Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ (Dịch Vip)

Chương 967 - Chương 967: Ác Thiếu Vào Thành (1)

Chương 967: Ác Thiếu Vào Thành (1) Chương 967: Ác Thiếu Vào Thành (1)

"Hắt xì!"

"Hắt xì. . . hắt xì!"

"Hắt xì, hắt xì. . ."

"Thần mẹ nó - hắt xì!"

Từ Tiểu Thụ nước mắt nước mũi đều phun ra hết, hắn sờ lấy xương mũi mỏi nhừ, liều mạng vuốt vuốt,"Ngọa tào, sao nhiều người nhớ đến ta như vậy?"

"Nhận lo lắng, điểm bị động, +2."

"Nhận cười trộm, điểm bị động, +1."

"Lại tới. . . Từ Tiểu Thụ, ngươi thật không có chuyện gì sao?" Mộc Tử Tịch nhíu mũi ngọc tinh xảo, đưa khăn tay cho hắn.

Hành trình nửa tháng, nàng gần như đã dùng hết khăn tay cả đời này.

Nguyên nhân chính là Từ Tiểu Thụ sẽ thỉnh thoảng nhảy mũi.

Lúc đầu mọi người chỉ cảm thấy hiếu kỳ, thầm nghĩ Tông Sư chi thân cũng bị cảm lạnh?

Nhưng sau khi tái đi tái lại nhiều lần, mọi người đều ý thức được không thích hợp.

"Tâm huyết dâng trào?"

Tân Cô Cô không tim không phổi cười cười, gác tay lên vai Từ Tiểu Thụ, vui vẻ nói:

"Thế nhưng lời giải thích này của ngươi cũng quá gượng ép đi, nào có ai tâm huyết dâng trào như thế?"

"Còn dùng số lần nhảy mũi đến tính số người đang nhớ thương ngươi. . . ha ha, trời nam biển bắc, thế giới rộng lớn, nào có nhiều người nhớ thương ngươi như vậy?"

"Chuyện này cũng không nói chắc được." Từ Tiểu Thụ bất lực giải thích, khoát khoát tay nhìn về phía Mạc Mạt: "Bao nhiêu?"

"Bảy trăm sáu mươi hai."

"Ài."

Từ Tiểu Thụ thở dài.

Hơn bảy trăm lần. . .

Có lẽ người khác không tin.

Nhưng đây là hiệu quả Cảm Giác bổ sung, hắn đã tự mình nghiệm chứng qua rất nhiều lần.

Tông Sư chi thân, sao có thể thật nhiễm phong hàn?

Đó là còn chưa nói đến trong cơ thể có Tẫn Chiếu Nguyên Chủng, ngày đêm thiêu đốt.

Hơn bảy trăm lần nhảy mũi, liền mang ý nghĩa mình một đường đi tới, cho dù không ai biết được, nhưng những người muốn bắt lấy Thánh Nô, có ấn tượng với mình, đều đã bắt đầu hành động.

"Hơn bảy trăm Bạch Y?"

Từ Tiểu Thụ cười tự giễu, số lượng kia, chỉ có Bát Tôn Am mới có thể một kiếm trảm sát, Từ Tiểu Thụ hắn có tài đức gì, có thể nhận lấy đãi ngộ này?

Chuyện đáng mừng duy nhất, chính là hình thức biểu hiện của tâm huyết dâng trào, chỉ là nhảy mũi.

Dựa theo tình huống quá khứ, tâm huyết dâng trào biểu hiện bằng điểm bị động, mình liền có thể chạy trốn, thậm chí phản sát.

Còn nếu là lần trước. . .

Từ Tiểu Thụ vừa nghĩ đến mũi tên của Ái Thương Sinh liền run rẩy.

Hai người rõ ràng ở hai vực khác nhau, thế nhưng y chỉ mới khóa chặt, liền có thể khiến cho toàn thân mình rạn nứt, máu chảy tung tóe.

Nếu tình huống kia lại xuất hiện, bên cạnh không có Tang lão đầu.

Nhiều nhất, cũng chỉ có thể thay người chống đi tới. . .

"Ngươi nhìn ta làm gì?"

Tân Cô Cô bị ánh mắt nghiền ngẫm của Từ Tiểu Thụ dọa sợ.

Y cảm thấy gia hỏa này đột nhiên nhìn mình chằm chằm, nhất định không phải chuyện tốt lành gì.

"Nhận e ngại, điểm bị động, +1."

"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."

"Đi thôi, đã không còn xa."

Khóe môi Từ Tiểu Thụ khẽ nhếch, không có nhiều lời, mang theo ba người tiếp tục thẳng hướng Đông Thiên Vương Thành.

Nửa tháng này, con đường bọn hắn đi quá dài, dài đến mức ngay cả Từ Tiểu Thụ cũng không nhớ được con số cụ thể.

Bởi vì mang theo hai đại Quỷ Thú Ký Thể, bản thân còn có thân phận Thánh Nô, Từ Tiểu Thụ căn bản không dám sử dụng truyền tống trận.

Mặc dù đi bộ chậm một chút.

Nhưng tu vi bốn người không tầm thường, nửa đường cũng không xuất hiện ngoài ý muốn.

Trải qua nhiều lần trằn trọc, bọn họ cũng xem như sắp đến đích.

Một đường này, Từ Tiểu Thụ mới chân chính nhìn ra, ngoại trừ Linh Cung, những nơi khác trên đại lục. . .

