Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ (Dịch Vip)

Chương 850 - Chương 850: Thập Tử Vô Sinh (1)

Chương 850: Thập Tử Vô Sinh (1) Chương 850: Thập Tử Vô Sinh (1)

Một tiếng "Ca ca", kém chút khiến Lạc Lôi Lôi dục tiên dục tử.

Nàng không ngăn được bờ vai rung động, rất muốn cười to.

Thế nhưng da gà nổi khắp toàn thân, lại khiến nàng cảm thấy buồn nôn không thôi.

"Từ Tiểu Thụ, ngươi cũng có ngày hôm nay!"

Nhìn Từ Tiểu Thụ khuất phục dưới dâm uy của Thuyết Thư tiền bối, Lạc Lôi Lôi một mặt đồng tình, một mặt. . . thoải mái.

Nàng biết thiếu niên trước mặt thần thông quảng đại đến cỡ nào.

Tại Thiên Huyền Môn như thế.

Tiến vào Bạch Quật, vào không gian cổ tịch của Thuyết Thư tiền bối, cũng như vậy.

Nhưng hiện tại, thân phận bại lộ, ở trước mặt Thuyết Thư tiền bối, không nhấc nổi gợn sóng, trực tiếp bị trấn áp. . . .

"Ai - "

Thuyết Thư Nhân nghe thấy tiếng hô này, cả người như muốn thăng hoa.

Y đứng đấy hưởng thụ hồi lâu, lúc này mới lên tiếng nói: "Văn Minh tiểu ca ca, đã ngươi muốn biết, vậy người ta liền nói cho ngươi biết."

"Thân ngoại hóa thân. . ."

Thuyết Thư Nhân phà một ngụm nhiệt khí, âm thanh tràn đầy dụ hoặc,"Muốn học không?"

"Ta không muốn! ! !"

Từ Tiểu Thụ kém chút hồn phi phách tán, lỗ tai đỏ bừng, cũng không biết là nguyên do gì.

Thế nhưng, hai chữ "không muốn", thật có thể nói nói ra?

"Ngươi không muốn học?"

Nhìn Từ Tiểu Thụ chần chờ, sắc mặt Thuyết Thư Nhân đột nhiên nghiêm lại, nặng nề nói: "Đây là năng lực Bán Thánh mới có thể nắm giữ, người ta coi trọng ngươi, cho nên mới muốn dạy cho ngươi!"

"Muốn. . ."

Từ Tiểu Thụ muốn khóc, bất lực nói: "Người. . . a phi! Ta rất muốn học. . ."

Lạc Lôi Lôi kém chút phun ra một ngụm máu.

Nàng vừa mới nghe thấy gì?

Từ Tiểu Thụ, kém chút bị đồng hóa?

"Ừm, như thế mới đúng."

Lúc này, Thuyết Thư Nhân mới buông lỏng bả vai Từ Tiểu Thụ ra, chuyển thân, nhẹ nhàng bước tới trước mặt hắn.

"Người ta biết kỳ thật ngươi rất muốn học, nhưng muốn người ta dạy ngươi, phải có điều kiện. . ."

"Điều kiện gì?" Từ Tiểu Thụ hỏi.

"Ngươi, phải đi với người ta."

Thuyết Thư Nhân duỗi ngón tay ngọc ra, điểm vào ngực Từ Tiểu Thụ, môi đỏ khẽ mở, nói: "Người ta biết, ca ca rất thích ngươi, nhưng hiện tại, người ta cũng rất thích ngươi."

"Cho nên, ngươi muốn học, liền phải đi với người ta, sau này. . . không thể chạy theo ca ca, có biết không?"

Nhìn nam tử váy đỏ muốn thiếp thân.

Cảm nhận lực lượng trói buộc không giảm mảy may, thậm chí lùi lại một bước cũng không được.

Hắn chỉ có thể tận lực ngửa linh hồn ra sau, gian nan hỏi: "Ca ca, ai? Đệ Bát Kiếm Tiên?"

Thuyết Thư Nhân đang muốn thiếp thân đột nhiên ngưng lại, trong mắt có một chút buồn cười.

"Tiểu tử thúi, đã đến lúc này rồi, ngươi vẫn dám hố người ta?"

"Ngươi thật cho rằng, người ta đã quên sạch những chuyện vừa rồi?"

"Ngạch. . ." Sắc mặt Từ Tiểu Thụ cứng đờ, tựa hồ không có chú ý đến phương diện gì, lại hỏi: "Hố gì chứ, ta chỉ hiếu kỳ mà thôi."

"Không phải các ngươi muốn biết vì sao ta kiên trì lâu hơn Lệ Song Hành ư?"

Hắn nói xong, ánh mắt chuyển hướng Lạc Lôi Lôi, nói: "Là bởi vì lúc trước ta gặp một vị đại thúc, hắn cho ta một phần điển tịch."

Sắc mặt Lạc Lôi Lôi đen lại.

Còn chưa kịp trả lời, Thuyết Thư Nhân đã bị câu lên hứng thú.

"Điển tịch gì?"

"Quan Kiếm Điển!"

Từ Tiểu Thụ rốt cuộc nhìn thấy ánh mắt hiếu kỳ trên mặt Thuyết Thư Nhân, có loại giải thoát như trút được gánh nặng, tiếp tục nói:

"Vị đại thúc kia đã cứu ta một mạng, thấy ta tư chất bất phàm, liền cho ta một phần cổ tịch, cũng chính là Quan Kiếm Điển."

