Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 133

Chung Ly hiểu ý nàng, cơ thể nàng đang dùng bây giờ, nói thẳng ra là của Phó Cửu. Hiện tại Phó Yểu chiếm lấy cơ thể Phó Cửu, nhưng linh hồn của Phó Cửu vẫn còn ở bên trong, nàng mới là người xâm nhập.

Phó Yểu hơi ổn định cơ thể, lúc này mới nhìn ngó xung quanh, nói: “Thế giới hoàng lương này đúng là chân thật.” Gần như không khác gì với thế giới thật. Cơ thể của Phó Cửu được Trúc Chi xem như mồi nhử để đưa vào tranh, nàng cúi người nhìn cơ thể Phó Cửu, cảm thấy nó chân thật tới kỳ cục.

“Nếu không chân thật thì ngươi cũng chẳng bẫy Trúc Chi.” Việc y nói chuyện với Phó Cửu là do Phó Yểu cố ý để Trúc Chi nghe được, mượn cơ hội này để hắn phát hiện quan hệ giữa bọn họ. Nếu không hôm nay cũng sẽ không có cảnh Phó Cửu trở thành con mồi, dẫn y đi vào giấc mộng hoàng lương này.

Phó Cửu bước vào giấc mộng hoàng lương, Phó Yểu lại mượn cơ thể của Phó Cửu, trong thế giới hư ảo này, nàng có thể làm chút việc gì đó.

“Ta thừa nhận là ta cố ý. Có điều người bắt đầu phải là ngươi mới đúng, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Khiến hắn không tiếc phải trả giá tất cả để đối phó với ngươi?” Tới câu cuối, gương mặt Phó Yểu đã đầy sự tò mò.

Nghiêm túc mà nói, giấc mộng hoàng lương giống như một con dao hai lưỡi, giết địch một ngàn nhưng cũng tự tổn hại tám trăm. Không tới bước đường cùng thì Trúc Chi sẽ không dùng tới.

“Người muốn ta chết rất nhiều.”

“Cho nên?”

“Bọn họ cứ việc tự tìm lý do, khi nào giết được ta mới xứng để ta nghe lý do của bọn họ.” Giết không được thì cứ ôm lý do của mình mà đi chết đi.

Phó Yểu đã hiểu: “Vậy là ngươi đi vào giấc mộng hoàng lương này với ta không phải là vì muốn biết tại sao Trúc Chi lại hận ngươi tới thế.”

Chung Ly liếc xéo nàng: “Trông ta rảnh rỗi tới vậy à?”

“Vậy ngươi tới đây làm gì?”

“…Cứu Phó Cửu.”

“Ồ… lý do rất tốt.”

Trong lúc hai người nói chuyện, thuyền đã cập vào bến, đón các thương nhân lên thuyền. Từ Thủy huyện tới Trường An còn mất mấy ngày nữa, Phó Yểu với Chung Ly vốn định thuê hai phòng khác nhau, nhưng ngặt nỗi chỉ còn lại một phòng, thế là cả hai chỉ đành ở chung.

Ngày đầu tiên vẫn gió êm sóng lặng, Phó Yểu và Chung Ly cũng không có gì là không thoải mái. Người khác trai đơn gái chiếc ở chung một phòng có lẽ sẽ đỏ mặt, tim đập nhanh, nhưng hai người đều là quỷ quái sống không biết bao lâu rồi, đâu rảnh mà để ý chút chuyện này. Phó Yểu còn nói rằng có người ở chung nói chuyện càng giải sầu.

Ngày tiếp theo, vừa qua thì nửa đêm Phó Yểu đột nhiên cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Nàng mở mắt ra, rừng núi xung quanh rất hoang vắng, bản thân nàng vẫn đang ở trên xe ngựa xóc nảy. Chung Ly ngồi phía đối diện, bàn tay giữ đầu nàng lại, hai mắt dần mở ra.

“Sao lại thế này?” Lúc nãy bọn họ vừa mới lên thuyền mà?

