Chương 938: Sắp Chết Đến Nơi, Làm Gì Ồn Ào (1)
Chương 938: Sắp Chết Đến Nơi, Làm Gì Ồn Ào (1)
"Ngươi nói nhảm gì đấy!"
Tang lão nghiêng đầu mắng nhỏ một tiếng, sau đó ánh mắt chuyển đến người vừa tới, khóe môi khẽ nhếch,"Vô Nguyệt lão cẩu, nhiều ngày không gặp, rất là tưởng niệm."
Cẩu Vô Nguyệt nghiêng kiếm, ánh mắt vượt qua ông ta, nhìn tới chỗ Từ Tiểu Thụ.
"Đồ đệ ngươi?"
"Không sai." Tang lão híp híp mắt.
"Ta còn tưởng hắn là đồ đệ của Bát Tôn Am."
"Vậy ngươi liền sai."
Tang lão bật cười: "Bát Tôn Am muốn cướp đồ đệ của lão phu, đáng tiếc, không đoạt được - "
Từ Tiểu Thụ: ". . ."
Sao hắn không biết mình lại quý hiếm như thế nhỉ?
"Tiểu Thạch Đàm Quý. . ."
Cẩu Vô Nguyệt than nhẹ một tiếng, hỏi: "Vũ Linh Tích đâu?"
Y có thể cảm nhận được hỏa nguyên tố thuần túy ở trong vùng không gian này.
Nhưng thiên địa đại đạo, lại không có một chút thủy nguyên tố nào, thậm chí ngay cả quy tắc hệ thủy ở nơi đây, cũng đã bị chém.
Không thể nghi ngờ, Vũ Linh Tích từng đến nơi này.
Tang lão dùng Long Dung Giới bao phủ Thập Vạn Đại Sơn, xem ra Vũ Linh Tích đã bị ông ta bắt lấy.
"Ngươi nói thứ này?"
Lão đầu ép ép nón lá, xòe tay ra, một giọt thủy dịch từ trong lòng bàn tay thẩm thấu xuất hiện.
"Ô - "
Âm thanh yếu ớt từ trong thủy dịch truyền ra, nếu không phải ba người chăm chú quan sát, chỉ sợ khó mà phát hiện được.
"Đây là Vũ Linh Tích?"
Từ Tiểu Thụ bị chấn kinh đến.
Hắn thật không ngờ tới, đường đường người chấp chưởng áo nghĩa hệ thủy, rơi vào tay Tang lão, lại không thể nhấc lên một chút gợn sóng, bị luyện hóa thành một giọt nguyên dịch.
Cẩu Vô Nguyệt nhíu chặt lông mày, kiếm ý tung hoành trong hư không.
Rõ ràng nhiệt độ nơi này rất cao, thế nhưng Từ Tiểu Thụ không hiểu ra sao rùng mình một cái.
Sát ý!
Cẩu Vô Nguyệt, thật nổi sát tâm!
"Yên tâm, vẫn còn chưa chết."
Tang lão cong ngón búng ra, giọt nước lơ lửng lên xuống giữa hư không, ông ta cười nói: "Nếu như ngươi đến chậm một bước, kết quả, liền không biết được."
"Thả hắn." Cẩu Vô Nguyệt hờ hững lên tiếng.
"Có thể."
Tang lão gật đầu: "Ngươi gọi toàn bộ Bạch Y đến, thả Thánh Nô, thả Sầm Kiều Phu, lão phu liền thả Vũ Linh Tích."
Con ngươi Cẩu Vô Nguyệt trầm xuống.
Đây căn bản là chuyện không thể nào.
Ở trong Bát Cung, Sầm Kiều Phu lưng gánh Huyết Thụ, tử chiến đến cùng, kéo chân số ba mươi ba cùng đại đa số Trảm Đạo Bạch Y, có thể nói khó chơi đến cực điểm.
Nhưng di chứng Huyết Thụ mang đến quá lớn.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, không bao lâu nữa, Sầm Kiều Phu sẽ bị số ba mươi ba bắt lại.
Thuyết Thư Nhân bên kia. . .
Tuy một mực không gián đoạn cầm tù Bạch Y, nhưng chỉ cần không có lập tức rời khỏi.
Đợi Cẩu Vô Nguyệt y thu thập lão đầu đội nón lá trước mặt xong, Thuyết Thư Nhân, trốn không thoát.
Con mồi có khả năng chạy thoát, chỉ còn lại Bát Tôn Am cùng Hải Đường Nhi.
Cẩu Vô Nguyệt y, sao có thể vì Vũ Linh Tích, từ bỏ nhiệm vụ quan trọng được?
"Chậc chậc."
Tang lão líu lưỡi, nhìn giọt nước bất lực giãy giụa trong lòng bàn tay, lắc đầu thở dài: "Tiểu tử đáng thương, ngươi bị vứt bỏ."
"Từ Tiểu Thụ!"
Rõ ràng Tang lão vẫn còn đang nói chuyện, thế nhưng bên tai Từ Tiểu Thụ lại vang lên một đạo âm thanh khác.
Hắn giật mình, hơi gật đầu, lập tức biết được đây là Tang lão đang truyền âm.
"Hướng đông nam, Thuyết Thư Nhân chờ ngươi ở nơi đó, lập tức khởi hành."
Từ Tiểu Thụ nghe thấy Tang lão nhắc nhở, ngược lại cứng đờ.
"Ngài thì sao?" Hắn hỏi.
"Lão phu. . . sẽ đến sau."
"Thật?"
"Đương nhiên."
"Nếu như không đến. . ."
