Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ (Dịch Vip)

Chương 861 - Chương 861: Lãng Quên (2)

Chương 861: Lãng Quên (2) Chương 861: Lãng Quên (2)

"Vậy là ai?"

Từ Tiểu Thụ ẩn ẩn cảm thấy mình đã bỏ qua thứ gì.

Hắn trầm tư suy nghĩ, cuối cùng nhớ tới lúc trước đối chiến với Thuyết Thư Nhân, cơ hồ mỗi lần dò xét cột tin tức, đều sẽ ngẫu nhiên nhìn thấy một đạo "Nhận nhìn chăm chú" tồn tại.

Lúc đó, hắn còn tưởng rằng là bởi vì Thuyết Thư Nhân không gián đoạn chú ý đến mình.

Thế nhưng, hiện tại thì sao?

Đối phương ngay cả bóng dáng cũng không thấy đâu.

"Nhận nhìn chăm chú", là ai đang nhìn ta?

"Thật hoảng. . ."

"Ta hẳn nên cảm thấy cực kỳ bối rối mới đúng, nhưng vì sao, chỉ thoáng có chút nôn nóng, không có quá nhiều cảm giác lo lắng?"

Từ Tiểu Thụ ẩn ẩn cảm thấy trạng thái hiện tại của mình rất không thích hợp.

Ngày thường chỉ cần hắn nhìn thấy "Nhận nhìn chăm chú", liền sẽ lập tức tê cả da đầu.

Nhưng hiện tại. . .

"Nhận nhìn chăm chú, điểm bị động, +1."

Lại xuất hiện!

Nhưng vì sao, ngoại trừ thầm hô "Lại xuất hiện" ra, thì không còn cảm giác nào khác?

"Ta không thích hợp!"

Khí hải thoáng khôi phục một chút linh nguyên, Từ Tiểu Thụ cảm thấy mình nên khủng hoảng mới đúng, nhưng hắn quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức đáng ngờ.

"Tiêu Thất."

Hắn vung tay lên, trực tiếp biến mất tại chỗ, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

"Ai đang nhìn ta?"

Nhìn bốn phương tám hướng. . .

Lặng ngắt như tờ, tịch liêu không người.

Ngoại trừ A Giới, căn bản không có sinh vật khác đang dòm ngó mình.

"Tỉnh táo. . ."

"Không, nôn nóng một chút."

"Rốt cuộc là ai đang nhìn ta? !"

"Nhận nhìn chăm chú, điểm bị động, +1."

Cột tin tức lần nữa nhảy lên, con ngươi Từ Tiểu Thụ lập tức co rụt lại.

Hắn phát hiện không đúng!

Tiêu Thất Thuật vốn nên biến mất tuyệt đối, sao có thể xuất hiện tình huống mình biến mất, người khác vẫn có thể nhìn thấy mình?

Tinh tế suy nghĩ. . .

Lúc trước đối chiến với Thuyết Thư Nhân, cho dù mình biến mất.

Tựa hồ,"Nhận nhìn chăm chú" cũng từng xuất hiện qua?

"Thảo thảo thảo!"

Từ Tiểu Thụ tiến vào trạng thái Tiêu Thất, rốt cuộc cảm nhận được tâm tình khủng hoảng.

Ngoại giới có lực lượng đang ảnh hưởng đến mình, bởi vì mình sử dụng Tiêu Thất Thuật, nên cỗ lực lượng kia mới bị suy yếu.

Nhưng mà, người, không trốn được?

Gia hỏa không biết tên kia, rốt cuộc làm thế nào nhìn thấy mình?

"Tỉnh táo, suy nghĩ, động não, Từ Tiểu Thụ!"

Cưỡng ép bình phục suy nghĩ rối loạn, Từ Tiểu Thụ dang rộng tay, phảng phất muốn ôm lấy phương thế giới sắp tan biến này.

Theo tâm thần trầm lắng, hắn tựa hồ nghe thấy càng nhiều âm thanh.

"Vù vù vù. . ."

Tiếng gió!

"Rắc rắc "

Âm thanh không gian vỡ vụn!

Đến từ nơi rất xa, cảnh báo Bạch Quật sắp vỡ vụn. . .

Cho nên, còn âm thanh gì, bị mình xem nhẹ?

Cố gắng thả lỏng bản thân.

Từ Tiểu Thụ bất giác ngẩng đầu lên, cảm giác linh hồn mình xuất khiếu, hoàn toàn dung nhập vào thế giới này.

"Ông!"

Hữu Tứ Kiếm đang run rẩy?

Rất nhỏ, vì sao?

Không, không phải nó. . .

Hữu Tứ Kiếm, không đến mức có thể phát động "Nhận nhìn chăm chú".

Còn gì nữa?

Còn thứ gì, khiến mình một mực bỏ qua?

Khí hải dần thấy đáy, Từ Tiểu Thụ sắp không duy trì được trạng thái Tiêu Thất.

Bỗng nhiên, linh hồn hắn hòa cùng thiên đạo, tựa hồ bay cao tới cực điểm, chạm phải đồ vật băng lãnh nào đó.

Đây là?

"Tí tách tí tách. . ."