Chung Ly vén rèm xe lên, con ngựa bằng lá cây vẫn đang liều mạng chạy trên đường, phong cảnh bên ngoài rất quen thuộc, đúng là nơi bọn họ đã đi qua lúc ban ngày.

Phó Yểu cũng đã nhận ra điều đó.

Nàng và Chung Ly nhìn nhau, tiếp tục chịu đựng sự xóc nảy bên dưới, chạy như bay về phía bến tàu.

Tới chỗ bến tàu, thuyền chở khách nhanh chóng xuất hiện. Thương nhân lên thuyền cũng giống hệt ngày hôm qua, còn phòng thuê vẫn chỉ có một phòng như bữa trước.

Đi vào phòng, Phó Yểu nói luôn: “Giấc mộng hoàng lương của Trúc Chi là muốn nhốt chúng ta vào một ngày này đấy à?”

Thời gian cứ mãi lặp lại như vậy đúng là khiến người ta khó đi ra ngoài.

“Nếu đã hao tổn công sức nhiều tới vậy thì có lẽ không chỉ có như thế đâu.” Chung Ly nói.

“Chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”

Bọn họ ra trước boong tàu, gần lan can có khá nhiều người, nhìn thấy bọn họ thì đa số ánh mắt đều dồn hết lên người Chung Ly.

Chung Ly đã quen với việc bị chú ý nên không cảm thấy có gì cả, hai người đi được nửa vòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên người một nữ tử mặc y phục màu vàng.

“Đó là… người trong tranh?” Phó Yểu nhớ rõ, bên trong bức “Thăm núi Nhạn Quy” có vẽ một nữ tử mặc y phục màu vàng đứng trên boong tàu.

Đúng lúc này, nữ tử mặc y phục màu vàng kia dường như cảm nhận được ánh mắt của Phó Yểu, quay đầu lại nhìn.

Cái quay đầu này làm người nhìn phải kinh ngạc.

Phó Yểu tự nhận mình đã bước qua hậu cung của hoàng đế, nhưng nữ tử trước mắt lại sở hữu  gương mặt xinh đẹp rực rỡ, toát ra sự dịu dàng khó lòng diễn tả, đôi mắt của nàng chẳng khác nào như biết nói, mỗi ánh nhìn đều khiến người ta có cảm giác nhu nhược không giống với vẻ ngoài.

Vị mỹ nhân này hoàn toàn sở hữu mọi ảo tưởng của nam nhân về nữ tử.

“Hình như nàng đang nhìn ngươi.” Phó Yểu kéo ống tay áo của Chung Ly: “Sao thế? Thấy nàng không bằng ta hả?”

Chung Ly: “…”

“Yên tâm, trong lòng ta, ngươi là đẹp nhất, dù sao ta cũng không thích nữ nhân.”

Những lời này của nàng lọt vào tai Chung Ly lại biến thành nghĩa khác, y nhìn Phó Yểu rồi nói: “Ngươi tiết chế chút đi.”

Phó Yểu: “?”

Phó Yểu không quan tâm tới câu này của Chung Ly có ý gì, quyết định dùng thân thể của tiểu cô nương mười một, mười hai tuổi đi tới chỗ người ta: “Ta qua xem thử.”

Có lẽ là vì gương mặt nàng quá non, nữ tử mặc y phục vàng cũng không hề tỏ vẻ khó chịu.

“Ta họ Hoàng.” Nữ tử còn đoan trang, lễ phép hơn của quý nữ như nàng.

Phó Yểu nghe nàng tự xưng mình họ Hoàng, trong lòng đã biết nàng là ai.

Bút Hoàng Lương là vũ khí của Hoàng Lương tiên, mà Hoàng Lương tiên lại được sinh ra từ tín ngưỡng của đám thư sinh. Nàng nhớ đám thư sinh khi ảo tưởng ra tiên tử không phải là nam nhân, vậy thì tám chín phần người trước mắt nàng chính là Hoàng Lương tiên.

Hoàng Lương tiên là nữ nhân, vậy cũng chính là người bạn cũ mà Trúc Chi từng nói với Phó Cửu.

