Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ (Dịch Vip)

Chương 896 - Chương 896: Hãy. . . Sống Sót! (1)

Chương 896: Hãy. . . Sống Sót! (1) Chương 896: Hãy. . . Sống Sót! (1)

"Nhận thảo luận, điểm bị động, +2."

"Nhận lo lắng, điểm bị động, +3."

"Nhận nhìn chăm chú, điểm bị động, + 782."

Từ Tiểu Thụ đi theo sau ba vị đại lão Thánh Nô, bước ra vết nứt không gian, kém chút bị số lượng hiển thị dọa tè ra quần.

"782?"

Cùng một thời gian, có hơn bảy trăm người đang chăm chú nhìn ta?

Từ Tiểu Thụ cảm thấy đã rất lâu rồi không nhìn thấy "nhận nhìn chăm chú" nhiều như vậy.

Ngày thường có thể đạt đến số lượng này, chỉ có thi đấu lôi đài, hoặc là biển người trước khi Bát Cung mở ra.

Nhưng hiện tại. . .

Dùng Cảm Giác quét qua, Từ Tiểu Thụ có thể lập tức xác định, Bạch Y bao vây bọn họ, chỉ có sáu mươi bảy mươi người.

Như vậy, hơn bảy trăm người còn lại, đang nấp ở đâu?

Trong lúc nhất thời, trái tim Từ Tiểu Thụ run lên bần bật.

"Ồ, chiến trận không tệ."

Sầm Kiều Phu từ trong khe nứt bước ra, sừng sững đứng giữa hư không, rút búa nhỏ bên hông ra, còn thuận tay nới lỏng đai lưng.

Màn mưa bao phủ đất trời theo ông ta ưỡn một cái, phảng phất bay ngược.

Khí thế cuồn cuộn tăng lên, khí tức Trảm Đạo, bắt đầu từng bước thuế biến, tiến tới cảnh giới khiến người ta kinh hãi kia.

"Quả nhiên là Thái Hư. . ."

Cẩu Vô Nguyệt âm thầm nỉ non, ánh mắt dời khỏi người bịt mặt đang hôn mê nằm trên lưng Sầm Kiều Phu, sau đó, chuyển tới thanh niên đứng phía sau hai người.

Mặt chữ quốc, râu quai nón, tóc dài. . .

Nhìn thế nào, cũng không giống hình ảnh Vũ Linh Tích truyền đến.

Mà những lời Thủ Dạ vừa nói, lần nữa vang vọng bên tai y.

"Tên Từ Tiểu Thụ kia, trong mười câu, nghe chín câu rưỡi là được, nửa câu còn lại, tốt nhất đừng nghe!"

Cẩu Vô Nguyệt bật cười.

Quả nhiên, muốn nói ai lý giải Từ Tiểu Thụ sâu nhất, nhất định là Thủ Dạ từng nhiều lần ăn thiệt thòi trong tay hắn.

"Thánh Nô?" Cẩu Vô Nguyệt dời ánh mắt, cao giọng hỏi.

"Thánh Nô!" Sầm Kiều Phu gật đầu trầm âm.

"Ông!"

Danh kiếm Nô Lam Chi Thanh đột nhiên run lên, tựa hồ muốn bắt đầu trận chiên.

Cẩu Vô Nguyệt chăm chú nắm lấy, không cúi xuống nhìn, nhưng vẫn cảm nhận được danh kiếm phẫn uất.

Tựa hồ, thanh kiếm này cùng đám người mới tới, có khúc mắc?

"Khanh!"

Hữu Tứ Kiếm trong tay Từ Tiểu Thụ cũng chấn động kịch liệt.

Tiếng "khanh" kia nhất thời bị kiếm ý nghiêm nghị ép lại, hư không lần nữa trở nên thanh tịnh.

"Tí tách tí tách. . ."

Mưa, lần nữa rơi xuống.

Vô thanh vô thức giao phong, tựa hồ từ lúc song phương chạm mặt, đã bắt đầu. . . .

"Từ Tiểu Thụ đâu?"

Một bên khác, Kiều Thiên Chi trông mong nhìn tới khe nứt ba người một thi. . . Thánh Nô thủ tọa?

Ông ta không quan tâm chuyện khác, ánh mắt một mực nhìn ra phía sau đám người Thánh Nô, tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì.