Có rất ít Luyện Linh Sư.

Ít đến mức Từ Tiểu Thụ không thể không thừa nhận chân lý lúc trước mình nghiệm chứng ra: Chỉ có Luyện Linh Sư, mới có thể cung cấp điểm bị động, người bình thường, thật không được.

Sau khi hết hy vọng, hắn cũng chỉ đặc biệt ghé qua hai nơi.

Một là Tô gia Thiên Tang Thành, thế gia đã từng chấp chưởng danh kiếm Mộ Danh Thành Tuyết.

Ở nơi đó, Từ Tiểu Thụ gặp Tô Thiển Thiển, cũng gặp cao tầng Tô gia.

Không thể không nói, đây là gia tộc đầu tiên hắn cảm nhận được bầu không khí kiếm khách nồng đậm.

Ở nơi đó, hắn cảm nhận được khí tức kiếm tu thuần túy, rất giống Bát Tôn Am sau khi ưỡn ngực ngẩng đầu.

Nghi vấn chôn sâu trong lòng, Từ Tiểu Thụ chưa từng hỏi ra.

Nhưng sau khi đến đây, hắn liền biết Bát Tôn Am quả thật không có lừa mình.

Nguyên lai, trên thế giới này, thật có người cảm thấy vinh quang khi chết dưới kiếm của Đệ Bát Kiếm Tiên.

Những người kia. . .

Lúc đầu Từ Tiểu Thụ cảm thấy rất khó hiểu.

Thế nhưng trải qua sự kiện Bạch Quật, hắn liền cảm thấy có thể lý giải.

Đối với đáp án này, Từ Tiểu Thụ từ chối cho ý kiến.

Nói tóm lại, đổi thành hắn, hắn sẽ không lựa chọn giống như Tô gia.

Cho dù liều mạng cũng phải róc khối thịt người muốn đoạt kiếm xuống.

Đây mới là Từ Tiểu Thụ!

Nơi thứ hai hắn muốn đến, chính là Thanh Long Quận.

Đây là nơi truyền thuyết thứ hai về Tang lão sinh ra, hiện trường Thái Hư chi chiến, hắn cũng tới quan sát qua.

Có kiếm ý tàn phá bừa bãi, có khí tức Tẫn Chiếu. . .

Nhưng người đi nhà trống, ngoại trừ những người đến đây chiêm ngưỡng giống như mình, Thanh Long Quận, đã là một cái xác không.

Không dừng lại bao lâu, Từ Tiểu Thụ lần nữa lên đường.

Hắn không có về thăm Thiên Tang Linh Cung.

Có lẽ cung chủ đại nhân, Kiều trưởng lão, biết được bí mật của A Giới.

Nhưng Tang lão đã đi, không còn ai có thể giải đáp nghi vấn cho mình.

Từ Tiểu Thụ không cảm thấy mình trở về, sẽ tìm được đáp án mà mình muốn.

Khả năng cao là sẽ mang đến tai nạn cho Linh Cung.

Không từ mà biệt, có đôi khi mới là kết quả tốt nhất.

Mặc dù có chút tiết nuối, nhưng nhân sinh bởi vì không hoàn mỹ, cho nên mới càng viên mãn hơn, giương buồm ra khơi, là tôn trọng người khác, cũng là tôn trọng bản thân. . . .

"Đến rồi!"

Mấy ngày thoáng cái trôi qua.

Theo người đi đường càng lúc càng nhiều, cuối con đường, đã không còn là núi non chập chùng, mà là một tòa thành nguy nga hùng vĩ.

Tường thành cao hơn mười trượng, do đá xanh nặng nề liên kết, hoàn toàn ngăn cản tầm mắt mọi người, rộng lớn vô biên, khí thế cuồn cuộn.

Phía trên cửa thành do Trọng Huyền Thiên Cương chế tạo, có hai đầu hùng sư bằng sắt, cho dù có vết tích tuế nguyệt lưu lại, nhưng vẫn tỏa ra hung sát chi khí, khiến người ta không dám nhìn nhiều.

Trước cửa thành có một đám hộ vệ bạch y, thực lực đều từ Tiên Thiên trở lên.

Hộ vệ trưởng ngồi xổm ở bên cạnh ngậm cỏ, đôi mắt ưng không ngừng dò xét đám người vào thành, một thân tu vi Vương Tọa, cũng mặc bạch y, nhưng lại khác với bạch y hộ vệ phổ thông.

Ở trên ngực gã, có thêu một tòa Thánh Điện, treo một thanh bạch kiếm.

"Bạch Y."

Từ Tiểu Thụ minh bạch, đây mới thật là Bạch Y, lệ thuộc một trong hai tổ chức chấp đạo Thánh Thần Điện, bị mình hố qua, lừa qua, nhưng lúc gặp lại, vẫn có cảm giác tim đập nhanh.

"Có vấn đề gì không?"

Từ Tiểu Thụ quay đầu nhìn Tân Cô Cô cùng Mạc Mạt.

Hắn không thành vấn đề, Mộc Tử Tịch cũng không cần phải lo.

Chỉ sợ hai đại Quỷ Thú Ký Thể sau lưng, tiến vào Đông Thiên Vương Thành, sẽ bị người phát hiện.

Lúc đó, Từ Tiểu Thụ cảm thấy mình chỉ có thể lựa chọn bỏ xe giữ tướng, bàng quan, bảo toàn mình. . . ừm, còn có tiểu sư muội.
Bình Luận (0)
Comment