Chương 903: Ta Tên, Bát Tôn Am! (2)
Chương 903: Ta Tên, Bát Tôn Am! (2)
Bạch Y toàn trường đều bị chấn nhiếp rồi.
Say khi trút bỏ một thân tu vi Hậu Thiên, trần trụi bày ra kiếm thể, tất cả mọi người mới biết được vì sao người bịt mặt lại suy yếu đến như vậy.
Chỉ cần hắn còn sống, liền sẽ không ngừng gánh chịu tổn thương do kiếm khí cao tốc vận chuyển mang đến.
Loại người này, sao có thể giống như người bình thường, thẩn thể chỉnh chu xinh đẹp?
Có thể sống đã là kỳ tích rồi!
"Bất Diệt Kiếm Thể?"
Trong đám người cũng có kiếm tu, đồng thời cũng nhìn ra kia là thủ đoạn gì.
Thông qua tu luyện kiếm khí, bỏ đi nhục thân yếu đuối.
Dùng sức hậu thiên, bù đắp tiên thiên thiếu hụt, cưỡng ép cải tạo phàm thể thành Thánh Thể.
Nhưng loại thủ đoạn này, quả thực quá dọa người rồi.
"Đây là thật sao. . ."
"Gia hỏa này, vẫn có thể duy trì ý thức? Hắn sao có thể sống đến hiện tại?"
"Khó trách lúc trước chỉ có tu vi Hậu Thiên, ngay cả phi hành cũng không làm được."
"Từng giây từng phút tao ngộ tổn thương như thế, đừng nói bảo trì tu vi Hậu Thiên, hắn hắn hắn. . . hắn sao có thể bảo trì linh hồn không tán loạn?"
"CMN đây còn là người sao?"
"Thánh Nô. . . Thánh Nô đều là tên điên! Loại thủ đoạn này, là người đều sẽ không luyện a!"
"Tu luyện? Ta cảm thấy không hẳn như vậy, có lẽ, đây không phải kiếm khí của hắn?"
"Ồ? Nói thế nào?"
"Ngươi nhìn kiếm khí kia, nếu như hắn có thể thao túng, biết làm thế là tự mình hại mình, sao không điều khiển kiếm khí dừng lại?"
"Nhưng hắn là tên điên a!"
". . ."
Lần này không ai đoán được.
Quả thật.
Dựa theo tình huống trước mắt đến xem, Thánh Nô thủ tọa, đúng là một tên điên.
Vì tu luyện, vậy mà không chừa lại một chút huyết nhục, hoàn toàn bỏ đi.
Không quản là tự tàn hay bị người khác tàn, chỉ bằng phần nghị lực cứng cỏi này, ở đây, không ai không nổi lòng tôn kính.
"Bất Diệt Kiếm Thể. . ."
Ánh mắt Cẩu Vô Nguyệt thập phần ngưng trọng.
Y có thể từ trên kiếm thể, ngửi được một sợi kiếm khí hết sức quen thuộc.
"Hoa Trường Đăng?"
Không có trực tiếp trả lời người bịt mặt, Cẩu Vô Nguyệt thậm chí không thèm liếc nhìn Thường Dực một cái, chỉ kinh dị nhìn chằm chằm kiếm khí mở miệng.
"Ta nói, muốn chết, hay sống?" Người bịt mặt đồng dạng không quan tâm.
"Ngươi đến cùng là ai?!"
Cẩu Vô Nguyệt giận dữ, Nô Lam Chi Thanh chớp mắt ra khỏi vỏ.
Mũi kiếm chỉ thẳng, một đạo hắc tuyến lướt qua hư không, trực tiếp xuyên thủng đầu người bịt mặt.
Thế nhưng người bịt mặt không chút lay động.
Cả người hắn, từ trên xuống dưới, đã không còn một giọt máu có thể chảy xuống.
"Không thấy máu, không rơi lệ?"
"Vậy chết một người trước đi."
Thất vọng thở dài, đầu ngón tay người bịt mặt khẽ động.
"Oanh!"
Vô tận kiếm khí màu trắng nổ tung, thập phương thiên địa, hóa thành vô số khí kiếm màu trắng, lấy thế Vạn Kiếm Quy Nhất, trực tiếp đâm vào thân thể Thường Dực.
"Cứu người! ! !"
Trong đội ngũ Bạch Y lập tức vang lên tiếng gào thét thê lương.
Linh trận trong hư không rốt cuộc đã chữa trị xong, chớp mắt chụp lên một tầng kết giới màu vàng khác.
"Tránh."
Trước khi kiếm khí xuyên thủng thân thể Thường Dực, một đạo quang ảnh từ thiên khung hạ xuống, bao phủ Thường Dực.
Xoát một tiếng.
Kiếm khí của người bịt mặt vồ hụt.
Người bên cạnh, đã bị truyền tống rời đi.
"Phúc Quốc Thiên Tráo?"
Người bịt mặt ngửa đầu nhìn kết giới màu vàng trên bầu trời, tựa hồ muốn cười, nhưng vẻ mặt mơ hồ, căn bản không nhìn ra một chút ba động nào.
