Chương 928: Chẳng Qua Là Trò Đùa (1)
Chương 928: Chẳng Qua Là Trò Đùa (1)
"Xèo xèo."
Nhiệt độ nhanh chóng tăng lên, Vũ Linh Tích vẫn còn đang cười nhạo.
"Tiểu Thạch Đàm Quý, không cần vùng vẫy, ngươi cảm thấy một chút thủ đoạn này của ngươi, thật có thể đuổi ta đi?"
Từ Tiểu Thụ trầm mặc không nói.
Thân thể bắt đầu rạn nứt, da thịt bắt đầu khô héo.
Ngay cả huyết dịch cũng dần sôi sục, có dấu hiệu bốc hơi.
Hơi nước lơ lửng xuất hiện trên đỉnh đầu Từ Tiểu Thụ.
Bản thân Từ Tiểu Thụ giống như rút lại, không chỉ trong nháy mắt khô quắt hơn phân nửa, ngay cả làn da cũng cháy đen, khô quắt không chịu nổi.
"Xèo xèo."
Tiếng vàng nhàn nhạt vẫn vang lên.
Chỉ mới mấy hơi, tiếng cười của Vũ Linh Tích đã có chút cứng lại.
"Như thế vẫn có thể chịu được?"
Y dừng một chút, tựa hồ nhớ tới chuyện gì,"Ồ, quên ngươi, ngươi còn có Tông Sư chi thân."
Từ Tiểu Thụ cắn chặt răng, ngậm miệng không nói.
Hắn biết không phải bởi vì mình có Tông Sư chi thân, mới có thể chịu, mà là bởi vì có thể chịu, nên mới có Tông Sư chi thân.
"Hừ, ta xem xem ngươi có thể chịu đến lúc nào." Vũ Linh Tích khinh thường.
Thời gian trôi qua.
Lúc trước một hơi hai hơi còn tốt.
Thế nhưng thời gian gần hết một chén trà, Vũ Linh Tích đã không còn cười nổi,"Tiểu tử thúi, ta không tin ngươi còn có thể tiếp tục chịu. . ."
Đối phương rốt cuộc có cảm thụ gì, Từ Tiểu Thụ không biết.
Chuyện duy nhất hắn có thể làm, chính là không ngừng tăng lớn hỏa lực, tăng đến khi con ký sinh trùng trong cơ thể chết cháy!
Dần dần, âm thanh châm chọc trào phúng ít dần.
Nhưng thông qua một vài câu nói, Từ Tiểu Thụ liền có thể nghe ra, Vũ Linh Tích tuyệt đối không sung sướng gì.
"Tiểu Thạch Đàm Quý. . ."
Nương theo một tiếng than nhẹ, Vũ Linh Tích triệt để mất đi âm thanh.
Từ Tiểu Thụ biết gia hỏa kia vẫn chưa rời đi, nhưng đã sắp không kiên trì được nữa.
Cột tin tức liên tục nhảy lên:
"Nhận công kích, điểm bị động, +1."
"Nhận công kích, điểm bị động, +1."
". . ."
Khí hải trong cơ thể hoàn toàn bạo loạn.
Tam Nhật Đống Kiếp được Từ Tiểu Thụ tận lực bảo hộ, dưới lực lượng Tẫn Chiếu Nguyên Chủng áp bách, tiến vào một góc nhỏ tránh gió.
Còn lại, chính là Bạch Viêm hừng hực thiêu đốt.
"Xèo!"
Quanh người bất chợt vang lên một tiếng trọng hưởng.
Lực lượng khí hải khuếch tán.
Từ Tiểu Thụ rốt cuộc không thể kiên trì được nữa, khiến cho Bạch Viêm từ trong thân thể tóe ra.
Hắn tựa như một con Phượng Hoàng cao ngạo, muốn ở trong Bạch Viêm hừng hực, dục hỏa trọng sinh.
Cùng một thời gian.
"Đây là thứ quỷ gì?!"
Một tiếng kinh hô.