Nhưng sau khi bốn người Thánh Nô xuất hiện, vết nứt không gian phía sau, liền bắt đầu chữa trị.

Chuyện này mang ý nghĩa, sự kiện không gian dị thứ nguyên Bạch Quật, kết thúc.

Hết thảy, chấm dứt!

"Nhưng. . . Từ Tiểu Thụ đâu?"

Kiều Thiên Chi không dám tin.

Nếu như kết quả là như thế, trong không gian Cẩu Vô Nguyệt giam cầm không có, Bạch Quật cũng không có. . .

Từ Tiểu Thụ, đi đâu rồi?

Hắn, chết?

"Người trẻ tuổi kia. . ."

Diệp Tiểu Thiên chăm chú nhìn thanh niên mặt chữ quốc, râu quai nón, mí mắt hơi híp, tựa hồ lâm vào trầm tư.

"Lui."

Ngay lập tức, hắn khẽ vẫy tay, mang theo mấy người bên cạnh lui tít phía xa, rời khỏi chiến trường.

"Diệp Tiểu Thiên!"

Kiều Thiên Chi lập tức nôn nóng,"Tiểu Thụ còn tại. . ."

"An tâm chớ vội."

Diệp Tiểu Thiên đưa tay ngăn Kiều Thiên Chi nói chuyện, nói: "Các ngươi về trước, ta đi một hồi sẽ trở lại."

"Chờ. . ."

Kiều Thiên Chi trừng mắt, muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng thân hình bạch phát đạo đồng lóe lên một cái, biệt tăm biệt tích.

Thời điểm lần nữa xuất hiện, đã đứng giữa hiện trường Bạch Y cùng Thánh Nô giằng co.

"Cẩu Vô Nguyệt, trước khi các ngươi khai chiến, ngươi từng nói qua, chỉ cần ta gặp được người ta muốn gặp, liền có thể trực tiếp mang đi." Diệp Tiểu Thiên quay đầu nhìn Cẩu Vô Nguyệt nói ra.

"Tùy ý."

Cẩu Vô Nguyệt rất hào phóng duỗi tay, tựa hồ hoàn toàn không thèm để ý tới cung chủ Thiên Tang Linh Cung sẽ có hành động như thế nào.

Kỳ thật y cũng rất tò mò, Diệp Tiểu Thiên muốn dẫn người đến từ Thiên Tang Linh Cung, sẽ là Thuyết Thư Nhân, Sầm Kiều Phu, Thánh Nô thủ tọa?

Hay là. . . thanh niên Văn Minh dáng dấp hoàn toàn không giống Từ Tiểu Thụ kia?

"Đa tạ."

Diệp Tiểu Thiên gật đầu một cái, liền dời mắt nhìn đến thanh niên mặt chữ quốc, râu quai nón, lạnh nhạt mở miệng:

"Ta chính là cung chủ Thiên Tang Linh Cung, lần này đến đây là muốn đón đệ tử Linh Cung lịch luyện Bạch Quật trở về, phàm là đệ tử nội môn Thiên Tang Linh Cung, hiện tại có thể theo ta rời đi."

Ánh mắt của y sáng rực, dừng một chút, nói bổ sung: "Gật đầu là được."

Vừa dứt lời, ánh mắt tất cả mọi người ở đầy đều đồng loạt nhìn đến thanh niên.

"Nhận mời, điểm bị động, +1."

"Nhận lo lắng, điểm bị động, +4."

"Nhận nhìn chăm chú, điểm bị động, + 782."

Cung chủ đại nhân. . .

Trong lòng Từ Tiểu Thụ cảm thấy rất ấm áp.

Chỉ bằng một câu nói này, hắn dám chắc cung chủ đại nhân tuyệt đối không có bị Bạch Y thu phục, càng không phải muốn dùng một chút thủ đoạn nhỏ, nghiệm chứng thân phận của mình.

Từ Tiểu Thụ chưa từng nghĩ tới, sau khi mạo hiểm Bạch Quật, trải qua vô vàn kích thích.

Bên ngoài, vẫn có người đang một mực chờ mình.

"Nguyên lai, không phải chỉ mình ta đang chiến đấu. . ."

Nhưng mà. . . trễ a!

Khóe miệng Từ Tiểu Thụ nhếch lên.

