Chương 950: Di Thế Đại Phật Lập (1)
Chương 950: Di Thế Đại Phật Lập (1)
Bạch Y lục tục ngo ngoe xuất hiện.
Mọi người đều tưởng chiến đấu đã kết thúc.
Nào ngờ ngay thời khắc cuối cùng, Đệ Bát Kiếm Tiên đâm một phát hồi mã thương.
Thậm chí thả ra hào ngôn. . .
"Kiếm trảm Quế Hoa Sơn?"
Quân tình bạo động.
Nếu như nói lúc trước vừa ra khỏi Bạch Quật, biểu hiện của Đệ Bát Kiếm Tiên khiến người khác lau mắt mà nhìn, bởi vì lời nói cùng hành động của hắn không còn tùy ý, không bị trói buộc giống như năm đó.
Vậy thì hiện tại, đám người đã lần nữa nhìn thấy truyền thuyết tỏa ra huy quang của nó.
Trong cuộc chiến tranh đoạt Thập Tôn Tọa, tồn tại lấy sức một mình, quét ngang thiên tài đỉnh phong đại lục, danh xưng Đệ Bát Kiếm Tiên, tựa hồ. . .
Trở về?
"Ngươi đang uy hiếp ta?"
Khác với những người còn lại.
Cẩu Vô Nguyệt tức giận nhìn chằm chằm cành khô trên tay Bát Tôn Am, lạnh lùng mở miệng.
Cho dù mọi người kinh hãi.
Thế nhưng y biết, người trước mặt, đã không còn là người năm đó.
Bị hạ Cấm Võ Lệnh. . .
Bị đoạn mất hai ngón tay. . .
"Ngay cả kiếm cũng không cầm nổi, ngươi có tư cách gì nói ra lời này?" Cẩu Vô Nguyệt nắm chặt danh kiếm, kiếm ý tung hoành.
Bạch Y nhao nhao lùi bước, biết được trận chiến này, đoán chừng thật không tránh được.
"Uy hiếp, tư cách?"
Thần sắc Bát Tôn Am đạm mạc: "Ta không cần tư cách, cũng chưa từng uy hiếp ai, nói giết người, chính là giết người, nói động thủ, liền sẽ động thủ!"
Hắn nói xong, cất bước tiến về trước, từng đóa hải đường nở rộ dưới chân.
Tám ngón nắm cành khô, người đạp hoa mà đến.
"Ha ha ha ha. . ."
Cẩu Vô Nguyệt chợt cất tiếng cười to: "Bát Tôn Am, ngươi thật cho rằng hiện tại vẫn là sân khấu của ngươi sao? Còn đồ bảy trăm Bạch Y, kiếm trảm Quế Hoa Sơn?"
"Quế Chiết Thánh Sơn ở Trung Vực, Hoa Trường Đăng tại Bình Phong Chúc Địa."
"Ngươi, có dám đến?"
Cẩu Vô Nguyệt cười to, gần như muốn ôm bụng cười.
Không đợi Bát Tôn Am lên tiếng, tiếng cười của y đã dần yếu bớt, trong mắt có thẫn thờ cùng thất vọng.
"Bát Tôn Am. . . ngươi cũng không nhìn lại bộ dạng của mình?"
"Lôi thôi lếch thếch, mồm miệng sắc bén. . ."
"Ngay cả kiếm cũng không cầm vững, bắt chước hạng tiểu nhân, đánh lén người khác."
"Đệ Bát Kiếm Tiên ngày xưa, tiên phong đạo cốt, ngươi hiện tại, còn lại những gì? !"
Bạch Y nghe vậy, thần sắc rất phức tạp.
Bọn họ biết trước khi tranh đoạt Thập Tôn Tọa, kỳ thật quan hệ của Cẩu Vô Nguyệt cùng Bát Tôn Am rất tốt.
Bất quá về sau đạo bất đồng, ai đi đường nấy.
Cẩu Vô Nguyệt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chất vấn không chút che giấu, cho dù người ngốc đến mấy, cũng nghe ra được hàm ý ẩn chứa bên trong.
Số ba mươi ba chết thảm, quả thật khiến người ta tiếc hận.
Nếu là Đệ Bát Kiếm Tiên ngày xưa, hắn nhất định sẽ không đâm kiếm vào lưng đối thủ.
Thế nhưng Thánh Nô thủ tọa hôm nay, gánh lấy vô số đả kích, chỉ còn tên Bát Tôn Am, không còn phong thái Đệ Bát Kiếm Tiên năm đó.
Gió đìu hiu thổi.
Hoa hải đường một đóa tiếp lấy một đóa.
Mặc kệ Cẩu Vô Nguyệt luân phiên chất vấn, Bát Tôn Am vẫn mắt điếc tai ngơ, từng bước tiến về trước.
"Tiên phong đạo cốt. . . ha."
Hắn cười nhạt một tiếng, không có đáp lại, tựa hồ đang lẩm bẩm, nói cho mình mình nghe:
"Cái gì tiên phong, cái gì đạo cốt, bề ngoài xấu xí, lại có liên quan gì?"
"Nếu chấp kiếm giả chỉ tu dung nhan, không tu bản tâm, chỉ ngộ tà môn ma đạo, bất phân thị phi, không vạch đường tiến đến, chỉ bốn ngoặt tám cong, người như vậy, sao có thể phá được một tầng cảnh giới kia?"