Trong nháy mắt Bạch Viêm thấu thể xuất hiện, Vũ Linh Tích rốt cuộc không kiên trì nổi.
Âm thanh bối rối, Từ Tiểu Thụ thông qua Cảm Giác, nhìn thấy trong cơ thể có phân tử nước du tẩu, điên cuồng hội tụ vào da.
"Vũ Linh Tích. . ."
Từ Tiểu Thụ muốn rách cả mí mắt, nhưng không có ngăn chặn y xuất thể hành động.
Bởi vì, ở bên ngoài, còn có một bàn lớn món chính chờ lấy.
Trong đầu hiện lên khối ngọc giản lúc trước Tang lão cho mình.
Từ Tiểu Thụ nhớ rất rõ lộ tuyến vận chuyển của môn linh kỹ kia.
Lúc đó không thi triển ra được, là bởi vì không có Bạch Viêm.
Nhưng hiện tại. . .
"Bạch Viêm · Long Dung Giới!"
Tiếng gầm khàn khàn không giống nhân loại vang lên.
Bên trong Cảm Giác, thiên địa quy tắc xung quanh tựa hồ lộ rõ, phạm vi mấy chục trượng, hình thành một khối tròn lớn.
Trong nháy mắt, Tẫn Chiếu Thiên Phần.
"Xèo xèo!"
Hỏa cầu to lớn màu trắng thay thế toàn bộ đỉnh núi.
Long Dung Giới vừa xuất hiện, đừng nói mặt đất đông kết thành băng, giờ phút này toàn bộ sơn lâm đều đã bị phá hủy.
Hư không ba động, sóng nhiệt mịt mờ.
Dưới nhiệt độ này, đừng nói thủy nguyên tố.
Giữa thiên địa, ngoại trừ cực hạn hỏa nguyên tố, căn bản không còn lại nguyên tố nào khác.
"Oanh!"
Không gian ầm vang nứt toát.
Không gian xung quanh bạch sắc hỏa cầu nổ tung, hình thành một tầng màu đen bao khỏa.
Xa hơn bên ngoài, từng đạo sóng lửa tạo thành trận đồ bát quái, mãnh liệt bao trùm tất cả.
Chỉ một lát sau, toàn bộ sơn lâm đã bị biển lửa bao trùm.
Xèo!
Lại một tiếng trọng hưởng.
Từ Tiểu Thụ không thể khống chế, năng lượng hệ hỏa tràng ra thiêu đốt cả một vùng núi.
Bạch sắc hỏa cầu treo lơ lửng giữa không trung, chiếm diện tích mấy chục trượng.
Mà Bạch Viêm bao phủ sơn lâm, trong chớp mắt đã lan ra vài dặm!
"Tê a!"
Vũ Linh Tích ở trong thân thể Từ Tiểu Thụ, muốn xuyên thấu Bạch Viêm ra ngoài, lập tức bị đốt đau kêu lên, kết thúc hành động.
Y hoảng sợ phát hiện, Bạch Viêm không gì không thể đốt, trong chớp mắt y ly khai, thiêu huỷ hơn phân nửa thân thể y.
Vũ Linh Tích lập tức liên hệ với nguyên tố hệ thủy bên ngoài, muốn lần nữa trọng sinh.
Thế nhưng y phát hiện. . .
Bên ngoài, không còn gì cả!
Trắng đến cực hạn, nóng đến cực hạn.
Ngoại trừ lỗ đen, cũng chỉ còn lại Long Dung Giới.
Không còn thứ gì khác!
"Ngươi điên rồi?"
Vũ Linh Tích chỉ dám quay về co quắp ở trong thân thể Từ Tiểu Thụ, nhưng làm như thế, y sẽ phải tiếp tục gánh chịu thống khổ bị địa ngục chi hỏa thiêu đốt linh hồn.
Y căn bản không cách nào tưởng tượng được, Tiểu Thạch Đàm Quý sao có thể kháng đòn hơn cả mình.
"Tiếp tục đốt như vậy, ngươi cũng sẽ chết đấy."
