Chương 922: Hàng Duy Đả Kích, Thụ Nói Thụ Ngữ (1)
Chương 922: Hàng Duy Đả Kích, Thụ Nói Thụ Ngữ (1)
"Cái gì?"
Lúc đầu Lâm Nhược Hoán không chú ý đến những chi tiết nhỏ xung quanh, thế nhưng Đồng Phong vừa nhắc đến, y liền phát hiện không đúng.
Tình huống xung quanh, nửa điểm thiên đạo ba động cũng không có.
Cho dù Hải Đường Nhi khống chế tinh diệu đến cỡ nào, nhưng Trảm Đạo chính là Trảm Đạo, toàn độ Cửu Tử Lôi Kiếp, thực lực đối phương cũng chỉ mạnh hơn mình một. . . không chỉ một chút, mà thôi.
Luận tu vi, hai phe địch ta chung một cảnh giới.
Thế nhưng dùng linh niệm quét qua, Lâm Nhược Hoán lại không phát hiện được thiên đạo ba động.
Suy nghĩ trong lòng bỗng nhiên hỗn loạn, phán đoán vốn không nên xuất hiện dần nhô lên: Người này, thật đã xuất thủ?
"Nhận hoài nghi, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ thấy cột tin tức nhảy ra một dòng như thế, không kinh còn lấy làm mừng.
"Cuối cùng cũng đợi được ngươi."
Không bị hoài nghi, hắn thật không biết nên giải quyết thế nào.
Trong lòng suy nghĩ ngàn vạn, nhưng trên mặt, Từ Tiểu Thụ lại không có chút gợn sóng, ánh mắt nhìn về phía linh kiếm trong tay Lâm Nhược Hoán.
"Cổ kiếm tu?"
"Hả?" Tư duy Lâm Nhược Hoán trong nháy mắt bị cắt đứt, bị câu hỏi kia kéo về hiện thực, liên tục trả lời: "Phải, kiếm tu, à không không, ta không phải cổ kiếm tu. . ."
Nhất thời nói năng lộn xộn, khiến cho sắc mặt Lâm Nhược Hoán có hơi đỏ lên.
Y rõ ràng là cường giả Luyện Linh Sư đứng ở đỉnh Trảm Đạo.
Nhưng đối mặt với câu hỏi của nam tử kia, đột nhiên có cảm giác mình trở về lúc mới vừa luyện kiếm.
Cảm xúc căng thẳng khi trả bài lão sư, mặc dù mình đã học thuộc lòng nó.
"Linh kiếm tu?"
Từ Tiểu Thụ lại hỏi một câu, không chờ phản hồi, liền đưa tay ra,"Ta xem một chút."
Đồng Phong nhìn lướt qua bàn tay chỉ có bốn ngón thập phần đáng chú ý, không dám nhìn lâu, vội vàng dời mắt.
Lâm Nhược Hoán có chút thụ sủng nhược kinh.
Nếu người thường nói với một tên kiếm tu,"Ta muốn mượn kiếm của ngươi", vậy chẳng khác nào là đang nói,"Đưa mạng ngươi cho ta."
Nhưng người trước mặt là Đệ Bát Kiếm Tiên. . .
"Cho."
Lâm Nhược Hoán đưa linh kiếm trong tay tới, tôn sùng nói: "Thanh kiếm này bồi ta đã lâu, từ Vương Tọa đến Trảm Đạo, thời gian hơn hai mươi năm. . . đúng rồi, kiếm tên Lam Cư Khách, là phỏng theo ngài. . ."
Y bỗng nhiên có chút ngượng ngùng.
Một chữ "ngài" vừa ra, Lâm Nhược Hoán liền ý thức được không đúng.
Lúc này, rõ ràng không thể nói quá nhiều. . .
Từ Tiểu Thụ tiếp lấy linh kiếm.
Thanh kiếm này có màu xanh nước biển, linh tính mười phần.
Rõ ràng không phải danh kiếm, thế nhưng vừa vào tay liền rung động kịch liệt, tựa hồ muốn rời khỏi.
"Làm càn!"
Lâm Nhược Hoán hét lớn một tiếng, Lam Cư Khách lập tức an tĩnh lại.
Từ Tiểu Thụ ngước mắt nhìn y một cái, không nói gì.
"Ách."
Lâm Nhược Hoán co quắp, nhanh chóng giải thích: "Không phải như vậy, bình thường ta rất tốt với nó, sẽ không quát lớn như thế. . ."
"Không sao."
Từ Tiểu Thụ dùng tay mơn trớn thân kiếm, linh kiếm không chút gợn sóng.
Hắn có hơi xấu hổ.
Lâm Nhược Hoán lại không nhìn ra chi tiết nhỏ này.
Có thể nghe Đệ Bát Kiếm Tiên nhẹ giọng nói "Không sao", trên thế giới này, thật không có gì phải lo lắng.
Mà Lam Cư Khách có thể tiến vào tay Đệ Bát Kiếm Tiên, đó càng là vinh quang vô thượng.
"Lam Cư Khách. . ."
Từ Tiểu Thụ nhẹ giọng nỉ non: "Tên rất hay."
"Không có không có, đều mô phỏng bội kiếm của ngài. . . ách!"
Lâm Nhược Hoán nhe răng.
Lời này lúc trước không phải muốn nói ra sao, hiện tại trượt miệng chạy ra ngoài?
Đồng Phong ở bên cạnh kinh dị không thôi.
Y chưa từng nhìn thấy Lâm huynh khiêm tốn như thế.
Cho dù lúc trước có một lần đi theo Vô Nguyệt tiền bối chấp hành nhiệm vụ, Lâm Nhược Hoán cũng không như thế.
