Chương 882: Hoa Hải Đường (1)
Chương 882: Hoa Hải Đường (1)
"Không được, không được!"
Thôn phụ sắp bị dọa phát khóc, một vị tiên nhân, sao có thể gọi mình là "thẩm thẩm"?
Như thế sẽ tổn thọ!
Nàng thậm chí không dám đưa tay tiếp lấy cái cuốc.
"A! Gọi nhầm rồi sao?"
Vũ Linh Tích bộ dáng thiếu niên gãi đầu một cái, có chút xấu hổ: "Vậy. . . tỷ tỷ?"
"Ta. . ."
Bắp chân thôn phụ đều mềm nhũn.
Gọi tỷ tỷ, còn không bằng gọi thẩm thẩm a!
Tỷ tỷ cũng không được!
"Mẫu thân, cái cuốc. . ."
Hài tử trong ngực thôn phụ có chút sợ hãi.
Nhưng lần đầu nhìn thấy mưa, khiến cu cậu hưng phấn đến mức không sợ người lạ.
Nhìn cái cuốc trước mặt, hài tử lập tức nhận ra đó là cuốc do cha nó chế tạo, lúc này chỉ tay.
"Ba."
Thôn phụ vội vàng kéo tay hài tử lại, nhanh chóng nói sáng chuyện khác: "Không phải của nhà chúng ta."
"Mẹ. . ."
Hài tử còn muốn mở miệng, thôn phụ đã ngoái nhìn trừng mắt, lúc này tiểu gia hỏa mơi co rụt cổ lại, không dám nói tiếp nữa.
"Là như thế ư?"
Vũ Linh Tích sao có thể không nhìn ra là mình hù dọa mẹ con bọn họ.
Y đưa cái cuốc qua, để dựng đứng, không đụng vào, đặt ở trước mặt thôn phụ.
"Ngài hẳn là người trong thôn này đi?"
"Có người đánh rơi đồ vật, hẳn sẽ rất gấp, đến lúc đó nếu bọn họ tìm, ngài giúp ta trả thứ này cho họ, được không?"
Nói xong hai mắt híp lại, nụ cười sáng lạng trên mặt Vũ Linh Tích, tựa hồ hòa tan trái tim thôn phụ trong mưa, khiến nàng đè xuống cảm xúc sợ hãi.
"Được, được."
Phụ nữ lên tiếng, chần chờ đưa tay, nhận lấy cái cuốc.
"Cảm ơn."
Vũ Linh Tích lại lần nữa xoay người bái.
Sau đó, y mới đứng thẳng lên, hỏi: "Ta theo chân tiền bối tới, nửa đường có chuyện thất lạc, hiện tại không tìm thấy ông ấy, không biết, các ngươi có từng gặp lão gia gia này?"
Y vừa dứt lời, liền từ trong ngực móc ra một tấm chân dung da thú, ở trong mưa căn bản không bị ảnh hưởng.
Thôn phụ có thể nhìn rõ chân dung trên tấm da thú.
Đó là một khuôn mặt tiều tụy đến mức đáng sợ, da dẻ khô gầy, quầng thâm mắt cực đậm, trên đầu còn đè ép một cái nón lá, ánh mắt liếc xéo, không biết đang nhìn thứ gì.
Sinh động như thật!
Cả đời này thôn phụ chưa từng nhìn thấy chân dung sống động như vậy.
Cảm giác. . . người trong tấm da thú kia như muốn sống lại.
Thế nhưng, ngẫm nghĩ một hồi, nàng dám chắc mình chưa từng gặp qua vị lão gia gia này.
"A!"
Hài từ trong ngực đột nhiên lên tiếng kinh hô.
Trong đầu thôn phụ lập tức lóe lên một đoạn ký ức.
Quầng thâm mắt, nón lá. . .
Con ngươi nàng co rụt lại, đã nhớ ra chuyện gì.
Lão gia gia kia không phải tiên nhân trong miệng tiểu Ức?
Lúc trước ông ấy trực tiếp dọn vào ngôi nhà tranh bỏ hoang cuối thôn, sau đó không ngừng phun ra hỏa diễm màu trắng, lại tuyệt không thương tổn người khác?
Trong lúc suy tư, hài tử trong ngực đã kinh ngạc thốt lên.
"Con nhìn. . . ngô."
Thôn phụ vội vàng che miệng nó lại.
Chuyện liên quan đến tiên nhân, không thể nói loạn.
Cho dù Vũ Linh Tích trước mặt nói rất dễ nghe, nhưng thôn phụ sao có thể không nghe ra, đây chính là thoại thuật.
Hai người này, tuyệt đối có mâu thuẫn.
Nếu báo hành tung lão giả cho người trước mặt, lỡ như lão giả trở về truy cứu, mình gánh nổi sao?
Nhưng không nói. . .
"Tiểu đệ đệ, ngươi từng gặp qua lão gia gia này?"
Ánh mắt Vũ Linh Tích từ trên người thôn phụ chuyển tới hài tử.