Mưa!

Mưa không gián đoạn rơi xuống.

Phía trên cửu thiên, mây đen cao không tới một trượng, tạo thành màn mưa bao phủ toản bộ Bạch Quật, khó khăn lắm mới tiến vào trong Cảm Giác.

"Là nó?"

Xoát một cái, khí hải lần nữa thấy đáy, trạng thái Tiêu Thất bị giải trừ.

Từ Tiểu Thụ cảm thấy trong đầu tựa hồ có thứ gì đó lóe lên rồi biến mất, nghĩ mãi không ra.

"Mưa?"

"Bạch Quật, có mưa?"

Lúc này hắn mới giật mình hô lên.

Chỗ sâu trong ký ức, loáng thoáng, có một đoạn ký ức tựa như chưa từng xuất hiện qua, chính là thời điểm mình từ trong không gian cổ tịch, lần thứ hai thoát ra.

"Ta, quên mất?"

Từ Tiểu Thụ thất thần nhìn màn mưa phía trên cửu thiên.

Thật lâu sau, hắn cúi đầu, lần nữa suy tư.

"Nhận nhìn chăm chú. . ."

"Đến cùng, là ai phát ra?"

Cột tin tức đột nhiên khẽ động, lần nữa nhảy ra một đạo tin tức.

"Nhận thôi miên, điểm bị động, +1."

Tư!

Trong chớp nhoáng này, lông tơ cả người Từ Tiểu Thụ dựng đứng.

"Ngọa tào! ! !"

"Thôi miên?"

"Mưa?"

Hắn lần nữa kinh dị ngước mắt, thấy được màn mưa phía trên cửu thiên, trong đầu như có sấm sét giữa trời quang!

"Nó đang nhìn ta!"

Hơi thở trở nên kịch liệt.

Con ngươi Từ Tiểu Thụ đột nhiên co lại, hốc mắt trừng lớn.

"Nó không chỉ đang nhìn ta, nó còn đang thôi miên ta?"

"Nó. . ."

"Ai?"

Từ Tiểu Thụ lại cảm thấy trong đầu có thứ gì đó lóe lên rồi biến mất, nhưng hắn không tài nào bắt được.

"Ta đang làm gì?"

Xoay xoay cái cổ bởi vì ngẩng lâu mà truyền tới đau nhức, Từ Tiểu Thụ cau mày, chậm rãi cúi đầu.

Con ngươi chầm chậm phóng đại.

Sau đó, lông mày cũng giãn ra.

Bao gồm sắc mặt nôn nóng, cũng giống như bị vô danh chi thủ vuốt lấy.

Từ Tiểu Thụ bất giác nỉ non lên.

"Sao đột nhiên có hơi rối loạn. . ."

"Rốt cuộc là ai, đang nhìn chăm chú ta?"

Vô thức nhìn cột tin tức.

Cột tin tức không nhúc nhích, Từ Tiểu Thụ cũng không hiểu ra sao.

Vì sao rõ ràng đã thoát ly nguy hiểm, mình vẫn còn vô thức nhìn về phía cột tin tức. . .

"Có bệnh!"

Chép môi, lắc lắc đầu.

Từ Tiểu Thụ vứt bỏ suy nghĩ lung tung, hoàn toàn không nhớ nổi vừa rồi mình nghĩ đến chuyện gì, trở về điểm xuất phát.

"Đáng chết, Bạch Quật này, làm sao mới phá được đây?"

Trên mặt xoắn xuýt thành một đoàn, Từ Tiểu Thụ buồn rầu,"Sự tình chỉ cần một cái Linh Lung Thạch liền có thể giải quyết. . ."

"Ông!"

Hữu Tứ Kiếm đột nhiên rung động, đạt tới tình trạng bạo động, tựa hồ cảm ứng được ai đó?

Sắc mặt Từ Tiểu Thụ vui mừng.

Hắn biết bởi vì kiếm niệm, hung kiếm mới sơ bộ công nhận mình.

Đừng nói là, nó cảm ứng được tâm ý của mình?

"Ngươi có biện pháp phá giới?"

"Khanh!"

Hữu Tứ Kiếm chấn động kịch liệt, tựa hồ muốn tuột khỏi tay.

Từ Tiểu Thụ vội vàng đuổi theo nó.

"Tốt, nhờ vào ngươi!"

Hắn buông lỏng ra.

Quả nhiên, Hữu Tứ Kiếm trở nên biết điều, xoát một cái tự chủ bay lên, kéo theo Từ Tiểu Thụ lao thẳng tới một hướng nào đó.

"Xông!"

Từ Tiểu Thụ mừng rỡ không thôi.

Quả nhiên, thời khắc mấu chốt, vẫn cần Bạch Quật chi chủ, hung kiếm dẫn đạo!

Hắn dồn toàn bộ tâm thần chú ý xung quanh, hoàn toàn quên ngày thường, cho dù gặp nguy hiểm, cũng sẽ phân ra một tia linh niệm, chú ý cột tin tức.

Vô thanh vô tức, cột tin tức lại nhảy lên một cái.

"Nhận nhìn chăm chú, điểm bị động, +1."
Bình Luận (0)
Comment