Vũ Linh Tích hoảng sợ nói: "Mặc dù ta không chịu được đau đớn như thế, nhưng thân thể ngươi, nhất định sẽ biến mất trước ta!"
Từ Tiểu Thụ nhếch miệng cười, da tróc thịt bong, bạch cốt sâm sâm, nụ cười này, giống như Tử Thần đang khoát tay.
"Lúc này, còn phân ngươi ta?"
Hai tay hắn đột nhiên ấn xuống, Long Dung Giới mấy chục trượng chớp mắt co rút, nhiệt độ cao áp sát thân thể, trực tiếp cắt đứt đường lui của Vũ Linh Tích.
"Dám đi vào, liền phải có giác ngộ không ra được!"
"Ngươi. . ."
Vũ Linh Tích không nói thành lời, y dừng một chút, đổi đề tài nói:
"Tiểu Thạch Đàm Quý, đừng quên xung quanh còn có Bạch Y soát núi."
"Ngươi dùng Bạch Viêm thiêu đốt khắp nơi, bọn họ nhất định sẽ phát hiện ra không đúng."
"Không bao lâu sau, Bạch Y sẽ trực tiếp bao vây ngươi, đến lúc đó ngươi nghĩ ngươi còn có thể chạy trốn được sao?"
Từ Tiểu Thụ nghe thế phì cười: "Nói giống như ta không dẫn Bạch Y tới, ngươi liền thả ta rời đi vậy."
"Ta không thể thả ngươi rời đi, nhưng có lẽ ngươi đã hiểu lầm ý của ta, ta muốn mang ngươi về Linh Bộ, không phải giống như Bạch Y khác, cầm tù ngươi."
Ngữ tốc Vũ Linh Tích cực nhanh, âm thanh vô cùng bình tĩnh.
Nhưng càng bình tĩnh, Từ Tiểu Thụ càng có thể nghe ra bối rối trong lòng y.
Là người từng trải, uy lực Tẫn Chiếu Hỏa Chủng, Từ Tiểu Thụ biết rất rõ ràng, nhục thân Tiên Thiên đều không chịu được.
Về phần Tẫn Chiếu Nguyên Chủng, thậm chí vượt qua Tẫn Chiếu Đại Hỏa Chủng một cái cấp bậc, uy lực nó bộc phát lúc này, chỉ sợ Trảm Đạo cũng không gánh nổi.
Ánh mắt của hắn đã bất đầu mờ đi.
Từ Tiểu Thụ miễn cưỡng có thể chống đỡ, là bởi vì kỹ năng bị động Sinh Sinh Bất Tức một mực mở ra.
Chỉ cần không phải nhất kích tất sát, trên cơ bản, hắn rất khó chết đi.
Thời gian dài như vậy, mặc dù thân thể không chết, nhưng linh hồn Từ Tiểu Thụ đã sắp không gánh nổi.
"Nhận công kích, điểm bị động, +1."
"Nhận công kích, điểm bị động, +1."
". . ."
Tẫn Chiếu Nguyên Chủng quá mạnh.
Loại lực lượng này, nếu không có Thánh Nhân chật vật trợ giúp, lúc đó Từ Tiểu Thụ chỉ có hai lựa chọn, hoặc là bị thiêu chết, hoặc là từ bỏ.
Mà giờ khắc này, không có Thánh Nhân tương trợ, trực tiếp dẫn bạo Tẫn Chiếu Nguyên Chủng. . .
"Đồng quy vu tận!"
Mặt mũi Từ Tiểu Thụ dữ tợn, gần như chỉ còn bạch cốt: "Vậy liền đồng quy vu tận!"
Vũ Linh Tích bị dọa sợ.
"Tiểu Thạch Đàm Quý!"
"Có người tới, thật tao ngộ Bạch Y, ta đều không cứu được ngươi, Linh Bộ mới là nơi ngươi thuộc về, theo ta trở về, ngươi mới có thể. . ."
"Về cái @#$%!" Từ Tiểu Thụ hung dữ gào thét, ngắt lời con ký sinh trùng ồn áo kia,"Câm miệng cho lão tử!"