"Cảnh giới?" Cẩu Vô Nguyệt nghiêm nghị lên tiếng,"Ngươi đàm cảnh giới với ta?"
Cho dù âm thanh Bát Tôn Am như ruồi muỗi, nhưng y biết, đối phương là đang nói cho mình nghe.
Cũng giống như y không tài nào hiểu được, Bát Tôn Am thẳng tiến không lùi, sao lại bị Hoa Trường Đăng dùng ba kiếm chém thành bộ dáng hiện tại.
Đối phương, đồng dạng cũng đang chất vấn lời nói của mình, hành động của mình.
Nhưng chuyện này, có thể giống nhau sao?
Trong lòng Cẩu Vô Nguyệt nổi lên gợn sóng, muốn rút kiếm hung hăng trảm tỉnh người trước mặt.
Thế nhưng luận kiếm, luận đạo đến đây, người rút kiếm đầu tiên, chính là người thua cuộc.
Thân có thể trảm.
Nhưng nếu không thể trảm đạo của đối phương, cần gì luận đạo!
"Bát Tôn Am!"
Cẩu Vô Nguyệt tiến lên một bước.
"Bành" một tiếng vang lên, kiếm khí tứ đãng hư không, trực tiếp phong tỏa không gian vạn phương.
Hoa hải đường bị kiếm khí xé thành mảnh nhỏ, đóa đóa điêu tàn, chỉ còn lại duy nhất một đóa, chính là đóa đang nâng thân thể Bát Tôn Am.
Cẩu Vô Nguyệt cảm thán cười khổ: "Cánh đã gãy, sao còn có thể vùng vẫy trời cao?"
Bát Tôn Am rốt cuộc dừng bước.
Nếu còn không dừng lại, hắn sẽ rơi xuống đất.
Lúc này, hắn đã tiến vào chiến cuộc, cách Cẩu Vô Nguyệt hơn mười trượng.
Khoảng cách này, chính là khoảng cách rút kiếm tốt nhất.
Hắn chậm rãi nâng mắt, giơ cành khô trong tay lên.
"Mặc dù cánh đã gãy, nhưng ta vẫn có thể bay."
"Ngươi nhạn gửi bầy ưng, nhìn như phong quang, thế nhưng thời điểm cần giúp đỡ. . ."
Bát Tôn Am nhìn lướt qua đông đảo Bạch Y ở bên ngoài, lắc đầu: "Vẫn chỉ có một mình ngươi."
"Kiếm ngươi đâu!"
Âm thanh Cẩu Vô Nguyệt đang run rẩy.
Y biết lời Bát Tôn Am nói là thật, mình không thể phản biện.
Thế cục Bát Cung, tổng bộ Thánh Thần Điện đã sớm biết được.
Hiện tại không ai đến giúp, còn không phải bởi vì mình nửa đường gia nhập, ăn nhờ ở đậu, không phải tộc ta, tất có dị tâm sao?
Thế nhưng nhìn Bát Tôn Am chỉ có thể dùng cành khô chỉ mình, không nói Cẩu Vô Nguyệt, ngay cả danh kiếm Nô Lam Chi Thanh đều "Ô" một tiếng rên rỉ.
"Chuyện tới nước này, ngươi cũng chỉ có thể dùng nhánh cây gãy đến chỉ ta, còn muốn dạy ta?" Cẩu Vô Nguyệt tức giận gào thét,"Kiếm của ngươi đâu?"
"Kiếm của ta?"
Bát Tôn Am thở dài một hơi, nhìn phương xa,"Kiếm ta trấn tứ phương, đợi đến lúc cần, đương nhiên sẽ tới, chỉ có Nô Lam Chi Thanh long đong. . . ngộ nhập lạc lối."
Ông!
Một tích tắc này, Cẩu Vô Nguyệt không ép được lửa giận trong lòng, giơ tay vung kiếm, thanh quang lấp lóe.
Xoát một tiếng vang lên, dòng lũ màu xanh từ bốn phương hội tụ, ngàn vạn Mạc Kiếm thành hình.
Kiếm giới đăng lâm, hóa thành trường hà màu xanh, ngăn cách con đường Bát Tôn Am tiến lên.
Đầu ngón tay Cẩu Vô Nguyệt rung nhẹ.
Nếu chém một kiếm này xuống, chỉ sợ người trước mặt, sẽ lập tức vĩnh biệt cõi đời.
Lý do y không lập tức hạ sát thủ, là bởi vì trói buộc ngày xưa.
Hoặc là nói.
Thời điểm vết nứt Bạch Quật xuất hiện, Bát Tôn Am vừa ra.
Y chưa từng có ý nghĩ sẽ dùng kiếm trảm người kia, cho dù Vũ Linh Tích chiến tử, số ba mươi ba toái diệt, đều không sánh bằng tình cảm ngày xưa.
Mà thanh kiếm này, cũng không hạ xuống được.
"Ngươi đi đi."
Cẩu Vô Nguyệt thở dài.
Trong ánh mắt kinh dị của đám Bạch Y, y rốt cuộc nói ra lời nói trong lòng,"Tang Thất Diệp, ta không thể giao cho ngươi, thừa dịp ta còn chưa đổi ý, ngươi mau dẫn theo người của ngươi, cút ra khỏi Bát Cung!"