Một trong những quy tắc của đấu pháp, bị đánh văng ra khỏi lôi đài và chạm đất coi như thua.
Trần Mạc Bạch biết Mộc Lao Phù này không cầm chân được Cung Tường Ngu bao lâu, cho nên ngay lập tức đã đánh bay cả Mộc Lao cùng với đối thủ bên trong ra ngoài lôi đài.
"Đáng ghét, ta làm sao có thể thua ở vòng này được."
Trong tiếng gầm giận dữ, Cung Tường Ngu bị thủy quyền đánh bay lên không trung lại lấy ra một đạo phù lục, sau đó một đạo đao quang đen kịt bộc phát, Mộc Lao Phù phổ thông chỉ là nhất giai hạ phẩm, chỉ chống đỡ được hai giây đã bị chém nát.
"Hóa Linh Phù đã hoàn thành, ta sắp có thể thi triển ra sức mạnh vượt qua cảnh giới Luyện Khí…"
Tay phải của Cung Tường Ngu lúc này đã hoàn toàn bị vảy bao phủ, cùng với tiếng gầm của hắn, cánh tay này đột nhiên như một con rắn dài vươn ra, tóm lấy mép lôi đài, sau đó sức mạnh to lớn bộc phát, lại có thể cưỡng ép giữ lại cơ thể đang mất kiểm soát của hắn giữa không trung.
"Cho ta quay về!"
Trong tiếng gầm lớn, Cung Tường Ngu lấy tay phải làm lực kéo, cưỡng ép kéo thân thể đang lơ lửng giữa không trung của hắn quay trở lại.
Cảnh tượng này khiến không ít người phải dựng tóc gáy.
Mặc dù trong con đường tu tiên có vô số pháp thuật, nhưng cảnh tượng cánh tay biến thành rắn như thế này vẫn khiến cho các học sinh Luyện Khí ít từng trải cảm thấy có chút không quen.
Mà ở phía khu vực quan chiến, đại diện của các đạo viện và học cung lại xem một cách đầy hứng thú.
"Sau khi Hóa Linh, mới có thể phát huy triệt để uy lực của Ngự Linh Chi Thuật."
"Cứ như vậy, mặc dù ý thức chiến đấu và hệ thống pháp thuật mà thiếu niên kia xây dựng đều vô cùng xuất sắc, nhưng nếu kéo dài thì rất có khả năng không phải là đối thủ."
"Quan điểm của chúng ta giống nhau, có điều Trần Mạc Bạch đã cho ta quá nhiều bất ngờ, nói không chừng vẫn còn con bài tẩy có thể đánh bại Ngự Linh Chi Thuật."
Lời của Lam Hải Thiên khiến ba người có mặt đều hơi kinh ngạc.
Nghe giọng điệu, dường như còn quen biết.
"Không, xem ra là không có hiệp hai nữa rồi."
Ngay lúc này, Biên Nhất Thanh, người nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, đột nhiên nói.
"Hửm?"
Hắn tuy tu vi cũng chỉ là Trúc Cơ, nhưng lại là đại tông sư Âm Đạo, có thể thông qua giai điệu của khí quyển mà nhìn thấy, nghe thấy rất nhiều chi tiết mà bọn họ không nhận ra, từ đó đưa ra những điềm báo tựa như tiên tri.
Ba người Lam Hải Thiên, cùng các đại diện học cung ngồi sau lưng họ đồng loạt nhìn về phía lôi đài, đặc biệt chú ý đến động tác của Trần Mạc Bạch.
Cuối cùng, Lam Hải Thiên, người có tu vi cao nhất và kinh nghiệm chiến đấu phong phú nhất, đã nhìn ra manh mối.
Chỉ thấy năm ngón trên hai tay Trần Mạc Bạch buông thõng tự nhiên bên người hơi run rẩy, tay trái như đang nắm thứ gì đó, nhẹ nhàng nhấc lên.
Cùng lúc đó, thanh thủy kiếm băng giá vốn cắm ở trung tâm lôi đài bay thẳng lên, dưới sự điều khiển của Khống Thủy Thuật tựa như một thanh phi kiếm, chém về phía Cung Tường Ngu.
Vút!
Một vệt sáng trắng loáng lướt qua lôi đài, vẽ ra một đường bán nguyệt hoàn mỹ trong mắt mọi người, mang theo luồng khí lạnh nhàn nhạt, với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, lướt qua gốc cánh tay rắn của Cung Tường Ngu đang bám vào mép lôi đài.
Một tiếng "keng", tia lửa bắn ra tung tóe!
Chỉ thấy lớp vảy hiện ra trên người Cung Tường Ngu sau khi Hóa Linh lại vô cùng cứng rắn, thanh thủy kiếm băng giá này tuy đã được pháp thuật gia trì, nhưng dù sao cũng không phải là phi kiếm thật sự, tuy chém vỡ được hai miếng vảy nhưng không thể chém đứt tận gốc cánh tay rắn này.
Xì xì xì…
Âm thanh tượng thanh đầy khí tức âm u vang lên từ kẽ răng của Cung Tường Ngu, hắn mở to đôi đồng tử dọc lạnh lẽo, nửa người đã quay lại trên lôi đài, mắt thấy một chân sắp đặt lên thì một luồng khí nóng bỏng vô cùng đột ngột xuất hiện.
Sau đó, một luồng hỏa quang đỏ rực lấy Trần Mạc Bạch làm trung tâm lao ngang ra, tựa như một thanh cự kiếm rực lửa, chém mạnh xuống đỉnh đầu Cung Tường Ngu.
