Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ (Dịch Vip)

Chương 872 - Chương 872: Bắt Tay (1)

Chương 872: Bắt Tay (1) Chương 872: Bắt Tay (1)

"Rượu?"

Từ Tiểu Thụ nhìn ngây người.

Nếu hắn nhớ không lầm, Đệ Bát Kiếm Tiên trong truyền thuyết, là người đầu tiên đưa ra khái niệm "Tửu túy kiếm, kiếm loạn nhân".

Trước thời của y, vẫn có kiếm tu uống rượu, đồng thời vẫn cầm chắc kiếm, danh chấn hậu thế.

Thế nhưng sau khi Đệ Bát Kiếm Tiên hoành không xuất thế, những người kia đều bị hạ thấp một bậc.

Đệ Bát Kiếm Tiên, chưa từng uống rượu.

Thậm chí từ khi khái niệm này ra đời, kiếm tu sau đó, cơ hồ đều rất ít dính dáng đến rượu.

Vô luận cổ kiếm tu, hay là linh kiếm tu. . .

Dựa theo phỏng đoán của Từ Tiểu Thụ, Thánh Nô thủ tọa trước mặt, có xác suất rất lớn là Đệ Bát Kiếm Tiên.

Y sao có thể ngửa đầu, tu một hơi hồ lô rượu?

"Ta đoán sai?" Từ Tiểu Thụ bắt đầu hoài nghi bản thân, hoàn toàn không đoán được tình huống.

"Nghĩ thế nào rồi?"

Người bịt mặt ngửa đầu uống rượu, căn bản không để ý tới hình tượng, sau khi giọt rượu cuối cùng chảy xuống, y liền vướt hồ lô không cho Sầm Kiều Phu, quệt miệng, kéo khăn che mặt xuống.

"Ta. . ."

Tư duy Từ Tiểu Thụ bị kéo lại, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, hắn khó mà quyết được.

Lời nói của người bịt mặt, quả thật rất đạo lý.

Từ Tiểu Thụ thậm chí không tìm được luận điểm phản bác.

Dù sao tương đối cùng tuyệt đối, bản thân hắn cũng tán thành với quan điểm này.

Thế nhưng thỏa hiệp, thật có thể lý giải thành "lựa chọn" ư?

"Ngươi khó quyết đoán?" Người bịt mặt cười hỏi.

"Ừm."

Từ Tiểu Thụ gật đầu.

Hắn có thể nhìn ra được người bịt mặt bày tỏ thiện ý.

Mặc dù khả năng cao là bởi vì nhìn trúng tiềm lực của mình.

Thế nhưng từ kết quả đến xem, y đúng là một người tôn trọng quyết định của người khác.

Thậm chí, thân là Thánh Nô thủ tọa.

Đối với một tên tiểu bối như Từ Tiểu Thụ, y đã bày tỏ sự tôn trọng lớn đến mức không tưởng.

Cho tới giờ khắc này, y vẫn hỏi ý kiến Từ Tiểu Thụ, chứ không phải ép buộc.

Từ Tiểu Thụ không nói lời nào.

Người bịt mặt lần nữa lên tiếng.

"Ta không ép buộc ngươi, nhưng lần này, ta sẽ không dễ dàng thả ngươi rời đi."

"Ngươi nên biết, đây là hiện thực."

"Nếu như ngươi vẫn muốn đi về phía trước, lấy tốc độ phát triển của ngươi, tương lai vẫn sẽ gặp phải sự tình như thế, đủ loại, nhiều vô số kể."

"Ta có thể thả ngươi một lần, hai lần, ba lần, nhưng người khác chưa chắc sẽ thả ngươi, có lẽ ngay từ lần đầu tiên, bọn họ liền ép ngươi lựa chọn."

"Đây chính là con đường ngươi cần phải đi qua."

"Thiện ý cùng tôn trọng, ta đã cho ngươi đủ, nhưng duyên phận đến đây. . ."

"Đối với ta mà nói, thời cơ đã đến."

Người bịt mặt chuyển mắt nhìn bầu trời phía sau lưng Từ Tiểu Thụ, đó là vị trí vết nứt không gian dị thứ nguyên.

"Thay vì bị ép tham gia thế lực mà "mình" không thích, chẳng bằng hiện tại cùng ta lưu lạc. . . phi, sóng vai mà đi."

"Chí ít, ta còn có thể hứa hẹn với ngươi. . ."

"Hứa hẹn?" Từ Tiểu Thụ ngước mắt.

Người bịt mặt thập phần nghiêm túc: "Hứa hẹn với ngươi, nếu tương lai ngươi tìm được phương hướng, bất đồng với hiện tại, ngươi, có thể rời đi bất cứ lúc nào."

"Không chỉ rời khỏi ta, không chỉ rời khỏi Thánh Nô."

"Tất cả mọi thứ, ngươi đều có thể tùy thời buông xuống."

"Thậm chí, nếu phương hướng ngươi tìm được tốt hơn ta, ta còn có thể gia nhập ngươi, giúp ngươi thực hiện mục tiêu của ngươi."

"Mục tiêu của ta. . ." Thần sắc Từ Tiểu Thụ có chút mơ màng.

