Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 161

Thẩm quỷ nhìn thấy Phó Yểu cũng đi tới hỏi: “Quan chủ, thanh kiếm này có gì kỳ lạ không?”

“Không tệ.” Hộp kiếm kia không phải vật phàm. Chỉ tính linh khí thôi là đã hơn hẳn tất cả đám thần binh khác rồi, khuyết điểm duy nhất chính là chưa từng dính máu. Có điều dù như vậy, đây vẫn là một thanh thần binh hiếm có khó tìm.

Thẩm quỷ thấy Phó Yểu hài lòng thì thở phào nhẹ nhõm. Ông ta chưa bao giờ nhìn nhầm đồ vật quý giá, nhưng lại không dám chắc thanh kiếm này có phải là thật hay không: “Chuyện đó, quan chủ… Ta có một yêu cầu nho nhỏ, không biết quan chủ có thể đáp ứng với ta không?” Nếu ông ta không làm cho xong việc này, có lẽ suốt quãng đời đời còn lại đều sống trong tiếc nuối: “Ngài cũng biết, tính ta xưa nay vốn thích báu vật. Mấy món đồ tốt trước kia, cho dù là ở trong hoàng cung thì ta cũng có thể vào trong sờ thử một cái. Nhưng ta dùng hết sức bình sinh cũng không thể rút thanh kiếm này ra được. Ta hy vọng quan chủ có thể rút kiếm ra, cho ta được ngắm nhìn thử.”

Báu vật ở ngay trước mắt mà không thể xem, trong lòng ông ta ngứa ngáy không tài nào chịu nổi.

Ngay cả Liên Vãn cũng thấy tò mò: “Thanh kiếm này không phải ai cũng rút ra được, ngay cả ta cũng không thể.” Đây vốn là thanh bội kiếm của bà ta, tiếc rằng sau khi bà ta đổi cơ thể, thanh kiếm này không còn nghe lời bà ta nữa. Cũng chính vì nguyên nhân này nên mọi người đều thấy kỳ lạ, ngay cả Thiệu Nhiên cũng để ý tới bà ta.

Phó Yểu mở hộp kiếm ra, chỉ thấy bên trong ngoài thanh kiếm là vỏ kiếm làm bằng gỗ đào. Nàng khẽ dùng sức, kiếm dần được rút ra, khác với kiếm đúc bằng sắt thép, thanh kiếm này toàn thân trơn bóng, dáng vẻ tựa kim tựa ngọc, linh khí nồng tới mức ngay khi vừa rút ra, tất thảy đám cây cỏ quanh đạo quan đều lớn lên với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được.

“Quả nhiên là một báu vật.” Trong mắt Thẩm quỷ lộ ra vẻ si mê, ông ta muốn vươn tay chạm vào thanh kiếm, nhưng còn chưa tới gần thì ngón tay đã đau nhói, cả bốn đầu ngón tay xuất hiện vết máu.

“Hung hăng tới vậy à!” Thẩm quỷ không buồn quan tâm tới miệng vết thương của mình, ánh mắt dần sáng rực: “May mắn là thanh kiếm này không xuất thế, nếu không hẳn là kẻ nào cũng muốn đoạt được nó.”

Phó Yểu đã quan sát xong, tra kiếm vào vỏ, nói với Thẩm quỷ: “Người khác muốn giết ngươi cũng không khó khăn lắm đâu.”

“Sao ngài lại nói vậy chứ?” Ánh mắt của Thẩm quỷ còn lưu luyến mãi trên thân kiếm: “Lão phu tự nhận khinh công của mình không tệ, cho dù đánh không lại cũng có thể bỏ chạy, muốn giết được ta không dễ tới vậy đâu.”

“Đúng vậy, bọn họ không đuổi kịp ngươi, vậy thì không cần phải đuổi nữa. Chỉ cần bôi một ít độc lên báu vật, ngươi nhìn thấy thứ mình thích, chắc chắn lại muốn chạy tới sờ một cái, cầm lên xem thử. Nếu cứ liên tục làm vậy thì không phải rất dễ rơi vào bẫy sao? Không phải ai cũng giống như ngươi, thật sự coi báu vật như báu vật.”

Câu này làm Thẩm quỷ nghẹn lời.