Hoàng Lương tiên chết trong tay của người khác, Trúc Chi lại hận Chung Ly, vậy chẳng phải Hoàng Lương tiên chính là…

Phó Yểu chớp mắt: “Tỷ tỷ thật xinh đẹp.”

Hoàng Lương tiên che miệng cười khẽ, hai mắt lại thoáng nhìn về phía Chung Ly: “Một mình ngươi lên thuyền sao?”

“Không phải, ta và ca ca đi chung với nhau.” Phó Yểu đã biết chuyện mình muốn biết, tìm cớ quay lại chỗ Chung Ly: “Ca ca có lẽ đang tìm ta, ta đi trước đây.”

Hoàng Lương tiên cười đáp lời.

Sau khi về phòng với Chung Ly, Phó Yểu tặc lưỡi với y hồi lâu: “Một vị mỹ nhân như hoa như ngọc như thế, người khác chỉ hận không thể kim ốc tàng kiều*, vậy mà ngươi nói giết là giết, bảo sao Trúc Chi lúc nào cũng muốn liều mạng với ngươi như thế. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sao ngươi lại muốn giết nàng vậy? Nàng là thần linh, muốn tiêu diệt cũng đâu phải chuyện dễ.”

*Giấu người đẹp trong lồng son

Thần linh tuy không có cơ thể bất tử, nhưng nếu chết đi ngoài ý muốn của Thiên Đạo, vậy thì sẽ gây ra rất nhiều phiền phức.

Sau khi biết được nữ nhân đó chính là Hoàng Lương tiên, Chung Ly nhớ lại một số chuyện trước kia. Ví dụ như y thật sự từng lên con thuyền này vào năm đó. Có điều trong trí nhớ của y, mình vốn chưa từng gặp được Hoàng Lương tiên.

“Lý do ta giết nàng, ngươi sẽ biết sớm thôi.” Nếu giấc mơ này được tạo ra vì Hoàng Lương tiên, vậy đã có mở đầu thì tất nhiên phải có diễn biến và kết cục.

Lúc vừa qua nửa đêm hôm nay, bọn họ không còn quay lại hôm qua nữa.

Ngày hôm sau, thuyền chở khách đã đi qua nơi phồn hoa, hai bên bờ sông chỉ còn lại sự hoang vu vắng lặng. Ngay lúc Phó Yểu và Chung Ly ngồi trên boong tàu quan sát động tĩnh xung quanh, bên cạnh có khách nhân ôm đàn cổ tới dò hỏi Chung Ly có thể sửa đàn hay không.

Đàn cổ là một trong bốn kỹ năng của quân tử, bọn họ tới tìm Chung Ly cũng là chuyện bình thường.

Chung Ly không từ chối, trong lúc y đang sửa đàn cổ, đột nhiên đằng trước có một nhóm người đi bè trúc ngăn khách thuyền lại. Đám người đứng trên bè trúc mặt đều rất hung hãn, tay còn cầm theo đao kiếm.

Khi khách thuyền tới gần, bọn họ cầm đao ném lên thuyền, sau đó nhanh nhẹn bò lên trên.

Đám khách nhân trên thuyền vội vàng chạy vào khoang thuyền né tránh, chỉ có Chung Ly vẫn tiếp tục ngồi sửa đàn cổ. Đợi đám đạo tặc cầm đao chém về phía y, y mới nhẹ nhàng khảy đàn một cái, tiếng đàn vang lên, chỉ một âm thanh đã làm toàn bộ đám hải tặc kia bị chém thành hai nửa.

Tình cảnh máu me bất ngờ xảy tới làm khách nhân trên thuyền hét chói tai, ngay cả nam nhân nhờ y sửa đàn cũng không dám tới gần Chung Ly nữa.

“Âm thanh rất hay.” Sắc mặt Chung Ly vẫn như bình thường, đặt đàn cổ sang một bên, đứng dậy quay về phòng.