Bắt đầu từ ngoại môn Phong Vân Tranh Bá, gặp được Tang lão bắt đầu, cho đến tận lúc này, mọi việc đã được chú định trước.

Cung chủ đại nhân, mặc dù nói năng chua ngoa, nhưng lòng như đậu hũ.

Tuy nhiên ngài xuất hiện, không chỉ trễ một bước a!

Nếu Tang lão đầu không phải Thánh Nô, nếu ông ấy không cho ta ăn hỏa chủng sớm như vậy, nếu. . .

"Khụ khụ."

Từ Tiểu Thụ ho nhẹ vài tiếng, ngăn bản thân suy nghĩ lung tung.

Thần sắc trở về với vẻ không màng danh lợi, không chút rung động nói: "Đa tạ tiền bối, nhưng Đàm Quý ta không phải đệ tử nội môn Thiên Tang Linh Cung, ngài hẳn nhận lầm người."

Đàm Quý?

Trong lòng Diệp Tiểu Thiên xiết chặt, giọng điệu quen thuộc này. . .

Y lập tức xác định, người trước mắt tuyệt đối là Từ Tiểu Thụ!

Vừa muốn tiếp tục mở miệng, nhưng y đột nhiên nhớ lại chuyện gì.

"Đệ tử nội môn?"

Đúng vậy.

Vừa rồi trong tiềm thức, chỉ nhớ ngời tới đây tham dự lịch luyện Bạch Quật, đều là đệ tử nội môn.

Nhưng Từ Tiểu Thụ, tựa hồ vẫn chưa chính thức trở thành đệ tử nội môn.

Trên danh nghĩa, hắn vẫn chỉ là ngoại môn Đại sư huynh.

Tuy vụng trộm trở thành đệ tử thân truyền của Phó cung chủ, nhưng không có có danh phận, càng chưa từng hưởng thụ qua đãi ngộ đệ tử nội môn.

Ngay cả danh ngạch tiến vào Bạch Quật, đều do hắn tranh thủ đến.

"Hắn, đang oán trách?"

Trong đầu Diệp Tiểu Thiên nổi lên ý nghĩ này, thế nhưng lại lập tức lật đổ.

Từ Tiểu Thụ, không phải người keo kiệt như vậy.

Y lần nữa trùng điệp mở miệng: "Nội ngoại môn đều là người mình, chỉ cần là đệ tử Thiên Tang Linh Cung, hiện tại chỉ cần gật đầu. . ."

Ngừng nói, ngoái nhìn Thuyết Thư Nhân cùng Sầm Kiều Phu đang đứng ngoài quan sát, Diệp Tiểu Thiên trịch địa hữu thanh: "Không quản người đến là ai, thân là cung chủ Thiên Tang Linh Cung, ta, nhất định sẽ mang ngươi rời đi!"

Ngoại viện cũng được sao. . . Từ Tiểu Thụ cảm thấy có hơi buồn cười.

Hắn quả thật vẫn nhớ hôm đó đoạt giải nhất Phong Vân Tranh Bá, lại không thể tiến nhập nội môn.

Nhưng hiện tại, hắn nào quản được nhiều như vậy.

Không phải không muốn, mà là không thể!

Đạm mạc lắc đầu, Từ Tiểu Thụ không có lên tiếng đáp lại.

Hắn sẽ không theo cung chủ đại nhân trở về.

Bởi vì làm thế, Bạch Y sẽ lập tức chỉa thẳng đầu mâu về phía Thiên Tang Linh Cung.

Tang lão che che giấu giấu, không phải cũng là vì muốn Thiên Tang Linh Cung bình yên vô sự hay sao?

Từ Tiểu Thụ không có vĩ đại như vậy.

Nhưng hắn cũng không phải Tang mỗ nhân.

Sẽ không bởi vì sư phụ cưỡng ép mình ăn hỏa chủng, liền dùng thủ pháp đồng dạng bồi dưỡng đồ đệ mình.

Đồng dạng, đặt mình trong hoàn cảnh người khác.

Từ Tiểu Thụ sẽ không bởi vì bản thân lâm vào tình huống nan giải, mà bắt đệ tử Thiên Tang Linh Cung phải chịu khổ theo mình.

Dù sao, nơi đó lưu lại những hồi ức sơ khai, từ khi mình vừa đến thế giới này.
Bình Luận (0)
Comment