Vốn xưa nay ông ta không phải kiểu người thích nhiều thứ, cũng chỉ có mỗi niềm đam mê này. Nếu có người thật sự muốn giết ông ta, quả thật không cần tốn quá nhiều công sức, chỉ cần có một báu vật nào đó là đủ rồi.

““Kẻ bơi giỏi cũng có ngày chết đuối”, cảm ơn quan chủ đã nhắc nhở.” Thẩm quỷ còn muốn được thấy nữ nhi mình ngày một trưởng thành, cho nên cũng thầm nhủ với bản thân từ giờ phải kiềm chế lại.

Phó Yểu thấy ông ta vẫn còn một kiếp nạn nữa, nể tình ông ta ra sức làm việc nàng nhờ cho nên mới mở miệng nhắc nhở một câu, còn việc có nghe theo lời khuyên của nàng hay không thì đó là chuyện của ông ta.

Thẩm quỷ đưa người tới, phu thê béo gầy kia lại rời đi, ông ta ở lại cũng không để làm gì, cho nên đã rời khỏi Thanh Tùng Quan ngay ngày hôm đó.

Thẩm quỷ rời đi, Liên Vãn lập tức ngã bệnh, nghiêm trọng tới mức không cả xuống giường được.

Giang chưởng quầy mời đại phu tới, các vị đại phu đều thở dài lắc đầu, bảo Giang chưởng quầy chuẩn bị tâm lý. Ý của bọn họ rõ ràng là Liên Vãn không còn sống được bao lâu nữa.

Khi phải chứng kiến một đồng loại sắp mất đi mạng sống, cho dù là ai cũng đều thấy thương cảm.

Liên Vãn lại không hề u buồn vì căn bệnh của mình, bà ta còn khuyên ngược lại Giang chưởng quầy: “Sinh lão bệnh tử là thứ ai cũng đều phải trải qua. Dù sao mọi người đều đi tới cùng một nơi, cứ để ta đi trước dò đường cho các ngươi là được.”

Bàn thân bà ta tỏ ra rất nhẹ nhàng, khiến đám người Giang chưởng quầy cũng nhẹ lòng hơn phần nào.

Trong lăng mộ, Phó Yểu đang kể lại chuyện xưa của Liên Vãn cho Chung Ly nghe. Cả hai người ngồi cạnh suối nước nóng, chân ngâm xuống hồ, chân Phó Yểu đạp lên chân của Chung Ly, gót chân nhỏ trắng nõn đè nặng lên mu bàn chân y.

“Lòng dạ sáng trong, một lòng hướng đạo, mỗi cảm nhận hiểu biết đều là cơ sở của tòa tháp cao. Bước vào trần thế, hiểu được, làm được nhưng trái tim cũng vì thế mà bị hồng trần nhuộm đẫm, đa số đều sẽ lạc đường nơi thế tục. Tu luyện như vậy thật là khó.” Nàng nói xong, thấy bản thân mình thật may mắn. Trước đó nàng gặp được ba vị tôn thần, bây giờ lại có vật phẩm tu luyện gian lận là Chung Ly, cuộc sống thật sự quá hoàn hảo.

“Phải xem thứ bà ta muốn là gì đã.” Chung Ly để mặc cho Phó Yểu dẫm lên chân mình, đôi khi nàng sắp dẫm xuống, y lại cố ý nghiêng chân đi: “Có người vì trường sinh mà bỏ hồng trần, cũng có người vì hồng trần bỏ trường sinh, chỉ cần đạt được ước nguyện là đủ, không cần phân biệt đúng sai.”

“Vậy thì ta thật may mắn khi hoàn thành ước nguyện. Không, không đúng.” Phó Yểu nghĩ tới gì đó: “Vàng trong nhà kho của ngươi còn chưa thuộc về ta, vậy thì không tính là đạt được ước nguyện.”

“Mới nói được ba câu đã nhắc tới tiền bạc, kiếp sau ngươi nên làm người quản lý tiền bạc đi, chỉ được xem, không được lấy.”

“Và số tiền đó vẫn là của ngươi hả?” Phó Yểu dùng hai ngón chân nhéo thịt trên bắp chân y một cái: “Ngươi đừng hòng mơ tưởng. Tốt nhất là ngươi nên cầu cho ta giàu sang, còn ngươi là một tên tiểu tử nghèo nhưng có một gương mặt đẹp, sau đó được ta để ý tới, ta sẽ vung tiền nuôi ngươi, bắt ngươi đi hướng đông sẽ không dám đi hướng tây, bảo ngươi lên giường thì ngươi không dám mặc y phục. Nghĩ tới đây, đột nhiên ta lại muốn nhanh chóng đi đầu thai.”