Phó Yểu không đi theo y ngay, bởi vì nàng thấy đôi mắt xinh đẹp của Hoàng Lương tiên đang hướng về phía Chung Ly, bên trong như chứa đựng ánh sáng kỳ diệu nào đó.

Đợi Hoàng Lương tiên biến mất sau cửa sổ, Phó Yểu mới nói cho Chung Ly biết: “Mục đích của giấc mộng hoàng lương này không phải là để ghép đôi hai người các ngươi đấy chứ?”

“Không phải, những chuyện này đều đã từng xảy ra.” Đối với y thì đây chỉ là một ngày rất bình thường mà mình từng trải qua, cũng không định nhớ kỹ. Nếu không nhờ giấc mộng hoàng lương này thì có lẽ y còn không biết mình từng gặp gỡ Hoàng Lương tiên.

“Từng xảy ra? Là lúc còn sống hay đã chết?” Phó Yểu hỏi.

“Có lẽ là sau khi chết bốn trăm năm.”

“Khi đó ngươi chắc đã là quỷ tu, sao lại không biết người bên cạnh mình là thần linh thế?”

“Thứ nhất, thần linh có thể che giấu thân phận của mình; Thứ hai, khi đó ta làm quỷ quá lâu cho nên muốn làm người một lần.” Cho nên y đã tự phong bế ngũ cảm của mình, không để ý cũng chẳng buồn quan tâm. Y muốn làm một người bình thường mệt mỏi vì đi xa, bôn ba khắp nơi vì làm một việc tốt.

Phó Yểu hiểu: “Ngươi nói như thế, đúng là có xíu hương vị của ngày xưa đấy.” 

Bọn họ thuận lợi vượt qua ngày hôm sau, tới đêm khuya, bọn họ cũng không bị đưa về ngày hôm qua nữa.

Từ ngày thứ ba, khách nhân trên thuyền bắt đầu hơi sợ Chung Ly, gần như không ai dám tới gần y, chỉ dám đứng nhìn từ đằng xa. Chung Ly đi ra ngoài một lần, thời gian còn lại đều ngồi im trong phòng. Phó Yểu nhìn thấy Hoàng Lương tiên đi qua đi lại trước phòng bọn họ hai lần, cuối cùng vẫn không gõ cửa.

Ngày thứ ba cũng trôi qua thuận lợi, tới ngày thứ tư, Phó Yểu đã biết cách hoạt động của thế giới này, bọn họ chỉ cần chú ý tới Hoàng Lương tiên là được.

Nhưng vào ngày thứ tư, Chung Ly lại rời thuyền.

“Chưa gì đã xuống thuyền rồi sao?” Phó Yểu còn nghĩ rằng bọn họ sẽ tới thẳng Trường An.

Chung Ly hỏi nàng: “Quay trở lại?”

“Đừng.” Phó Yểu xua tay: “Quay lại thì nói không chừng sẽ phải trải qua ngày thứ tư lần nữa. Tiếp theo ngươi có nhớ mình dùng gì để lên đường không?”

Chung Ly nhìn về phía trại ngựa bên cạnh bến tàu.

“Cưỡi ngựa hả?” Phó Yểu vỗ tay đồng ý: “Vừa hay ta cũng không muốn ngồi xe ngựa nữa.”

Có điều Chung Ly vẫn mua một chiếc xe ngựa.

“Sao lại không cưỡi ngựa?” Phó Yểu cố gắng thuyết phục y: “Cưỡi ngựa rất tốt, chạy còn nhanh nữa.”

“Ngươi không cưỡi được.”

Phó Yểu nhìn cơ thể nhỏ gầy của mình, hỏi: “Vậy ngươi ôm theo ta là được rồi mà?”

Chung Ly im lặng một hồi, đáp: “Ngươi biết ngại chút đi.”

Phó Yểu: “?”

Hiện tại Phó Yểu đã hiếu ý y, cố tình châm chọc: “Ngại cái gì mà ngại, lúc trước sao không thấy ngươi tỏ ra ngại ngùng chút, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng là muốn hủy hoại thanh danh của ta đấy hả?”
Bình Luận (0)
Comment