Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ (Dịch Vip)

Chương 984 - Chương 984: Ngươi Chưa Rửa Tay (2)

Chương 984: Ngươi Chưa Rửa Tay (2) Chương 984: Ngươi Chưa Rửa Tay (2)

"Sao?"

Sắc mặt Tiểu Liên ngưng tụ.

Chẳng lẽ Từ thiếu đang hố mình.

Kỳ thật không phải do hắn nghiên cứu chế tạo, cho nên hỏi gì cũng không biết, thời hạn sử dụng cũng là lời bịa đặt?

Từ Tiểu Thụ thở dài: "Bởi vì không cần thiết, thứ này, bản thiếu gia có thể sản xuất hàng loạt, ngươi muốn dùng bình ngọc cao cấp, cũng không phải không thể, chỉ sợ ngươi không bỏ ra nổi."

Tiểu Liên: ? ? ?

Trong chớp mắt, nàng tưởng rằng mình đã nghe lầm.

Sản xuất hàng loạt?

Nghe khẩu khí của hắn, còn có thể sản xuất số lượng lớn?

"Nhận hoài nghi, điểm bị động, +1."

"Đừng hoài nghi."

Từ Tiểu Thụ cười chỉ bình ngọc trên tay nàng: "Nếu không phải không có bình nào tốt. . . phi, nếu không phải bởi vì ngọc thạch có thể chịu tải trận văn, bảo trì dược tính, bản thiếu gia thậm chí còn muốn dùng bình gỗ đựng nó."

"Số lượng không ít, chỉ sợ ngươi không tiếp nổi."

Hiện tại mỗi lần luyện Xích Kim Dịch, đều là một bồn tắm lớn, còn có thể đồng thời luyện chế nhiều lô, không cần thời khắc canh lửa.

Nói thật, Từ Tiểu Thụ không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vào thứ này.

Công việc dễ như trở bàn tay, không cần giảng cứu quá nhiều.

Tiểu Liên nghe thế cảm xúc bành trướng, ngực bắt đầu chập trùng kịch liệt.

Dược hiệu thuốc chữa thương, kỳ thật một tuần đã đủ.

Bởi vì bình thường khách hàng mua thuốc, đều là mua xong dùng ngay.

Muốn kéo dược hiệu Xích Kim Dịch lên một tháng, bất quá là vì mở rộng thị trường, để những người thích lưu lạc tứ xứ, cân nhắc sản phẩm này mà thôi.

Hiện tại Từ thiếu lại nói, không cần thiết.

Đây là có ý gì?

Số lượng nhiều bao ăn no, không cần cân nhắc vấn đề thị trường khác?

"Chi phí thì sao?" Tiểu Liên hỏi vấn đề quan trọng nhất, song quyền nắm đến đổ mồ hôi.

Từ Tiểu Thụ cười nhẹ.

"Không cao."

Hiểu quả tốt, hạn sử dụng lâu, sản xuất hàng loạt, chi phí lại thấp?

Tiểu Liên cảm thấy mình nhặt được bảo!

Nàng kém chút không nhịn được lao tới "moa" Từ thiếu một ngụm, nhưng lại cưỡng ép đè xúc động xuống, trở tay mở cửa.

"Người đâu!"

Bên ngoài có một tên hộ vệ bước nhanh đến.

"Đại tiểu thư có gì phân phó?"

"Mang thứ này đi kiểm tra, có báo cáo, lập tức cho ta."

Tiểu Liên cẩn thận từng li từng tí đưa bảo bối Xích Kim Dịch đi, dặn dò: "Đừng để đổ."

"Vâng."

Từ Tiểu Thụ ở phía sau thấy thế buồn cười, đợi đến khi Tiểu Liên đóng cửa quay lại, mới nhàn nhạt mở miệng: "Đại tiểu thư?"

Trên mặt Tiểu Liên xuất hiện nụ cười mỉm: "Không thể đánh đồng với Từ thiếu được."