"Sao ngươi nói nhảm nhiều như vậy!" Tang lão đột nhiên quay đầu, hốc mắt hãm sâu, ánh mắt bị quầng thâm vây quanh, vô cùng thâm thúy.
Bờ môi Từ Tiểu Thụ mấp máy.
Hắn biết mình lưu lại nơi này, sẽ chỉ trở thành gánh nặng cho Tang lão.
Tang lão đến cùng có phải đối thủ của Cẩu Vô Nguyệt hay không, có lẽ, ngoại trừ lựa chọn tin tưởng, mình căn bản không còn lựa chọn nào khác.
Dù sao, ở Trung Vực, Thanh Long Quận, tử lão đầu luôn có thể thoát khỏi Cẩu Vô Nguyệt. . .
Chỉ ngừng lại một chút, Tang lão đã lần nữa lên tiếng, lần này, ông ấy không truyền âm.
"Nhìn kỹ, cách cuối cùng để giết Nguyên Tô Chi Thể. . ."
"Là gì?"
"Lực lượng tuyệt đối!"
Từ Tiểu Thụ gật đầu phối hợp, lui về sau nửa bước, nội thị khí hải.
Khí hải đã khôi phục như lúc đầu, một cái Tiêu Thất Thuật, cộng thêm một phát Nhất Bộ Đăng Thiên, hắn sẽ có thể lập tức rời khỏi nơi này.
Hai người diễn kịch rất đạt.
Cẩu Vô Nguyệt căn bản không thể nhìn ra mánh khóe gì.
Y chỉ biết Tang Thất Diệp đột nhiên giải phong toàn bộ lực lượng đại đạo trên tay.
Trong nháy mắt, giọt nước kịch liệt giãy giụa, biến ảo, một đạo thân ảnh hư ảo tới cực điểm, dần ngưng tụ trước mặt Tang Thất Diệp.
"Vũ Linh Tích. . ."
Con ngươi Cẩu Vô Nguyệt rung động.
Thân ảnh suy yếu đến cực điểm, tựa như linh hồn, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua sẽ lập tức tiêu tán.
Nếu không phải cảm nhận được khí tức quen thuộc, chỉ bẳng khuôn mặt mơ hồ kia, y căn bản không thể nào nhìn ra đó là thủ tọa Linh Bộ, Vũ Linh Tích.
"Tang Thất Diệp!"
Cẩu Vô Nguyệt trầm giọng quát, thân động kiếm động, phản vẩy trời cao.
Kim quang sáng chói mắt, Thiên Thê Thức lần nữa hiện thế, hư ảnh bậc thang tầng tầng hiện ra, sau đó bị một đạo kiếm ngân xuyên thấu, phân thành hai nửa.
Kiếm khí phá giới, chớp mắt đâm đến.
Từ Tiểu Thụ cảm giác khí cơ toàn thân bị khóa chặt.
Rõ ràng kiếm khí kia không có khóa chặt mình, nhưng khí cơ tử vong nồng đậm vẫn phô thiên phủ xuống.
Bên tai.
Tang lão vậy mà không có chút lo lắng, âm thanh ung dung không vội.
"Lấy niệm hóa hình, phụ chi tại thể; lấy thần nhập niệm, huyễn chi tại hình; thông triệt thiên đạo, dung hội cửu thần huyễn tưởng chi gian, hư đã là thực, thực chính là hư. . ."
Phạm phạm đạo âm, giống như hồng chung đại lữ nổ vang trong đầu.
Khẩu quyết tối nghĩa khó hiểu giống như thanh sắt đỏ rực, in sâu vào trong linh hồn Từ Tiểu Thụ, khiến hắn lúc hiểu lúc không.
Thời khắc tà âm biến mất, trong đầu tựa hồ có một đoạn hồi ức bị dẫn ra.
Từ Tiểu Thụ cảm thấy lúc này thời gian trôi qua cực chậm.
Cẩu Vô Nguyệt dùng kiếm khí phá giới, tình huống ngàn cân treo sợi tóc.
Ở phía trước, Tang lão chầm chậm nâng hai tay lên, ý niệm gửi vào vĩnh hằng, không vì ngoại giới mà thay đổi.
"Triệt! Thần! Niệm!"
Một đạo bạch quang yếu ớt bao phủ Tang lão.
Rất nhạt, chỉ có thể khiến cho y phục khẽ động.
Thế nhưng ngay lúc âm thanh tan biến, giống như đáp ứng lời hiệu triệu của Tang lão, một cỗ vĩ lực như diệu dương trụy thế, vô biên vô tận, từ trong Thập Vạn Đại Sơn dâng lên.
Không!
Không phải giống như!
Từ Tiểu Thụ trừng lớn hai mắt, hoảng sợ nhìn Long Dung Giới như chiếc lồng khổng lồ bao phủ vạn dặm, trong nháy mắt vỡ vụn.
Bạch Viêm cực nóng lấy thân thể Tang lão làm trung tâm, tựa hồ xuyên qua không gian cùng thời gian, thậm chí còn nhanh hơn một kiếm của Cẩu Vô Nguyệt, chớp mắt tiến vào trong thân thể Tang lão.
Thiên địa ảm đạm.
Bạch sắc mênh mông thoáng cái biến mất.
Đám người Bạch Y lúc trước bị chụp vào trong Long Dung Giới, vừa mới thích ứng được một chút, hiện tại trời đột nhiên tối sầm lại, mặt mũi bọn họ liền méo mó khói coi.
Sát na hôn ám!
Một tích tắc này, ngay cả kim quang của Thiên Thê Thức, đều khó có thể đẩy lùi hắc ám.
Tang lão nâng tay, nón lá che khuất nửa gương mặt.
"Vô Tụ · Xích Tiêu Thủ."