Người sau lập tức kích hoạt tấm phù lục phòng ngự cuối cùng của mình, tuy không trông mong có thể đỡ được tấm phù lục nhất giai thượng phẩm này, vốn là con bài tẩy của Trần Mạc Bạch, nhưng cũng hy vọng có thể ngăn cản một lúc để hắn rảnh tay.
"Kết thúc rồi."
Trần Mạc Bạch nhẹ nhàng cất lời, tay phải nắm chặt Xích Viêm Kiếm Phù, năm ngón tay trái lại gảy một lần nữa, điều khiển thanh thủy kiếm băng giá kia.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn dùng thanh thủy kiếm này cắt đứt cả mảng mép lôi đài mà tay rắn của Cung Tường Ngu đang bám vào.
Cùng lúc đó, uy lực của Xích Viêm Kiếm Phù hoàn toàn bộc phát.
Cung Tường Ngu chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, sau đó cả người mất kiểm soát, bị thanh hỏa kiếm đỏ rực này chém mạnh văng ra ngoài lôi đài hơn mười mét.
Ầm ầm ầm!
Chỉ thấy từ điểm xuất phát là Trần Mạc Bạch, cái lôi đài khổng lồ được xây bằng gạch đá vuông vức này đã bị Xích Viêm Kiếm Phù chém ra một rãnh sâu cực lớn, kéo dài hai ba mươi mét, càng ra ngoài, đường kính của rãnh càng lớn, tựa như khuếch tán ra, bùng nổ đến mức tối đa ở mép lôi đài.
Đó là vì Trần Mạc Bạch đã khiến cho Xích Viêm Kiếm Phù vốn nên hội tụ bên trong lại bùng nổ phân tán ở nơi đó, hóa thành sóng xung kích khổng lồ đẩy Cung Tường Ngu ra khỏi lôi đài.
Cuối con rãnh chính là Cung Tường Ngu, sau khi hai chân chạm đất, toàn thân run rẩy, mắt trợn trừng, vẻ mặt đầy không thể tin nổi.
Toàn thân hắn như bị khói hun, từng mảng cháy đen, trông có vẻ rất đáng sợ, người ngoài nghề đều tưởng hắn bị trọng thương, nhưng các tu sĩ Trúc Cơ như Lam Hải Thiên lại có thể cảm nhận được khí huyết của hắn đang vượng thịnh chưa từng có.
Đây là dấu hiệu Hóa Linh Phù đã phát huy tác dụng hoàn toàn, có thể điều khiển một phần sức mạnh của Ngự Linh Nhị giai.
Nhưng những thứ này đều đã vô dụng.
Bởi vì hắn đã bị đánh văng khỏi lôi đài.
Thua rồi.
Thua một cách triệt để.
Tuy có thể biện giải rằng mình đã sơ suất, xem thường đối thủ. Nhưng Cung Tường Ngu biết, nếu mình thực sự làm vậy, thì ngay cả chút tôn nghiêm cuối cùng cũng sẽ mất đi, sẽ trở thành một tên hề không chịu thua, nội tâm yếu đuối trong mắt các đại diện của đạo viện và học cung.
"Không ngờ tới, ta lại có thể thua ngươi!"
Tham gia đấu pháp, Cung Tường Ngu tuy cũng không cho rằng mình có thể thắng trăm phần trăm, nhưng người mà hắn thừa nhận có cơ hội đánh bại mình chỉ có Yến Phong và Khổng Phi Trần, ngay cả Ngưỡng Cảnh cũng không đủ tư cách.
"Trọng tài."
Nhưng Trần Mạc Bạch không hề đáp lại câu nói của hắn, mà giơ tay lên, hét về phía vị giáo viên của Đan Chu Học Phủ dưới đài, người vẫn đang há hốc mồm, có chút chưa hoàn hồn.
"Ồ." Bị gọi một tiếng, vị giáo viên trọng tài này cuối cùng cũng hoàn hồn, hắn ho nhẹ một tiếng rồi tuyên bố kết quả.
"Người chiến thắng, Trần Mạc Bạch!"
Khi câu nói này được hô lên, ở phía trường trung học số Năm, tiếng gào thét kìm nén trong cổ họng Lục Hoằng Thịnh đã bật ra, hắn la hét như điên.
Không chỉ có hắn, một số người máu mê cờ bạc, đã đặt cược vào Trần Mạc Bạch, cũng đỏ cả mắt.
Đối mặt với các bạn học trường trung học số Năm đang xông lên lôi đài hướng về phía mình, Trần Mạc Bạch lại có chút bình tĩnh.
Nói thật, Ngự Linh Chi Thuật của Cung Tường Ngu, thậm chí cả tu vi linh lực đều có chút vượt ngoài dự liệu của hắn.
Vào lúc Hóa Linh Phù của đối thủ có hiệu lực, bộc phát ra linh lực mạnh mẽ vượt xa cảnh giới Luyện Khí, hắn thậm chí có cảm giác chính mình sắp thua.
Nhưng cuối cùng, vẫn là Trần Mạc Bạch tìm ra được phương pháp chiến thắng.
Hoặc có lẽ, là luồng khí tức yêu thú trên người Cung Tường Ngu sau khi Hóa Linh đã kích thích kinh nghiệm chiến đấu sinh tử với yêu thú trên đảo Thanh Quang của Trần Mạc Bạch.