Từ Tiểu Thụ vui lên, lần nữa vỗ vỗ ghế sa lon.

"Vậy hiện tại chúng ta chờ báo cáo, thời gian nhàm chán, ngồi xuống trò chuyện?"

Tiểu Liên chớp chớp mắt.

"Được!"

Nàng cười cười tiến lên, ngồi sát bên cạnh Từ Tiểu Thụ.

Từ Tiểu Thụ cảm nhận nhiệt lượng bên cạnh truyền đến, khóe môi nhếch lên: "Sao lại tùy tiện như vậy, lúc trước không phải rất mâu thuẫn ư?"

Sắc mặt Tiểu Liên cứng đờ, cả người cảm thấy rất không tốt.

"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."

"Đây còn không phải bởi vì Từ thiếu khiến người ta lau mắt mà nhìn sao?" Nàng đè xuống xúc động xuất thủ, nháy nháy mắt với Từ thiếu.

"Nhận câu dẫn, điểm bị động, +1."

Khá lắm!

Từ Tiểu Thụ nổi giận, dám câu dẫn ta?

"Lau mắt mà nhìn. . . lau thế nào?" Tay hắn khẽ động, rút khỏi thành ghế sa lon phía sau.

Tiểu Liên giống như chim sợ cành cong,"vèo" một cái đứng lên, từ từ lui ra sau, sắc mặt có chút ửng hồng,"Từ thiếu chớ nói giỡn. . ."

Cho ngươi giả!

Từ Tiểu Thụ liếc mắt, kỹ năng hồ ly tinh quá thấp, vừa chạm tức phá.

Tay Từ Tiểu Thụ rất tự nhiên đưa tới bàn trà, nắm lấy quả nho, chậm rãi lột vỏ.

Gian phòng yên tĩnh trở lại.

Tiểu Liên cũng ý thức được mình lần nữa nghĩ sai, đôi mắt hung hăn chớp lấy, thầm hận sao mình không giữ được bình tĩnh.

Còn nữa, sao ở bên cạnh gia hỏa này, kỹ năng bình thường đều trở nên vô hiệu?

Đáng giận. . .

"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."

Từ Tiểu Thụ lột nho xong, giơ lên cao cao: "Lại nói, các ngươi cũng không giúp ta lột vỏ, đút cho ta ăn, phục vụ kém vậy, bản thiếu gia không quen tự mình động thủ."

Tiểu Liên lại bị tức đến.

Còn lột vỏ đút cho ngươi ăn?

Ngươi tưởng đây là đâu?

Nhưng nghĩ tới Xích Kim Dịch. . .

Nàng âm thầm cắn răng, gạt ra nụ cười mỉm, nói: "Nếu Từ thiếu cần loại phục vụ kia, tiểu nữ tử có thể gọi người tới hỗ trợ."

"Không cần."

Từ Tiểu Thụ ném quả nho đã lột vỏ vào trong miệng, nhìn nữ tử yểu điệu đang giữ khoảng cách với mình, nhếch miệng cười: "Nếu không phải ngươi, cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì."

Tiểu Liên khẽ giật mình, trái tim bắt đầu gia tốc.

Nàng sững sờ nhìn Từ thiếu nghiêm túc ăn nho, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Đáng tiếc.

Ngoại trừ khí chất bất phàm ra, Từ thiếu quả thực ác liệt, hoàn khố, dáng dấp cũng rất bình thường, trên mặt còn để râu ria xồm xoàm.

Nếu không, có lẽ còn có thể suy nghĩ một chút. . .

"Nhận tiếc hận, điểm bị động, +1."

"Nho, ăn ngon như vậy?" Gian phòng có chút yên tĩnh, Tiểu Liên không thể không chủ động đánh vỡ yên lặng.

"Không ngon."

"Vậy ngươi còn. . ." Tiểu Liên một mặt im lặng.