Mà lúc này, vị trí tim đã có một tia huyết sắc.
Sau khi huyết sắc xuất hiện, không mất bao lâu, trái tim đã được phác hoạ thành hình.
Kế tiếp chính là xương cốt, kinh mạch, huyết dịch. . .
Sau khi thân thể lần nữa thành hình, áo bào đen bao phủ cũng đồng thời xuất hiện.
Thân thể suy yếu hơi còng xuống lần nữa tiến vào tầm mắt mọi người.
Nhưng hiện tại, đã không còn ai dám khinh thị gia hỏa chỉ có tu vi Hậu Thiên kia.
Tên kia, không phải người!
"Khục. . ."
Người bịt mặt ho nhẹ nửa tiếng, sau đó im bặt.
Thần sắc Thuyết Thư Nhân ở phía sau hiện ra vẻ lo lắng, hắn biết mỗi lần ca ca động thủ, đều sẽ tổn thương nguyên khí.
Hiện tại động tĩnh lớn như vậy, so với ngày thường, không biết lớn hơn gấp bao nhiêu lần.
Sau trận chiến này, chỉ sợ thực lực sẽ lao dốc không phanh.
Thân thể của ca ca, có gánh nổi không?
"Hạ kiếm xuống."
Người bịt mặt giống như không có chuyện gì, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Cẩu Vô Nguyệt,"Trên thế giới này, không ai dám dùng kiếm chỉ ta."
Lúc này đội ngũ Bạch Y xôn xao náo động.
Vô Nguyệt Kiếm Tiên, một trong Thất Kiếm Tiên!
Cho dù người bịt mặt có Bất Diệt Kiếm Thể, sao hắn có dũng khí, dám nói ra lời này?
Từ Tiểu Thụ bị chấn động đến.
Lúc trước hắn từng nghe qua lời nói tương tự.
Khi đó Tiếu Thất Tu dùng kiếm chỉ người bịt mặt, người bịt mặt thậm chí còn nói qua một câu càng phách lối hơn,"Trong số những người dám xuất thủ với ta, ngươi là kẻ yếu nhất".
Lúc đó còn tưởng người bịt mặt chỉ là đang trang bức.
Nào ngờ đối mặt với Thất Kiếm Tiên, Thánh Nô thủ tọa, vẫn có thể cuồng đến mức này.
Con ngươi Cẩu Vô Nguyệt rung động kịch liệt.
Có lẽ người khác cảm thấy người bịt mặt cuồng.
Nhưng lời nói quen thuộc, ngữ khí quen thuộc, rơi vào trong tai, trực tiếp kéo y về trận chiến mấy chục năm trước.
"Ngươi, rốt cuộc là ai?!"
Người bịt mặt cười nhẹ.
Hắn chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Từ Tiểu Thụ: "Danh tự, thật quan trọng như vậy?"
"Hở?" Từ Tiểu Thụ sững sờ.
Sau đó mới phát hiện, vấn đề Cẩu Vô Nguyệt hỏi, mình cũng đã từng hỏi qua mấy lần.
"Quan trọng. . ."
Lườm Cẩu Vô Nguyệt một chút, Từ Tiểu Thụ có chút chần chờ: "Sao?"
"Quan trọng sao?"
Người bịt mặt thấp giọng lặp lại, chậm rãi mở mắt ra,"Trước hạ kiếm xuống."
"Nói!"
Cẩu Vô Nguyệt rống giận, cảm xúc hơi mất khống chế, ngay cả tay cầm kiếm cũng có chút run rẩy.
Người bịt mặt dời mắt xuống, nhìn danh kiếm Nô Lam Chi Thanh.
"Y dám dùng kiếm chỉ ta, ngươi, cũng dám dùng mũi kiếm chỉ ta?"
Trong lúc đám người không hiểu ra sao, chỉ nghe danh kiếm run lên.
"Ô. . ."
Tựa hồ đang nghẹn ngào.
Danh kiếm Nô Lam Chi Thanh khẽ cong, chậm rãi rủ mũi kiếm xuống.
Bộ dáng kia, tựa như danh tướng gặp quân.
Cho dù có cao ngạo đến cỡ nào, cũng sẽ không ngẩng đầu nhìn thẳng đế vương.
Tất cả mọi người chỉ cảm thấy tâm thần ong ong.
Kiếm của Vô Nguyệt Kiếm Tiên, đối diện người bịt mặt, cúi đầu!!!
Người bịt mặt hơi gật đầu, lại hơi ngửa đầu.
"Tên của ta, không thể xuất hiện bên dưới thiên khung mịt mờ."
"Nó muốn gặp ánh sáng, liền phải gặp được ánh sáng chân chính."
"Oanh!"
Kết giới màu vàng phía trên hư không trực tiếp bị kiếm khí sắc bén xuyên thấu, màn mưa phiêu diêu, mây đen u ám, giống như bị cự kiếm vô hình quét ngang, trực tiếp đãng không.