Chung Ly: “À. Vậy lỡ như ta đầu thai thành ca ca của ngươi, tranh đoạt gia sản với ngươi thì sao đây?”

Y vừa dứt lời, cả hai đều kinh ngạc.

Chuyện này… cũng không phải không thể xảy ra…



Trường An.

Phó Thị Lang vừa mới hồi phủ đã nghe người canh cổng báo: “Đại gia đã tới, giờ đang ở trong đại sảnh đợi ngài, đã đợi suốt buổi trưa.”

Lúc người canh cổng tới truyền lời, trong lòng hắn cảm thấy rất khinh thường. Lúc trước đại gia đối xử với tứ gia như thế nào, bọn họ đều nhìn thấy cả. Bây giờ tứ gia quay về, nhận được sự tin sủng của bệ hạ, bọn họ lại dám đến mà nhắc tới tình nghĩa đệ huynh.

Có lợi thì là huynh đệ, không lợi thì là người ngoài, trên đời này làm gì có đạo lý đó.

“Ta biết rồi.” Phó Thị Lang lại không hề tỏ ra tức giận. Những chuyện xảy ra trước đây đã làm ông thấy bản thân mình thật sự rất may mắn, có cơ hội được nhìn rõ con người thật của mấy vị huynh trưởng. Nếu không, ông thật sự không sống lâu như lời Phó quan chủ nói, sau này Cửu Nương phải làm sao đây?

Những chuyện xảy ra trong mơ, ông tin rằng đó chính là lời cảnh báo. Đứng trước các huynh trưởng ích kỷ này, ông quyết không giúp đỡ bất cứ thứ gì ngoài bổn phận của mình.

“Vậy ngài có muốn tới đó không?” Người canh cổng cẩn thận hỏi.

“Không, ta còn có công vụ cần làm, các ngươi thay ta tiễn khách đi.” Lúc này ông thật sự rất bận: “Gọi quản gia tới gặp ta.”

Vài ngày nữa ông phải xuất phát đi Tứ Xuyên, trước khi đi, ông cần xử lý tốt những chuyện ở Trường An.

“Vâng.”

Không nhắc tới thái độ của Phó đại gia bên kia, quản gia vừa bước vào phòng Phó Thị Lang đã nghe chủ nhân mình nói: “Ngày mai ngươi chuẩn bị xe ngựa, ta và cô nương sẽ tới thôn trang.”

Cho dù đã phân gia, ông vẫn là người của Phó gia. Ông đi tới nơi khác nhậm chức, Phó gia cũng nên biết chút tin tức.

“Vâng.”

Sáng sớm hôm sau, Phó Thị Lang dẫn nữ nhi mình ra ngoài.

Khoảng cách từ trong thành tới ngoại ô cũng khá xa, bọn họ đi gần đến trưa mới tới nơi.

Phó gia ở thôn trang vừa thấy ông tới thì vô cùng vui vẻ, cho rằng ông định đón bọn họ về Trường An, lập tức hô to: “Mau về phòng sắp xếp đồ đạc đi, chúng ta sắp về Trường An rồi.”

“Vội cái gì!” Lão gia tử nghe vậy thì gõ mạnh gậy chống: “Về Trường An, về Trường An thì các ngươi ở đâu? Một đám tầm nhìn hạn hẹp, ngồi xuống hết cho ta. Nếu ai dám nói muốn về Trường An, ta sẽ trực tiếp đuổi kẻ đó khỏi Phó gia. Nếu đã không phải người của Phó gia thì các ngươi muốn đi đâu thì đi.”

Ông ta vừa dứt lời, toàn bộ người trong phòng lập tức im lặng.

Phó Thị Lang thấy thế thì thở dài, nói: “Phụ thân, ta tới đón ngài về Trường An.”

“Đón phụ thân? Vậy chúng ta thì sao?” Phó nhị gia hỏi.

“Ngươi im miệng cho ta!” Lão gia tử đập gậy chống về phía ông ta, Phó nhị gia lại lập tức ngồi xuống: “Ta sẽ không về Trường An, con cứ yên tâm làm quan đi.”