Từ Tiểu Thụ ngước mắt, mặt giãn ra, cườicười: "Mình lột, đương nhiên không ngon bằng người khác lột; nho đặt ở trên bàn, đương nhiên cũng không ngon bằng đặt ở trong tay người khác."

Hắn giơ nho lên, ra hiệu.

Tiểu Liên ngẩn ngơ, đột nhiên có chút thầm hận, không biết vì sao mình lại nói đến chủ đề này.

Tên Từ thiếu này. . .

Nói tới nói lui một một hồi, vẫn như thế.

Nếu như đổi thành cô nương khác, nói không chừng đã bị hắn gạt đi.

Do dự một chút, đôi tay nắm đến trắng bệch, Tiểu Liên dường như đã hạ quyết tâm.

"Ta đến!"

Nàng cất bước tiến về trước, ngồi ở bên cạnh Từ Tiểu Thụ, đưa tay cầm lấy một quả nho, quen thuộc lột vỏ, để lộ thịt quả tươi ngon.

Hơi nghiêng đầu, tóc đen trên trán trượt xuống, mỹ mâu Tiểu Liên ẩn tình, hơi thở như lan: "A - "

Nàng tự tin.

Một đợt này, nếu Xích Kim Dịch thật không có vấn đề gì, nàng nhất định có thể cầm xuống.

Từ Tiểu Thụ ngược lại bị Tiểu Liên làm cho kinh ngạc.

Từ xưng hô "Đại tiểu thư" kia, hắn liền biết địa vị cô nương này tại Đa Kim Thương Hội, nhất định không thấp.

Địa vị như thế, còn có thể làm được đến mức này. . .

Ánh mắt Từ Tiểu Thụ rời khỏi quả nho, nhìn tới khuôn mặt trứng ngỗng xinh đẹp.

Hồng nhan diễm lệ, thanh tân đạm nhã, lông mi cong dài, trong mắt to có trốn tránh, e lệ, cùng kiên trì quật cường.

Không khí nhất thời đọng lại.

Có thể nghe rõ tiếng tim đập "thình thịch".

Khuôn mặt tươi cười của Tiểu Liên, lấy tốc độ mắt trần cũng có thể nhìn thấy, đỏ lên.

"Nhận chờ đợi, điểm bị động, +1."

"Nhận thúc giục, điểm bị động, +1."

Trọn vẹn trầm ngưng mấy tức, ánh mắt Từ Tiểu Thụ mới dời xuống, chăm chú nhìn ngón tay ngọc nắm lấy quả nho, bình tĩnh nói: "Ngươi chưa rửa tay."

"Vừa rồi khẩn trương toát mồ hôi, lột vỏ đút ăn, không phải nên rửa tay trước hay sao?" Từ Tiểu Thụ bày ra biểu lộ ghét bỏ.

Tiểu Liên: ? ? ?

Mắt to trừng tròn xoe, con ngươi co rụt lại, sắc đỏ trên mặt biến mất, màu trắng thay thế tất cả.

"Nhận chất vấn, điểm bị động, +1."

"Còn có móng tay. . . cũng quá dài đi! Ngươi vẫn luôn mất vệ sinh như thế sao?" Từ Tiểu Thụ nhìn ngón tay thon dài tinh xảo, sơn móng tay xinh đẹp, lần nữa nhíu mày.

Trên cái cổ trắng noãn của Tiểu Liên, đột nhiên toát ra mấy sợi gân xanh, mí mắt cuồng loạn, khí huyết toàn thân nghịch tuôn, linh nguyên nhất thời mất khống chế.

"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."

"Ba!"

Quả nho bị áp lực ép nát, chất lỏng phun đầy mặt Từ Tiểu Thụ, thậm chí thịt quả còn bắn vào trong lỗ mũi của hắn.

Từ Tiểu Thụ: ? ? ?
Bình Luận (0)
Comment