Dứt lời, Từ Tiểu Thụ mím môi không nói, ánh mắt vẫn nhìn tới chỗ Lạc Lôi Lôi.

Nhưng Cảm Giác trong bóng tối, lại một mực quan sát phản ứng của Thuyết Thư Nhân.

"Quan Kiếm Điển. . ."

Trong mắt Thuyết Thư Nhân lộ ra nghi hoặc,"Quan Kiếm Điển do Đệ Bát Kiếm Tiên tự sáng tạo ra?"

"Đúng."

Từ Tiểu Thụ gật đầu, trong lòng có chút kinh ngạc.

Chẳng lẽ đoán sai?

Đại thúc lôi thôi cùng Thánh Nô thủ tọa, không phải một người?

"Bộ dáng hắn thế nào?"

Thuyết Thư Nhân nhíu mày, hiển nhiên lúc này, sự tình liên quan đến ca ca quan trọng hơn hết thảy.

"Lôi thôi, tóc dài, cả người rất bẩn, còn kéo lấy một cái bao tải to. . ."

Từ Tiểu Thụ vừa nói vừa quan sát phản ứng của y, thấy y không nói gì, liền hồi ức sâu hơn, nói: "Tám ngón tay, trên cổ có một vết sẹo lớn."

Con ngươi Thuyết Thư Nhân mịt mờ run lên.

Nếu không phải Cảm Giác nhạy cảm, Từ Tiểu Thụ thậm chí không phát hiện được chi tiết nhỏ này.

Hắn lập tức nhìn tới cột tin tức.

"Nhận hoài nghi, điểm bị động, +1."

"Nhận nhìn chăm chú, điểm bị động, +1."

Hoài nghi?

Từ Tiểu Thụ khó hiểu.

Có ý gì, Thuyết Thư Nhân đang hoài nghi chuyện gì?

Hoài nghi mình đang nói dối gạt y?

Hay là hoài nghi thân phận đại thúc lôi thôi kia?

Hoặc là, bởi vì lời nói của mình, sinh ra hoài nghi với "ca ca"?

"Ngươi đang lừa người ta." Thuyết Thư Nhân đột nhiên chắc chắn nói.

"Sẽ không."

Từ Tiểu Thụ lắc đầu lia lịa, ánh mắt khẩn thiết,"Từ Tiểu Thụ ta, từ trước đến giờ không gạt người!"

"A phi!"

Lạc Lôi Lôi không chút hình tượng phun một cục đàm, lo lắng nói: "Thuyết Thư tiền bối, tuyệt đối đừng tin hắn, gia hỏa này mười câu, có một câu là thật đã không tệ rồi!"

Trên trán Từ Tiểu Thụ nổi lên hắc tuyến.

Hố người đấy à!

Nha đầu chết tiệt, tuyệt đối đừng rơi vao tay Từ Tiểu Thụ ta!

Nếu không ngươi liền biết vì sao biển xanh lại mặn!

"Hì hì. . ."

Thuyết Thư Nhân đảo mắt, hứng thú trong mắt càng sâu.

"Nhận yêu thích, điểm bị động, +1."

"Nhận yêu thích, điểm bị động, +1."

". . ."

Từ Tiểu Thụ thấy mấy dòng tin tức nhảy lên, cả người choáng váng.

Quả nhiên, một giây sau, Thuyết Thư Nhân liền mở miệng nói: "Tiểu ca ca, ngươi khiến người ta càng lúc càng hiếu kỳ - "

"Thế này đi."

Y dừng một chút, suy tư nói: "Chuyện lúc trước, người ta có thể bỏ qua, ngươi cũng không cần lo lắng người ta giết ngươi."

"Nhưng mà, có một điều kiện." Thuyết Thư Nhân dựng một ngón tay lên.

"Thả ta ra trước rồi nói."

Từ Tiểu Thụ thậm chí không hỏi là điều kiện gì, lập tức chen vào nói một câu.

Thuyết Thư Nhân nhíu mày lại.

"Ba - "

Hư không thoáng hiện gợn sóng.

Từ Tiểu Thụ lần nữa cảm thấy mình được thiên đạo công nhận.

Hưu một cái.

Hắn phóng ra một bước, trực tiếp xuất hiện ở bên ngoài mấy chục trượng.

"Đừng chạy, ngươi chạy không thoát a - "

Thuyết Thư Nhân híp mắt cười: "Thế nhưng nếu muốn chơi diều hâu bắt gà, người ta liền vui vẻ phụng bồi."

"Nhận mong đợi, điểm bị động, +1."

Từ Tiểu Thụ rất muốn phát động Tiêu Thất Thuật, sau đó rời khỏi nơi này.

Thế nhưng, hắn không biết năng lực cụ thể của Thuyết Thư Nhân.

So với Thủ Dạ mà nói, nam tử váy đỏ quá khó giải quyết.

Tiêu Thất Thuật có thể bảo vệ mình nhất thời, nhưng không bảo vệ được quá lâu.

Nếu đối phương có loại năng lực có thể khóa chặt mình. . . bị đuổi kịp, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

"Ta không chạy."

Từ Tiểu Thụ thở ra một hơi, nhìn quanh bốn phía, trầm ngâm nói: "Ta chỉ muốn có không gia riêng tư mà thôi."

Đôi mắt Thuyết Thư Nhân hơi cong lên.

Khoảng cách mấy chục trượng, đối với y mà nói, không tính là gì.

Đã Văn Minh tiểu ca ca muốn giữ khoảng cách, vậy liền cho hắn đủ tôn trọng.
Bình Luận (0)
Comment