“Phụ thân!” Dù sao cả hai cũng là phụ tử, tuy trong lòng Phó Thị Lang có oán hận nhưng cũng không thể mặc kệ phụ thân không lo được.

“Ngươi đừng nói nữa, ta đã quyết định rồi.” Lão gia tử nói: “Chuyện trước kia không nhắc tới, nay con đã là đại quan, tiền đồ vô lượng, ta không thể khiến mọi người trở thành gánh nặng của con được.” Ông ta bây giờ chỉ có thể làm vậy để đền bù những sai lầm trước đó: “Con phải nhớ cho kỹ, chỉ khi con ngồi ổn định trên vị trí kia, Phó gia của chúng ta mới không ngã xuống. Huynh đệ tỷ muội của con cũng không bị bắt nạt. Nếu con ngã xuống, Phó gia chúng ta sẽ hoàn toàn sụp đổ.”

Mỗi bước đi của người bên trên đều nguy hiểm, ông ta ở lại đây, không quay về Trường An thì ít nhất còn có thể quản lý đám con cháu không nên thân này chút.

“Phụ thân.” Lúc này, Phó tam gia lên tiếng: “Chúng ta không về Trường An cũng được. Nhưng Tứ đệ không có nhi tử, ít ra chúng ta cũng phải để Tứ đệ có người nối dõi đã chứ? Lúc Tứ đệ muội qua đời, Tứ đệ nói rằng sẽ không cưới thêm ai nữa, vậy thì chúng ta cũng chỉ có thể chọn một nhi tử cho hắn thừa kế. Về sau Cửu Nương có đệ đệ chăm sóc cũng không tệ, đúng không?”

Lời này của ông ta chọc đúng lòng lão gia tử, nhưng Phó Thị Lang lại tức giận.

Ông nhớ tới những chuyện xảy ra trong mơ, đám người này còn không thấy Cửu Nương là phận nữ nhi nên mới dám chèn ép như vậy sao.

“Ta sẽ không chọn con nối dõi.” Phó Thị Lang lạnh lùng nói: “Toàn bộ tài sản của ta đều sẽ là của hồi môn của Cửu Nương. Các ngươi đừng nghĩ tới những chuyện này nữa, nếu một hai phải có con nối dõi, ta có thể tự xin rời gia tộc.”

Thế là Phó tam gia cũng ăn một gậy của lão gia tử.

“Lão tứ đừng tức giận.” Phó lão gia tử nói: “Hôm sau con đi nhậm chức đúng không?”

“Đúng thế.” Chuyến này rời đi, không biết khi nào ông mới gặp lại phụ thân mình, cho nến mới dẫn nữ nhi cùng tới đây.

“Vậy đi đi, chuyện trong nhà không cần con lo.” Lão gia tử quyết tâm: “Sau khi ta chết, ta sẽ bảo bọn nó đưa ta tới Thọ Dương. Thọ Dương cách kinh thành khá xa, bảo đảm bọn họ không thể làm phiền tới con được.”

“Phụ thân, ngài đối xử quá bất công rồi.”

“Nếu thấy ta bất công thì các ngươi có thể tự xin rời tộc.” Lão gia tử đã tàn nhẫn thì không có ai dám ngỗ nghịch nữa.

Trong lòng Phó Thị Lang thoáng rung động: “Cảm ơn phụ thân.”

Phó Thị Lang nói những chuyện này, ở lại thôn trang ăn cơm với lão gia tử xong mới buông lời từ biệt.

“Cửu Nương, dập đầu với gia gia đi.” Phó Thị Lang nói.

Trong giấc mơ kia, lão gia tử đã không còn, có lẽ đây sẽ là lần gặp mặt cuối cùng của bọn họ.

“Vâng.”

Phó Cửu Nương ngoan ngoãn dập đầu.

Lão gia tử nhìn tôn nữ ngoan trên mặt đất, lòng nảy sinh vô vàn sự hối hận. Ông sai người cầm một món đồ quý gia từ nhà kho của mình ra đưa cho nàng, nói: “Sau này phụ thân con giao cho con, nhớ đừng để nó đi sai đường.”

“Cảm ơn gia gia, con biết rồi.”

“Các con cứ yên tâm đi đi.” Lão gia tử nói: “Ở đây đã có ta rồi.”