Trời, sáng tỏ.
Không chỉ sáng lên một chút!
Tất cả mọi người đều cảm thấy tràng diện mất khống chế.
Thân thể một vài tên kiếm tu run rẩy, phảng phất thấy được thần tích, trong mắt đều là rung động cùng kích động.
Ngay cả Từ Tiểu Thụ, vấn đề lúc trước bị ép sâu trong lòng, dự định không để nó lần nữa thấy mặt trời, lần nữa hiện lên.
"Tên, ta cảm thấy nó chỉ là một cái danh hiệu, không thể đại biểu thứ gì, cho nên mấy chục năm qua, ta đã không còn dùng tới." Người bịt mặt dùng ánh mắt đục ngầu nhìn thẳng Cẩu Vô Nguyệt, không có chút rung động.
"Nói a!" Cẩu Vô Nguyệt gầm thét.
"Ngươi đã sớm có đáp án, cần gì phải hỏi ta?"
"Ta không có đáp án!"
Hai mắt Cẩu Vô Nguyệt đỏ bừng, thân thể nghiêng về phía trước, bởi vì kích động mà đứng không vững, phảng phất muốn té ngã.
"Lại một người không có đáp án. . ."
Người bịt mặt xê dịch ánh mắt về chỗ Từ Tiểu Thụ.
Từ Tiểu Thụ nắm chặt nắm đấm, trong lòng đột nhiên có chút nhiệt huyết sôi trào.
Đồng thời, cũng từ trong đôi mắt đục ngầu của người bịt mặt, thấy được ý niệm y muốn truyền đạt.
Giống như lúc trước mình mê mang ở trong Bạch Quật.
Thuyết Thư Nhân không thể cho đáp án.
Sầm Kiều Phu không thể cho đáp án.
Từ Tiểu Thụ hắn, cũng tương tự không tìm được đáp án.
Nhưng người bịt mặt có thể.
"Bọn họ không cho ngươi đáp án, ta, có thể cho ngươi!"
Vì sao người bịt mặt có thể?
Người khác không được, vì sao y lại được?
Y có thể đưa ra đáp án, rốt cuộc. . . là vì sao?!
Khung cảnh bừng sáng, trời quang mây tạnh.
Đám người ngừng thở, toàn trường tĩnh mịch im ắng.
Thân thể người bịt mặt vẫn hơi còng.
Ánh mắt nhìn tới Cẩu Vô Nguyệt, lại xuyên qua thân thể y, thẳng hướng không gian phía sau.
Hơi ngửa đầu, phảng phất xuyên thấu thương khung, đột phá nhất vực chi địa, rơi xuống tổng bộ Thánh Thần Điện Trung Vực.
Ánh mắt lại rời khỏi nơi được thế nhân triều bái, tẫn phá ngũ vực.
Hắn thấy được đại đạo quy tắc, cùng cự thủ vô hình phía sau quy tắc.
Giống như Cẩu Vô Nguyệt nói lúc trước.
Trận chiến này, không phải chỉ mấy chục người giữa sân.
Ở bên ngoài, có bảy tám trăm Thánh Thần Vệ, tuân theo chỉ thị Thánh Thần Điện, điều khiển Phúc Quốc Thiên Tráo.
Mọi chuyện phát sinh ở đây, đều tiến thẳng vào mắt Thánh Thần Điện, truyền đến tai những người kia.
Nhưng người bịt mặt không quan tâm.
Đáp án của hắn, vốn không phải vì giải thích nghi hoặc cho Từ Tiểu Thụ, càng không phải giải đáp nghi vấn của Cẩu Vô Nguyệt.
Thánh Nô tuyên chiến ở trong Bạch Quật, dù sao cũng chỉ có một tên năng lực giả hệ thủy nghe thấy.
Có thể truyền đến tai những người kia hay không, sau khi truyền đến tai những người kia, lại có thể truyền khắp đại lục hay không. . .
Đây, đều là vấn đề.
Như vậy, nếu danh tự quan trọng.
Có thể trở thành chất xúc tác, truyền lời tuyên chiến của Thánh Nô ra ngoài, khiến cho những người kia khủng hoảng.
Vậy liền nói!
Người bịt mặt đứng chắp tay.
Ánh sáng thiên địa xuyên qua Phúc Quốc Thiên Tráo tàn tạn vẩy xuống.
Tất cả mọi người đều đang chờ.
Cái bóng hơi còng, phảng phất theo thời gian kéo dài mà cũng dài theo.
"Khục."
Người bịt mặt ho nhẹ một tiếng, trong nháy mắt phá vỡ trầm tĩnh, đồng thời cũng ngửi được mùi máu miệng mũi truyền tới.
Hắn lơ đễnh, bờ môi phía dưới khăn che mặt mấp máy, âm thanh không chút gợn sóng, không lớn không nhỏ, vô cùng bình thản.
Nhưng trong nháy mắt, âm thanh kia phảng phất truyền khắp ngũ vực.
"Ta tên, Bát Tôn Am!"