Thần sắc thôn phụ ảo não, biết mình không giấu được, dứt khoát buông tay che miệng hài tử ra.
Quả nhiên, tiên nhân cái gì, hỏa diễm cái gì. . .
Một khi dính vào, đều sẽ không có kết quả tốt.
Tên đàn ông phụ lòng kia, nói ra ngoài một chuyến, kết quả đi nhiều năm như vậy, chưa về nhà một lần.
Ta biết ngay. . .
Thần sắc thôn phụ đau thương, hốc mắt đã đỏ lên.
Nước mưa từ trên mi tâm trượt xuống, thời điểm tiến vào hốc mắt, thuận tiện gạt đi mấy giọt nước mắt.
Hài tử rất mẫn cảm.
Nó ẩn ẩn phát hiện có gì đó không thích hợp.
Thấy đại ca ca dời mắt nhìn mình, tiểu Ức ngước mắt nhìn mẫu thân, đột nhiên cắn môi lắc đầu,"Ta không biết."
"Ồ?"
Vũ Linh Tích ngẩn ngơ, sau đó cười nói: "Ca ca không phải người xấu, đệ đệ không cần sợ ta."
Hai mắt khẽ cong, lộ ra nụ cười xán lạn.
"Mẫu thân. . ."
Hài tử ngược lại bị dọa, rụt đầu vào ngực mẫu thân.
Thôn phụ ôm chặt con mình, trong mắt hiện vẻ kiên quyết.
"Ở bên kia."
Nàng chỉ phương hướng vừa rồi bóng người phá không bay đi, nói: "Người ngài muốn tìm, vừa rồi bay hướng kia, ta chỉ biết bấy nhiêu, những chuyện khác đều không rõ, đó là tiên nhân, chúng ta không dám quấy nhiễu."
"Ngạch. . ."
Tiên nhân?
Vũ Linh Tích bị xưng hô này kinh đến.
Y tựa hồ minh bạch vì sao thôn phụ kia vừa nhìn thấy mình, liền giống như nhìn thấy người xấu, tận lực kéo dài khoảng cách.
Vốn không cùng một thế giới, đột nhiên nhìn thấy thần tích, sao có thể không sợ?
Lúc đầu còn muốn hỏi tình huống cụ thể, nhưng Vũ Linh Tích biết mình không thể tiếp tục nữa.
"Thật có lỗi."
Y đứng thẳng người lên, trịnh trọng lui về sau hai bước,"Đã hù đến hai vị, ta đi ngay."
Quay đầu bước hai bước, Vũ Linh Tích tựa hồ nhớ tới chuyện gì, vội vàng ngoái nhìn, còn móc ra một khối ngọc bội.
Thấy thôn phụ kinh sợ lui lại, y lập tức nghĩ đến cái cuốc vừa rồi.
"Nha, thật có lỗi thật có lỗi, ta thật không phải người xấu."
Y biết thôn phụ là người hiểu chuyện, cũng không quanh co lòng vòng,"Ta lưu thứ này lại cho các ngươi, nếu các ngươi sợ người kia trở về trả thù, liền đập nát nó."
"Nó sẽ bảo hộ các ngươi."
Gật đầu mạnh một cái, Vũ Linh Tích vỗ ngực, nói: "Ta cũng sẽ chạy tới đầu tiên, không để các ngươi thụ thương."
Thôn phụ không có tiếp ngọc bội, nàng chỉ im lặng ôm hài tử.
"Ngạch. . ."
"Cứ như vậy đi."
Vũ Linh Tích ngượng ngùng cười, cũng không dám tiến lên, trực tiếp điều khiển ngọc bội huyền không bay tới, mình rút lui hai bước, ra hiệu không có ác ý.
"Vậy ta đi đây?"
Vũ Linh Tích hỏi, thấy đối phương vẫn không thu ngọc bội, liền khuyên nhủ: "Ngài cứ giữ nó đi, xem như vì hài tử."
Nói xong, y trực tiếp xoay người, bước nhanh rời đi.
"Ngọc bội. . ."
Thôn phụ nhìn ngọc bội lơ lửng ở trước mặt, thần sắc phức tạp.
Nàng sao có thể không biết đây là thứ gì?
Trên cổ Tiểu Ức, cũng đang đeo một viên do cha nó lưu lại.
Trải qua giao lưu ngắn ngủi, nàng có thể nhìn ra nam tử bộ dáng thiếu niên không có ác ý, thế nhưng. . .
Đưa tay tiếp ngọc bội.
Thôn phụ đảo mắt nhìn qua nhà tranh bị thủng một lỗ ở trên mái.
Mặc dù nhà tranh đã không còn.
Nhưng đoạn thời gian dài như vậy, cho đến mấy ngày nay, lão giả bên trong, mới thoáng có động tĩnh.
So với đột nhiên mưa lớn, lão giả kia càng khiến người ta an tâm hơn.
Thôn phụ đột nhiên hướng theo nam tử hô lớn: "Ông ấy cũng không có ác ý, ông ấy không có thương tổn người khác!"