Khi hai phụ tử rời khỏi thôn trang, quay đầu nhìn lại thì đã không còn thấy rõ gương mặt của những người đứng đó nữa.

Hai ngày sau, Phó Thị Lang nhận chỉ nhậm chức, dẫn nữ nhi tới Tứ Xuyên.



Tây Nam rất nhiều núi, đường đi gập ghềnh, theo lý mà nói thì chắc chắn sẽ rất khó đi. Có điều sau khi lên đường, Phó Thị Lang lại phát hiện con đường không hề khó đi như ông tưởng tượng, ít nhất vẫn có thể vượt qua được.

Phụ tá bên cạnh dường như nhận ra suy nghĩ của ông, bắt đầu trình bày tình huống của Tây Nam cho ông nghe.

“Tây Nam có một vị đại thương gia, năm nào cũng có thương đội qua lại giữa Trường An và Giang Nam, cho nên tuy con đường này không được tốt lắm nhưng ít nhất vẫn đi được.” Phụ tá nói: “Những hương liệu quý giá ở Trường An đa số đều tới từ Tây Nam.”

“Ồ?” Phó Thị Lang hứng thú: “Thương nhân đó họ gì?”

“Họ Thiệu, nói ra thì có lẽ ngài cũng biết, Thiệu gia đấy. Bọn họ chính là Thiệu thị Cô Tô trước kia, có điều không biết sao Thiệu gia lại dời tới Tây Nam, bây giờ là thương nhân hương liệu lớn nhất Tây Nam.” Phụ tá đáp.

Phó Thị Lang đúng là từng nghe nói tới Thiệu gia. Cô Tô cách Dương Châu không xa, cũng có chút quan hệ họ hàng với Liễu gia. Có điều sau đó gia đạo Thiệu gia sa sút, về sau thì nghe nói bọn họ đã dọn đi, không còn tin tức.

Không ngờ là lại tới Tây Nam.

Hai người đang nói, ngoài xe ngựa đột nhiên có người tới báo: “Đại nhân, phía trước có sạt lở, hiện các tướng sĩ đang sửa đường, cần đợi khoảng nửa giờ nữa mới có thể tiếp tục lên đường.”

“Được.”

Đường núi có sạt lở là chuyện bình thường, trên đường đi bọn họ cũng gặp một hai lần.

Nửa canh giờ sau, các tướng sĩ dọn dẹp xong đống bùn đất và đá vụn mới phát hiện ở khúc cua trên đường cũng đang có một nhóm người khác. Đội ngũ kia rất đông, đi thành hàng dài, quãng giữa chất đầy bọc lớn bọc nhỏ, nhìn qua giống như là thương đội.

Đội ngũ phía đối diện nhìn thấy bọn họ cũng vô cùng kinh ngạc, chẳng mấy chốc, một người bước ra từ trong xe ngựa, tiến lên cầu kiến.

“Các ngươi là ai?” Hộ về đứng phía trước hỏi, bọn họ không thể tùy tiện để một người xa lạ tới gần đại nhân được.

Người tới là một nam nhân trung niên khoảng bốn, năm chục tuổi, dáng vẻ nho nhã rất được lòng người: “Tại hạ là Thiệu Nhiên, lần này về Cô Tô thăm họ hàng, không biết trong xe ngựa kia là vị đại nhân nào?”

“Trong xe là tân nhiệm tổng đốc Tứ Xuyên, Phó Lệnh Ngôn Phó đại nhân.”

“Phó đại nhân?” Thiệu Nhiên kinh ngạc: “Vị Phó đại nhân này chính là tứ lão gia của Định Quốc Công phủ sao?”

Hộ vệ thấy người tới không phải là người bình thường, vừa nói chuyện với ông ta vừa sai người đi bẩm báo.

Chỉ một lát sau, hộ vệ truyền lời đã quay lại nói: “Đại nhân mời Thiệu tiên sinh tới nói chuyện.”

Hộ vệ lúc này cũng tự nhiên nhường đường.

Phó Thị Lang không ngờ lại gặp được Thiệu Nhiên ở Tây Nam, hơn nữa còn trùng hợp ngay lúc ông đang trên đường đi nhậm chức.

Đợi y bước tới gần, ông mới xốc màn xe lên, người đứng bên ngoài quả nhiên là Thiệu Nhiên.
Bình Luận (0)
Comment