Chương 877: Thánh Nô, Tuyên Chiến (3)
Chương 877: Thánh Nô, Tuyên Chiến (3)
"Ha ha ha."
Người bịt mặt phì cười, không thèm để ý.
"Giết?"
"Không nói đến chuyện ta không có giết tất cả mọi người, chỉ bằng mấy tên gia hỏa dám xuất kiếm với ta."
"Lấy loại trình đột kia, chưa nghiêm trọng đến mức dùng tới chữ "giết"."
"Ừm." Tuy ngữ khí Từ Tiểu Thụ hạ xuống, nhưng biểu lộ lại là nghi vấn.
Hắn không có nhiều lời, lẳng lặng chờ người bịt mặt nói đoạn dưới.
"Kỳ thật, ta không thích giết người." Người bịt mặt giang tay ra.
Y vốn không muốn giải thích.
Nhưng nghĩ đến tiểu Trì Kiếm Nhân ở Thiên Tang Linh Cung có quan hệ với Văn Minh, khúc mắc này, không thể không tháo.
"Ngươi có biết, đối với kiếm tu chân chính mà nói, vinh quang lớn nhất là gì không?"
Từ Tiểu Thụ lắc đầu.
Người bịt mặt tiếp tới: "Vinh quang lớn nhất, chính là chết dưới kiếm của ta."
Từ Tiểu Thụ: ". . ."
"Ta không có lừa ngươi."
Người bịt mặt nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Bọn họ lựa chọn bảo vệ, ta lựa chọn thành toàn, nếu như ngươi muốn hiểu thành "giết", vậy cũng được, dù sao sự thật là như thế."
"Đương nhiên, hiện tại ta nói với ngươi những chuyện này, ngươi sẽ không hiểu được."
"Đợi đến khi hiểu ra, là lúc ngươi chân chính nắm giữ kiếm đạo áo nghĩa, lúc đó, ta hoan nghênh ngươi đến "thành toàn" ta. . ."
"Nếu như ngươi dám xuất kiếm với ta."
Trong mắt người bịt mặt tràn ngập ý cười, có một chút tôn trọng đối với đối thủ lúc đó, còn có thưởng thức.
"Vấn đề này, ta chỉ có thể giải thích nhiều như vậy."
"Thật muốn tìm hiểu rõ ràng, có lẽ, tự mình đi Tô gia một chuyến, ngươi sẽ minh bạch."
Từ Tiểu Thụ trầm mặc.
Hắn quả thật không thể nào hiểu được.
Rõ ràng là muốn đoạt kiếm, còn giết sạch cao tầng người nhà Trì Kiếm Nhân, vậy mà có thể nói đến đường hoàng như thế.
Nhưng mà nghĩ lại, mấy lần trước giao thủ với Thánh Nô.
Đối phương kêu nhiều nhất, tựa hồ chính là "Đừng đả thương người". . .
Lại nhìn người bịt mặt một thân chính khí nghiêm nghị, tựa hồ không giống như đang nói láo.
"Ngươi xác định ngươi không hồ biên loạn tạo?" Từ Tiểu Thụ hỏi.
"Xác định." Người bịt mặt đáp.
"Ngươi nói phải."
"Hửm?" Người bịt mặt nhướng mày lên.
Khóe miệng Thuyết Thư Nhân đồng dạng giật một cái.
Ngữ khí ra lệnh, vừa rồi y kém chút không nhịn được xuất thủ.
Người bịt mặt cũng không có nói "phải".
"Khi nào ngươi có được thực lực đến nghiệm chứng lời ta nói, có lẽ ta sẽ trả lời ngươi."
"Nhưng hiện tại. . ."
Người bịt mặt mỉm cười, nhưng âm thanh lại hết sức nghiêm túc: "Trên thế giới này, không có ai dám ra lệnh cho ta như thế."
Từ Tiểu Thụ lập tức phát lạnh.
Hắn chỉ bất giác dùng ngữ khí quen thuộc, muốn thuận miệng hố người bịt mặt trả lời, để cột tin tức nghiệm chứng một phen.
Không có kết quả.
Thôi.
Đợi đi xem thử vậy!
Nghiêm túc chịu chết, giết cùng tôn trọng, vinh quang kiếm tu. . .
Từ Tiểu Thụ cảm thấy rất buồn cười.
Nhưng những lời này từ trong miệng người bịt mặt nói ra, lại có một loại ảo giác lúc đầu đã là như thế.
Hắn không cách nào phán đoán người bịt mặt rốt cuộc là tự tin, hay là tự biên tự diễn.
Nhưng hiển nhiên, chuyện đến nước này, mình đã tiến sâu vào trong vòng xoáy Thánh Nô.
Chỉ bằng Tô Thiển Thiển, chỉ bằng một cái chấp niệm nho nhỏ, căn bản không cách nào dao động đại cục.
"Tô gia. . ."
Từ Tiểu Thụ lẩm bẩm trong miệng, không tiếp tục truy cứu quá nhiều.
Tuy hắn đã gia nhập Thánh Nô.
Nhưng con đường của mình, vẫn phải do mình bước đi, tận mắt trải nghiệm, không quản đối phương nói đến loè loẹt thế nào.
Thật muốn nói trắng ra, đây cũng chỉ là một cái "lựa chọn" mà thôi.
