ra nửa điểm gợn sóng.

Ngữ khí không khác Tang lão thật một chút nào, còn cố ý căn dặn vài câu:

"Nhớ kỹ, Hồng Y rất nhạy cảm, đừng tùy tiện bại lộ năng lực bản thân."

"Còn nữa, đừng lộn xộn."

"Chúng ta nấp ở trong đây, Hồng Y biết được vị trí tất cả mọi người, cho nên nơi này, cũng đã bại lộ."

Hắn đưa ngón trỏ ra gõ nhẹ đầu tiểu sư muội, dừng một chút, nói: "Đừng để lộ sơ hở!"

"A?"

Mộc Tử Tịch nghiêng đầu một cái, nàng có thể nhạy cảm phát hiện ra. . .

Từ Tiểu Thụ, nhập hí!

Sao hắn lại đột nhiên nhập hí sâu như thế?

Giờ phút này đám người Hồng Y kia, không phải còn chưa chú ý đến chúng ta sao?

"Cạch."

Sọ não bị gõ nhẹ một cái.

Cảm giác nhói nhói quen thuộc truyền đến, khuôn mặt nhỏ Mộc Tử Tịch vô thức nhăn lại, muốn nói cái gì, thế nhưng trong lòng đột nhiên rung động.

Chờ đã!

Từ Tiểu Thụ, bị để mắt tới!

Nội tâm của nàng lập tức nổi lên sóng to gió lớn.

Sư huynh nhà mình khác thường như thế, còn dùng lời nói hai nghĩa nhắc nhở mình, đại biểu chuyện gì?

"Đừng để lộ sơ hở. . ."

Trong lòng Mộc Tử Tịch lặp lại một câu, gật đầu, nhu thuận nói: "Vâng."

Tay nhỏ run rẩy nắm lấy quần áo, vừa nghiêng đầu, cảm giác bất an sợ hãi thúc đẩy Mộc Tử Tịch mở to mắt nhìn, tựa hồ muốn kham phá nơi tối tăm này.

Nàng vô thức muốn lần nữa mở ra Thần Ma Đồng.

Nhưng bỗng nhiên định trụ.

"Không sao, ngươi không cần cẩn thận như vậy. . ."

Lời đầu tiên sư huynh nói, nhìn như vô ý, nhưng lúc này lại chạy thẳng lên đầu nàng.

Ngay từ lúc đầu, hắn đã nhắc nhở mình đừng bại lộ năng lực Thần Ma Đồng?

"Nha!"

Mộc Tử Tịch đột nhiên khoanh tay lại, buồn bực ngán ngẩm ngồi xổm xuống,"Thế nhưng sư phụ, ở chỗ này nhìn thật nhàm chán, chúng ta lúc nào mới có thể ra ngoài?"

"Hô - "

Từ Tiểu Thụ nghe thấy ngữ khí nũng nịu kia, trong lòng mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Tiểu sư muội. . . hiểu.

Rất tốt!

"Không vội, cứ từ từ, chắc chắn sẽ đến lúc nhìn thấy quang minh."

Hắn vừa nói, vừa dùng bàn tay tiều tụy vuốt đầu Mộc Tử Tịch.

Bởi vì suy nghĩ hỗn loạn, nhất thời không phát hiện mái tóc của tiểu cô nương đã bị hắn vuốt rối tung.

"Người ta hiểu rồi -" âm thanh lạ lẫm lần nữa vang lên bên tai.

Lần này, bên trong âm thanh có thêm một chút đáng yêu.

Từ Tiểu Thụ nghe thế trong lòng run lên.

Mặc dù âm thanh truyền đến lạ lẫm, nhưng hắn có thể cảm giác được, đối phương là nam tử.

Nhưng, giọng nam. . .

Người ta. . .

Từ Tiểu Thụ ẩn ẩn có dự cảm không tốt.

Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, đã nghe âm thanh kia tiếp tục vang lên:

"Hồng Y khẳng định đã nhận ra chúng ta tồn tại, cho nên mới khởi động Phong Thiên đại trận."

"Nhưng lúc này, vị trí cụ thể của đại đa số người, bọn họ vẫn chưa xác định rõ. . ."

"Cho nên yên tâm, chúng ta bên này ẩn nấp rất tốt, sẽ không bại lộ."