Bất quá nghĩ lại cũng phải.
Lúc trước mặc dù đi theo chấp hành nhiệm vụ, những mỗi người đều có nhiệm vụ riêng, hiếm khi chạm mặt, cho dù chạm mặt cũng không nói quá nhiều.
Mà lần này, khoảng cách hai bên rất gần, còn mặt đối mặt nói chuyện với Đệ Bát Kiếm Tiên. . .
Đồng Phong bỗng nhiên có chút hâm mộ.
Y biết được truyền thuyết liên quan đến Đệ Bát Kiếm Tiên, ngoại trừ lập trường ra, trong lòng y có thể nói là vô hạn kính ngưỡng.
Giờ phút này, thấy hai người như thế, y thậm chí có hơi hối hận vì sao lúc nhỏ không học kiếm, không chân chính hiểu được tâm tình bành trướng của kiếm khách.
Đoán chừng, đêm nay Lâm huynh không thể say giấc đi. . .
"Kiếm niệm?"
Trong lúc suy tư, Lâm Nhược Hoán ở bên cạnh đột nhiên kinh hô, âm thanh tăng cao.
Đồng Phong kinh ngạc, vội vàng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Đệ Bát Kiếm Tiên ngưng mắt, Lam Cư Khách trong tay hắn bỗng nhiên rung động.
Phía trên, có từng sợi từng sợi sương mù bốc ra.
"Kiếm niệm!"
Đồng Phong rung động.
Loại thủ đoạn "quan kiếm" được xem như thần tích kia, đang thật sự phát sinh ở trước mặt mình?
Y không nhịn được âm thầm nhìn thêm mấy lần.
"Quan Kiếm Thuật. . ."
Rõ ràng Đệ Bát Kiếm Tiên trước mặt không có một chút động tác nào, chỉ ngưng mắt nhìn kiếm.
Lam Cư Khách liền giống như được kích phát tiềm lực vô tận, không chỉ rung động, mà quang trạch cũng càng lúc càng sáng, càng lúc càng có linh tính.
Đồng Phong biết, chỗ cường đại của Quan Kiếm Thuật, chính là hiệu quả tác dụng lên người hoặc vật, có thể theo tu luyện kiếm niệm mà tăng cường.
Đồng thời, đây cũng là một loại thuật pháp siêu tuyệt, không cần vật liệu vẫn có thể tăng cường phẩm cấp linh kiếm.
Cả người Lâm Nhược Hoán kích động đến phát run, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, thở hổn hển.
Y biết cường giả đều có mục tiêu và đối thủ của mình, sẽ không tùy tiện xuất thủ với tiểu bối.
Thế nhưng y tuyệt đối không nghĩ tới, Đệ Bát Kiếm Tiên lại thân thiện đến mức này.
Rõ ràng là quan hệ thù địch. . .
Hắn vậy mà trợ giúp mình, tăng phẩm giai linh kiếm?!
"Ta."
Lâm Nhược Hoán lắp bắp mở miệng.
Y rất muốn nói một tiếng cảm tạ, thế nhưng lập trường lại khiến y nói không nên lời.
Trái lại Đệ Bát Kiếm Tiên. . .
Đối phương tựa hồ không có tầng lo lắng này, sau khi quan kiếm xong, liền nhẹ nhàng cong ngón búng ra.
"Ong!"
Linh kiếm nhảy cẫng rên rỉ, rốt cuộc hồi đáp.
Trong lúc Từ Tiểu Thụ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Nhược Hoán cũng cảm thấy có chút hổ thẹn.
Đây chính là cách cục, khí độ khác nhau a!
"Lam Cư Khách, quả thật không tệ."
Từ Tiểu Thụ thu kiếm, trả lại cho y.
Hắn đã sớm không còn là tiểu kiếm tu vô tri lúc trước.
Kỳ thật từ trong lời nói của Lâm Nhược Hoán, hắn có thể nghe ra người trước mặt sùng bái Đệ Bát Kiếm Tiên đến cỡ nào, lúc này cười nói: "Ta cũng từng có một thanh kiếm, danh tự rất giống Lam Cư Khách, gọi là. . ."
"Thanh Cư!"
Lâm Nhược Hoán hết sức kích động, đoạt đáp.
"Thiên cao nhất xích Bát Tôn Am, bán bả thanh cư thùy cảm đương?"
"Thanh kiếm này, tên của nó, đều lấy linh cảm từ Thanh Cư."
"Đương nhiên, không dám trực tiếp gọi là Lam Cư, cộng thêm một chữ Khách, tiền bối. . ."
"Thập phần mạo muội, tiền bối thứ lỗi."
Lâm Nhược Hoán gắt gao nắm lấy linh kiếm vừa về tay, cảm giác phân lượng thanh kiếm này không chỉ nặng hơn gấp đôi, đã có chút không giữ được miệng.
"Ha ha ha."
Từ Tiểu Thụ không nhịn được bật cười, giống như một vị trưởng bối nhìn thấy vãn bối muốn quỳ bái tôn sùng mình, thở dài một hơi.
Cái thở dài này, lập tức kích thích Từ Tiểu Kê ở bên cạnh.
Sự tình phát sinh quá quỷ dị, căn bản nằm ngoài khả năng nhận biết của y.
Đường đường Trảm Đạo, lại tôn sùng một tên Tiên Thiên như thế. . . Từ Tiểu Kê đã không biết tâm tình lúc này của mình như thế nào.
Y thậm chí không dám liếc mắt nhìn nhiều một chút, sợ nhìn thấy tình huống quá quỷ dị, không nhịn được nghẹn ngào kêu lên, phá mất bầu không khí Từ đại ma vương tốn công tạo ra.