Mà lựa chọn này, nếu như có thể tranh thủ cho mình càng nhiều thời gian.
Từ Tiểu Thụ tin tưởng, tương lai không xa, cho dù Thánh Nô muốn dùng lồng giam nhốt mình, khi đó, cũng không nhốt được.
"Thứ ta cần, chính là thời gian."
"Thời gian, đồng dạng sẽ chứng minh hết thảy, không quản ngươi là người bịt mặt, là Thánh Nô thủ tọa, hay là. . . Đệ Bát Kiếm Tiên?"
Mây đen trong lòng tiêu tan.
Từ Tiểu Thụ ngước mắt nhìn lên bầu trời.
"Bước kế tiếp, nên đi thế nào?"
Người bịt mặt xoay thân bước ra một bước, Thuyết Thư cùng Sầm Kiều Phu lập tức đuổi theo.
"Dùng chân."
Cạch một tiếng.
Người bịt mặt nâng chân, nhẹ nhàng giẫm lên mặt đất, Hữu Tứ Kiếm sau lưng đột nhiên run lên, lần nữa bay tới.
"Trở về."
Y nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn nó
Hung kiếm chi thế, lập tức ngưng lại, đứng ngay trước mặt Từ Tiểu Thụ.
"Cái này. . ."
Từ Tiểu Thụ hơi đưa tay ra, có chút muốn nắm lấy, nhưng lại không dám.
"Nắm chặt nó đi, lúc nào ngươi có thể khiến nó nhận chủ, lúc đó ngươi mới có tư cách chất vấn ta."
"Úc."
Từ Tiểu Thụ lập tức nắm lấy.
Hung kiếm vậy mà không có phản kháng, lần nữa yên tĩnh trở lại, tựa hồ. . .
Khí, đã phát tiết xong.
Từ Tiểu Thụ muốn đuổi theo bước chân ba người, nhưng cột tin tức lại nhảy lên một cái.
"Nhận nhìn chăm chú, điểm bị động, +1."
""Hắn" không thành vấn đề chứ?"
Từ Tiểu Thụ nhìn lên bầu trời: "Nếu như đây là một đôi mắt, vậy vừa rồi chúng ta nói chuyện,"hắn", có thể nghe được không?"
"Có thể nhìn thấy, đương nhiên cũng có thể nghe thấy." Người bịt mặt không quay đầu trả lời.
Lúc này Từ Tiểu Thụ mới thông suốt bừng tỉnh, có chút sợ hãi.
"Vậy ngươi còn nói nhiều như vậy?"
Hắn lại nghiêng đầu, nhìn về phía Thuyết Thư Nhân: "Cho nên kỳ thật chúng ta đang ở bên trong không gian cổ tịch, ánh mắt của "Hắn", bị ngươi che khuất?"
"Không có." Thuyết Thư Nhân lắc đầu,"Chúng ta vẫn luôn ở trong thế giới Bạch Quật."
Từ Tiểu Thụ: ". . ."
Tao ngộ biến thái nam, khiến hắn không còn phân biệt được đâu là hiện thực, đâu là huyễn cảnh.
"Thế nhưng, bị nghe thấy, không có gì đáng ngại chứ?"
Trong lòng Từ Tiểu Thụ rất khủng hoảng, vừa rồi người bịt mặt nói, đều là bí mật kinh thế a!
Ước chừng mười tên Thái Hư. . .
Nếu như tin tức này truyền đến Thánh Thần đại lục, đoán chừng toàn bộ đại lục đều sẽ rung chuyển đi?
Nếu Bạch Y Hồng Y đều xuất hiện, Thánh Thần Điện cũng hạ quyết tâm vây quét Thánh Nô.
Vừa rồi mình lựa chọn gia nhập, chẳng phải tự tìm đường chết?
"Không có gì đáng ngại."
Người bịt mặt chẳng hề để ý, hơi vung tay, bước từng bước một, chậm chạp mà kiên định, hướng thẳng tới chân trời đỏ rực.
"Sự tình Bạch Quật đã giải quyết xong, đương nhiên phải đi ra ngoài."
"Lưu lại nơi này làm gì, chờ chết già à?"
"Mà ở bên ngoài, ngươi cũng biết đấy, có một đám người đang chờ chúng ta."
"Những lời vừa rồi ta nói, không chỉ nói cho một mình ngươi nghe."
"Hở?" Từ Tiểu Thụ nâng chân lên, sau đó dừng lại.
Âm thanh nhẹ nhàng thoải mái của người bịt mặt từ phía trước truyền tới.
"Mà còn nói cho Cẩu Vô Nguyệt nghe."
Ba một cái.
Chân Từ Tiểu Thụ ầm ầm rơi xuống đất, khó mà nhấc lên nổi.
Hắn kinh ngạc đưa mắt nhìn cửu thiên, màn mưa vẫn không chút lay động, sắc mặt Từ Tiểu Thụ phức tạp, không biết nên bày ra biểu tình gì.
Cố ý?
Tuyên chiến?
Lại nhìn thế giới Bạch Quật sắp phá toái, ngoại trừ Thủ Dạ còn đang đau khổ chèo chống ra, người đi nhà trống.
Người bịt mặt nói một phen, nếu thật là nói cho Cẩu Vô Nguyệt nghe.
Vậy. . .
"Thánh Thần đại lục, sắp không còn yên bình!"