Chương 978: Từ Lão Gia Tử (2)
Chương 978: Từ Lão Gia Tử (2)
Thật sự là Trảm Đạo?
"Nhận hoài nghi, điểm bị động, +144."
"Nhận e ngại, điểm bị động, +122."
Khương Nhàn đồng dạng bị khí thế kia rung động không nhẹ.
Một người tuổi tác nhìn tương tự mình, sao lại. . .
"Không có khả năng!"
Y thầm hô trong lòng.
Ở bên ngoài, y quả thật bị Từ Tiểu Thụ nghiền ép, không nói được một lời.
Ánh mắt Từ Tiểu Thụ quét qua đám người, bước tới một bước, trực tiếp vượt qua Khương Nhàn, đi đến trước mặt tên Vương Tọa càn rỡ nhất.
"Bắc Vực Khương thị?"
Hắn vươn tay đến trước mặt tên Vương Tọa kia, sau đó dừng lại.
Trong lúc thầm hỏi làm như vậy có quá càn rỡ hay không, ánh mắt lại bắt được một tia hoảng sợ sâu trong mắt đối phương.
Cùng một thời gian.
"Nhận hoài nghi, điểm bị động, +5."
"Nhận nghi kỵ, điểm bị động, +5."
"Nhận phỏng đoán, điểm bị động, +5."
Từ Tiểu Thụ lập tức có lực lượng.
Năm người này, luống cuống.
Bọn họ đang phỏng đoán thân phận của mình!
Kết quả là, Từ Tiểu Thụ được một tấc lại muốn tiến một thước, dùng hai ngón tay vỗ nhẹ mặt Vương Tọa, đối phương giống như bị đông cứng, nhất thời quên mất phản kháng.
Lúc này Từ Tiểu Thụ mới lên tiếng.
"Đừng nói bản thiếu gia đợi tại Bắc Vực hơn nửa đời người, chưa chừng nghe nói qua Phổ Huyền Khương thị."
"Chỉ bằng ngày đó đại thọ lão gia tử, trên danh sách chúc thọ, không có họ Khương. . . bản thiếu gia liền dám chắc chắn!"
"Hôm nay, ngươi, phải xin lỗi!"
"Hiểu?"
Toàn trường lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều bị sự cuồng vọng của Từ Đắc Ế hù đến.
Nguyên lai lực lượng của gia hỏa này, bắt nguồn từ Bắc Vực Khương thị chưa từng. . . hoặc là nói, không có tư cách tham gia chúc thọ Thái Tương Từ gia Từ lão gia tử?
Lời này vừa ra, cho dù là kẻ ngốc, cũng biết được thế lực Thái Tương Từ gia cao hơn Phổ Huyền Khương thị không biết bao nhiêu lần.
Đám người Khương thị, đụng phải thiết bản!
"Hô - "
Tân Cô Cô ở phía sau, thân là người trong cuộc, y cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Giờ phút này, trong mắt y ngoại trừ tán thưởng, cũng chỉ còn sùng bái.
Vô tận sùng bái!
Không ai biết được cảm giác Lý Quỷ gặp Lý Quỳ, bị một câu "Bắc Vực, Phổ Huyền Khương thị" trấn trụ, kinh hồn táng đảm đến cỡ nào.
Cho nên không ai chân chính cảm nhận được, dưới tràn diện xấu hổ muốn chết, Từ Tiểu Thụ thay đổi càn khôn, rốt cuộc vĩ đại đến dường nào.
Nhưng vấn đề là. . .
"CMN giả cũng quá giống đi!"
Tân Cô Cô nhìn đến trợn tròn mắt.
Đừng nói Từ lão gia tử, ngay cả Từ Đắc Ế, bản thân Tân Cô Cô cũng chưa từng nghe qua, thậm chí hoài nghi đây có phải tên thật hay không.
Nhưng dưới tình huống như vậy, Từ Tiểu Thụ vẫn có thể mạnh mẽ nặn ra "Chân tướng sự thật".
Ngay cả "Trên danh sách chúc thọ lão gia tử, không có Khương thị", tên kia cũng dám nói. . .
Tân Cô Cô nhìn mà than thở.
Từ Tiểu Thụ, thật mẹ nó không hợp thói thường!
Lông mi Mạc Mạt nháy nháy, nàng cũng bị Từ Tiểu Thụ nói đến choáng.
Từ Thiên Tang Linh Cung, đến Bạch Quật, đến bây giờ. . .
Tựa hồ không ai biết được lai lịch thật sự của Từ Tiểu Thụ, nhưng nàng hiểu tên kia, cho nên mới hoài nghi đây có phải thật hay không.
Trong đầu đột nhiên vang lên tiếng cảm thán:
"Khó trách. . ."
"Bản đế biết ngay, tên tiểu tử kia tà môn như vậy, hóa ra là xuất thân thế lực lớn?"
"Bất quá cũng đúng, nếu sau lưng không có thế lực lớn, tốc độ phát triển vừa nhanh, tâm tính vừa trầm ổn, xung quanh lại có nhiều trợ lực như vậy, sao giải thích thông được."
Mạc Mạt nghe thế ngẩn ngơ: "Ngươi nghiêm túc?"
Hôi Vụ Nhân chế giễu lại: "Ngươi thật cho rằng tên kia đang nói đùa? Bắc Vực Thái Tương Từ gia có lẽ là giả, nhưng mượn chuyện này, nói ra thế lực chân chính phía sau, nhất định là thật!"