Sắc mặt Từ Tiểu Thụ lập tức cứng lại.

Đối phương hiển nhiên cũng nghe thấy lời mình nói.

Mà từ câu trả lời này xem ra, thế cục Ly Kiếm thảo nguyên trước mắt, cơ bản giống như mình nghĩ.

Nhưng. . .

Âm thanh này từ đâu truyền đến?

Mình nên trả lời y như thế nào?

Mặc dù trong khoảng thời gian này học được Truyền âm Thuật, muốn thí nghiệm một phen.

Thế nhưng ngay cả mục tiêu cũng không thấy, thí nghiệm thế nào?

Từ Tiểu Thụ không dám trầm mặc quá lâu, chỉ có thể ở trong hố, gật đầu một cái, phát ra giọng mũi.

"Ừm."

Nam tử truyền âm không nghi ngờ gì, tiếp tục nói: "Ồ, lão nhị, ngươi vẫn chưa trả lời người ta, sao ngươi lại đến đây?"

"Người ta nghe ca ca nói, ngươi sẽ không tham dự hành động lần này mà?"

"Ngô, sao không nói chuyện? Thế nào. . . có biến?"

Âm thanh lập tức im bặt.

Một hồi sau.

"Nhận hoài nghi, điểm bị động, +1."

Từ Tiểu Thụ nhìn thấy ba chữ "Nhận hoài nghi", trái tim nhỏ kém chút nhảy lên cổ họng.

Sau khi miễn cưỡng khôi phục tỉnh táo, liền nghe thấy đối phương tiếp tục lên tiếng: "Không có tình huống gì nha. . ."

Từ Tiểu Thụ vận dụng tối đa Cảm Giác, chú ý tình huống bên ngoài.

Hữu Tứ Kiếm vẫn đang bay, vẫn có người bắt được nó, nhưng hạ tràng vẫn như thế, trực tiếp bạo thể mà chết.

Quả thật.

Dựa theo tình cảnh trước mắt đến xem, bên ngoài không có tình huống đặc biệt gì cả. . .

Nhưng tình huống của ta, rất dễ khiến người phát điên a! ! !

Từ Tiểu Thụ muốn hỏng mất.

Dưới lòng đất đen nhánh, âm thầm giao lưu với một vị đại lão không biết tên, hắn thật có chút không chịu được.

Sớm biết như thế, hắn liền không biến thành Tang lão.

Biến thành người bịt mặt cũng tốt a!

Chí ít hiện tại, cục diện hẳn sẽ không khó xử như vậy. . .

"Yêu!" âm thanh kia đột nhiên biến thành trêu tức,"Người ta nghe nói ngươi bị thương, chẳng lẽ ngươi trốn đến nơi đây. . ."

Bị thương?

Từ Tiểu Thụ đánh thót một cái.

Tang lão, thụ thương?

CMN sao ta lại không biết?

Ngươi tiếp tục hỏi như vậy, ta còn chưa kịp cầm Hữu Tứ Kiếm, đã bị ngươi hỏi chết ở dưới này rồi!

"Ba!"

Từ Tiểu Thụ linh cơ khẽ động, đột nhiên táo bạo vung tay vào vách đất bên cạnh.

"Sư phụ?"

Mộc Tử Tịch giật nảy mình, kinh ngạc quay đầu lại, hỏi: "Thế nào?"

"Không sao."

Từ Tiểu Thụ vung tay, tiếp lấy đất cát từ trên đỉnh đầu rơi xuống, siết thành bột phấn,"Có con muỗi ong ong kêu, khá là đáng ghét."

Con muỗi?

Dưới lòng đất, ngươi nói với ta có con muỗi?

Mộc Tử Tịch rụt đầu lại, không dám tiếp tục nói tiếp, nói nhiều sai nhiều.

"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."

"Nhận e ngại, điểm bị động, +1."

"Hì hì, hì hì."

Âm thanh lại vang lên, có chút ngượng ngùng,"Chỉ đùa một chút, chỉ đùa một chút thôi, đừng tức giận, hì hì. . ."

Từ Tiểu Thụ lập tức khẳng định.

Quả nhiên, tử lão đầu kia, không quản ở nơi đâu, một khi phát cáu, đều sẽ khiến người khác rụt đầu lại.

Một tát này, đập đúng!
Bình Luận (0)
Comment