"Hiện tại ngươi không biết mục tiêu của ngươi là gì, nhưng ta biết."

Người bịt mặt nói xong, tựa hồ bị lời nói của mình chọc cười, ngữ khí có chút khôi hài: "Ở trên người ngươi, ta có thể nhìn thấy cái bóng đại đa số người."

"Thời điểm bọn họ bằng tuổi ngươi, vẫn không biết thứ mình muốn nhất là gì."

"Nhưng sau khi phát triển đến trình độ nhất định, phương hướng, trăm sông đổ về một biển!"

"Vì sao?" Từ Tiểu Thụ không hiểu.

Ngay cả hắn cũng không biết được bản thân mình thật sự muốn thứ gì.

Lúc trước, mình chỉ đưa ra một vài khái niệm.

Mà hiện tại, một tên gia hỏa chỉ mới gặp mình vài lần, hắn nói biết mục tiêu của mình là gì, tin được không?

Người bịt mặt không có trực tiếp trả lời.

Đầu tiên là y liếc nhìn Thuyết Thư, sau đó lại chuyển mắt tới chỗ Sầm Kiều Phu, hỏi: "Ngươi có biết, trên thế giới này còn có người xuất sắc hơn ngươi?"

Từ Tiểu Thụ: ". . ."

"Ta chắc ngươi biết được."

Người bịt mặt gật đầu một cái, lại nói: "Nhưng có lẽ ngươi không biết, phóng nhãn toàn bộ thế giới, đồng lứa tương tự ngươi, thậm chí siêu việt ngươi, nhiều vô số kể."

"Có lẽ đại bộ phận sẽ nửa đường chết yểu, bởi vì ngạo mạn, tự đại, mơ tưởng xa vời. . ."

"Nhưng ngươi nên biết rằng, cũng không phải mỗi tên đệ tử thế gia, thanh niên kiệt xuất, đều có tật xấu này."

"Thế giới là tương đối."

"Song song với đám gia hỏa tâm lý không khỏe mạnh kia, chính là những người tự tin, bình tĩnh, có tín niệm giống như ngươi."

Sắc mặt Từ Tiểu Thụ ngượng ngùng.

Tán dương bất thình lình, quả thật khiến cho người ta khó lòng phòng bị.

Người bịt mặt giống như đang trần thuật một sự thật khách quan, không chút lay động, tiếp tục nói: "Loại người này, đồng dạng nhiều vô số kể."

"Như vậy, trên đại lục vốn có nhiều người có tiềm năng trở thành cường giả tối đỉnh, ngươi đối với cường giả đương thời, hiểu rõ bao nhiêu?"

"Hoặc nói cách khác. . ."

"Đứng ở vị trí tối cao thế giới này, ngươi biết được mấy người?"

Từ Tiểu Thụ bị hỏi khó.

Dựa theo thuyết pháp của người bịt mặt, kết hợp với kinh lịch trước mắt của mình đến xem.

Nếu như một cái Bạch Quật nho nhỏ đã tập kết nhiều thế hệ thanh niên ưu tú như vậy, thậm chí ôm kiếm khách Cố Thanh Nhất, Lệ Song Hành, Quỷ Thú các loại đều xuất hiện.

Vậy những nơi mình không biết đến, những nơi còn nguy hiểm hơn Bạch Quật, thiên tài lịch luyện ở bên trong, có bao nhiêu?

Cổ kiếm tu ưu tú, nhiều đến cỡ nào?

Những người kia, liệu có thể trưởng thành đến cấp bậc Thất Kiếm Tiên hay không?

Từ Tiểu Thụ không biết.

Nhưng nếu xét về tâm tính, thực lực, tư chất. . .

Muốn hắn đưa ra một cái đáp án.

Từ Tiểu Thụ khuynh hướng. . . có thể.

Nếu muốn thêm điều kiện tiên quyết, bất quá cũng chỉ là "vấn đề thời gian".

Thế nhưng. . .

Thất Kiếm Tiên, từ xưa đến nay, tựa hồ cũng chỉ có bảy vị.

Số lượng ít đến thương cảm, căn bản không phải cứ cách một đoạn thời gian, liền xuất hiện thêm một người.

Cho dù Đệ Bát Kiếm Tiên hoành không xuất thế, cũng chỉ có thể tính là nửa cái, hoàn toàn không thể đánh vỡ thiết luật này.

Vì sao?

Từ Tiểu Thụ hơi há miệng, trong mắt hiện vẻ tò mò, căn bản không giấu được.

"Vì sao?"

Người bịt mặt đại thể có thể minh bạch ý nghĩ trong lòng Từ Tiểu Thụ, giúp hắn hỏi ra vấn đề này, nhưng không có trả lời.

Sau đó, ánh mắt y lần nữa nhìn đến hai người bên cạnh.

"Trở lại vấn đề vừa rồi, ngươi tựa hồ cảm thấy hoài nghi không biết vì sao ta lại biết được mục tiêu của ngươi, thậm chí sâu trong lòng, còn cảm thấy không phục?"

". . ."
Bình Luận (0)
Comment