"Nếu không, ngươi tưởng ai cũng có lực lượng nói ra lời này sao? Đổi thành ngươi, ngươi dám nói như vậy?"
Ta quả thật không dám nói. . . Mạc Mạt vốn ôm thái độ hoài nghi, nhưng hiện tại đã là bán tín bán nghi.
Từ Tiểu Thụ, thật có lai lịch lớn?
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1, +1, +1, +1. . ."
Mộc Tử Tịch đồng dạng, lúc đầu bị rắm thúi của Từ Tiểu Thụ hun cho không biết trời đất, trong lòng có chút khó chịu.
Nhưng trong đầu bỗng nhiên toát ra một đạo giọng nữ "Thì ra là thế" kiều mị, tâm tư nàng liền linh hoạt hơn.
Thì ra là thế. . . có ý gì?
Chẳng lẽ Từ Tiểu Thụ thật có đại bối cảnh?
Chuyện cũ đủ loại, chen chúc trong lòng.
Lọt vào mắt sư phụ, thể chất nổ thế nào cũng không chết, ở đâu cũng có thể gặp được kỳ ngộ, bảo vật nhét đầy Nguyên Phủ. . .
Nghĩ đi nghĩ lại, đôi mắt Mộc Tử Tịch nhất thời lóe sáng.
Hình tượng đại ca ca sau khi mình làm sai chuyện, sẽ ôn nhu tiến lên, xoa đầu mình nói "Không sao, có ta" lại rõ ràng hơn.
"Thì ra là thế!"
"Nhận kính ngưỡng, điểm bị động, +1, +1, +1, +1. . ."
"Nhận yêu thích, điểm bị động, +1, +1, +1, +1. . .". . .
Cột tin tức điên cuồng nhảy lên.
Từ Tiểu Thụ nguyên bản ỷ vào Hôi Vụ Nhân làm chỗ dựa, thế nhưng lại khiến người mình hiểu lầm sâu sắc.
Giờ phút này, hắn cũng không có nghĩ nhiều như vậy.
Lực lượng, hắn có thật!
Dưới tình huống có được lực lượng, hắn nói ra những lời này, cũng không sợ người khác nghi vấn.
Dù gì, đám người trước mặt nhiều nhất chỉ là Vương Tọa, căn bản không có khả năng làm thịt mình.
Nếu hiện tại là đêm khuya. . .
Từ Tiểu Thụ có lòng tin dẫn theo A Giới, A Băng, A Hỏa, Tân Cô Cô, Hữu Tứ Kiếm, Diễm Mãng các loại, bịt miệng mấy người dám can đảm chất vấn mình.
Thế nhưng nằm ngoài dự liệu, đối phương sợ? !
Vương Tọa trước mặt không nói một lời, thái dương bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh, hiển nhiên ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Khương Nhàn ở phía sau cũng không gánh được áp lực, khóe miệng giật giật, bóp bóp nắm tay, chuyển đến bên cạnh Từ Tiểu Thụ.
"Thật có lỗi, Khương thị nhất tộc ta là Bán Thánh thế gia ẩn thế, biết rất ít chuyện bên ngoài."
"Đại thọ Từ lão gia tử không thể đến, là Khương thị chúng ta không đúng, ngày khác ta nhất định báo cho Bán Thánh trong tộc biết, đến thăm Thái Tương Từ gia một lần, bày tỏ áy náy."
Dừng một chút, Khương Nhàn triệt để thoải mái.
Nếu cùng là Bán Thánh thế gia, vậy liền không có chuyện mất mặt hay không.
Nếu như lần này, có thể thông qua một tiếng cười nhạo của hạ nhân, kết giao với Từ gia,"Tái ông mất ngựa, sao biết không phải phúc".
Y khoát tay chặn lại, tên Vương Tọa kia lập tức xoay người: "Thật có lỗi, lúc trước là ta lỡ lời, xin tạ lỗi với chư vị, thật xin lỗi!"
Khương Nhàn giả vờ đẩy một cái, Vương Tọa liền lảo đảo lui ra, trở lại vị trí hạ nhân, y đi tới trước mặt Từ Tiểu Thụ.
"Ha ha, không đánh không quen biết, Từ huynh xuất thân như thế, hẳn sẽ không so đo với một tên hạ nhân đi?"
"Ta tên Khương Nhàn."
Y lần nữa tự giới thiệu, đồng thời chủ động đưa tay ra, rất có phong thái hóa giải hiềm khích lúc trước.
Nhưng một đợt tạ lỗi này, không chỉ Khương Nhàn mộng, ngay cả Từ Tiểu Thụ cũng kém chút co quắp.
Bán Thánh thế gia?!
Bán Thánh, đến Thái Tương Từ gia một lần?!
CMN ngươi không phải nhiều nhất xuất thân Thái Hư thế gia?
Hóa ra ngươi không chỉ là hàng thật, mà ngươi còn thuần kim hơn cả vàng? ? ?
Giật mình, Từ Tiểu Thụ hồi hồn, xuất thần nhìn Tam Yếm Đồng Mục thần dị trong hốc mắt đối phương, trong lòng cảm thấy bất ổn.
Đây con mẹ nó. . .
"Bị kinh sợ, điểm bị động, +1."