Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 175

Tháng giêng vừa hết, tháng hai bắt đầu, Giang chưởng quầy và Dương đầu bếp cũng quay lại Thanh Tùng Quan.

Quan chủ không có trong đạo quan, Giang chưởng quầy hỏi Triệu Hưng Thái: “Lần này quan chủ rời đi bao lâu?”

Quan chủ lúc nào cũng xuất quỷ nhập thần, có điều khi nàng có mặt trong đạo quan, đa số đều sẽ bảo làm cho nàng gì đó ngon ngon chút. Thế nên quan chủ có ở đạo quan hay không thì người biết rõ nhất chính là Triệu Hưng Thái.

“Ra ngoài năm ngoái, tới giờ vẫn chưa trở lại.” Triệu Hưng Thái đáp: “Đã khoảng nửa năm rồi.”

“Lâu tới vậy sao?” Đây là lần đầu tiên quan chủ ra ngoài lâu tới vậy: “Chẳng lẽ là gặp phải chuyện gì rồi?”

“Cho dù có gặp được chuyện gì mà quan chủ không giải quyết được thì chúng ta lo lắng cũng vô dụng.” Triệu Hưng Thái đáp. Cánh cửa trong nhà bếp vẫn còn dùng được, nghĩa là quan chủ cũng không xảy ra chuyện gì: “Ta cảm thấy ngài ấy ở bên ngoài chơi vui tới mức quên trời quên đất rồi.”

“Có lẽ là thế.” Giang chưởng quầy không nói chuyện mình gặp được ở tiệm rèn, bây giờ nàng chỉ cần yên tâm đợi quan chủ về là được.

Có điều nếu đã gặp được chuyện kỳ lạ như thế, nàng cũng bắt đầu để ý hơn một chút.

Hơn nữa người tới người đi qua Thủy huyện mang tới rất nhiều tin tức, trong đó cũng có tin liên quan tới tiệm rèn ở Tây Hồ.

“Các ngươi là người ngoài nên không biết, tiệm rèn đó nổi tiếng vì có quỷ.” Người nói chuyện là một thương nhân tới từ Dư Hàng, trà trong quán Phương Nhị được mua từ chỗ của hắn. Lần này hắn tới đây cũng là để đưa trà, thấy mọi người nói chuyện phiếm nên cũng lắm miệng vài câu: “Chủ cửa hàng trước đó là một đôi phu thê, làm ăn không được tốt lắm. Về sau nghe nói trong một ngày mưa, cửa hàng bị dột, lão nhân lập tức đi dọn dẹp đồ đạc trong phòng, ai ngờ vừa vào trong đã nhìn thấy một thanh kiếm rỉ sét nằm đó. Lão nhân làm thợ rèn đã nhiều năm, nghĩ tới cái này nung chảy ra xong có thể làm thành thứ gì đó, cho nên cũng nhặt lên.”

“Từ ngày ông ta lấy được thanh kiếm, chuyện lạ ở cửa hàng bắt đầu xuất hiện. Mỗi ngày vào buổi tối, trước cửa hàng đều vang lên tiếng có người đang rèn đúc. Ông ta cũng từng tới kiểm tra nhưng lại không nhìn thấy ai cả, thế nhưng lò rèn lại sáng, bên trong còn có nước thép. Mấy ngày đêm liên tục đều xảy ra chuyện như thế, lão nhân cũng lén lút theo dõi vào nửa đêm. Khi đó ông ta hình như đã nhìn thấy một cái bóng đang rèn đúc, bóng dáng đó rất mơ hồ, vừa nhìn đã biết không phải là con người. Lão nhân hoảng sợ, hôm sau lập tức mời đạo sĩ tới.”

“Thế nhưng cho dù là đạo sĩ hay là hòa thượng đi nữa cũng không có tác dụng gì, âm thanh rèn đúc vẫn vang lên vào mỗi buổi tối. Các ngươi cũng biết người già thì giấc ngủ không được sâu, chỉ cần có chút âm thanh là sẽ thức trắng suốt cả đêm. Phu thê hai người vô cùng khổ sở, muốn bán cửa hàng đi, nhưng cửa tiệm này là gia truyền của bọn họ; muốn dọn đi thì lại không có tiền, thế là chỉ biết ăn nói khép nép với con quỷ kia. Con quỷ kia hình như cũng biết phân biệt đúng sai, tuy hắn không đi nhưng buổi tối cũng không tiếp tục rèn đúc nữa, chuyển thành ban ngày.”

“Sau khi chuyện tiệm rèn có quỷ được lưu truyền, ngày nào cũng đều có khách tới cửa, thậm chí còn có khách muốn được con quỷ kia rèn giúp. Cứ như thế, tiệm rèn vốn làm ăn không tốt dần trở nên khấm khá.”

“Xem ra con quỷ kia cũng biết trả ơn đấy.” Khách nhân xung quanh nghe kể chuyện cũng mở miệng đáp: “Hắn cũng không làm hại tới đôi phu thê kia.”

“Quỷ cũng có quỷ tốt quỷ xấu, đôi phu thê kia đúng là may mắn, hẳn là gặp phải quỷ tốt. Có lẽ con quỷ kia thấy phu thê bọn họ quá nghèo, cho nên mới tới đưa tài.”

“Ngươi nói thế cũng rất có lý.”

Các vị khách bàn luận vui vẻ với nhau, vị thương nhân ở đó lại nói: “Con quỷ kia dù có tốt thì cũng là quỷ, ai mà muốn sống chung với quỷ chứ. Tuy tiệm rèn ngày một tốt hơn nhưng đôi phu thê kia vẫn muốn tìm người tới đuổi quỷ thôi.”

“Vậy đã đuổi đi chưa?”

“Cái này ta cũng không biết. Hiện giờ không biết tại sao, ai tới tìm cửa hàng đó đều lạc đường. Có điều ta thấy hẳn là con quỷ đó còn chưa đi đâu, nếu không sao lại không tìm thấy chứ?”

Thương nhân nói xong, khách trong quán trà có người chỉ trích đôi phu thê không biết tốt xấu, cũng có người đồng ý việc không nên sống chung với quỷ trong một phòng, ai cũng có ý kiến riêng của mình.

Tất nhiên khi câu chuyện xưa này rơi vào tai của Giang chưởng quầy, Giang chưởng quầy lập tức biết rằng ngày hôm đó nàng có thể trốn mưa hẳn là do con quỷ kia cố ý, chỉ vì để nàng truyền lời giúp hắn.

Cũng không biết con quỷ đó khi còn sống là ai, có quá khứ như thế nào.

Khi Giang chưởng quầy vẫn còn tò mò vì con quỷ, mấy ngày sau, nàng đã thấy phu thê tiệm rèn đó.

Giống như lời thương nhân nói, tuổi tác của hai người này đúng là rất lớn. Bọn họ tới đây là vì nghe nói Thanh Tùng Quan rất linh nghiệm, muốn tìm người đuổi quỷ đi.

Thanh Tùng Quan không có người đuổi được quỷ, đa số khách hành hương tới đây đều là vì cầu con và cầu bình an.

Với lời cầu xin này, Giang chưởng quầy đành tiếc nuối tỏ vẻ quan chủ hiện không có mặt ở đạo quan.

“Vậy khi nào quan chủ mới về?” Y phục trên người phu thê thợ rèn rất gọn gàng, gương mặt cũng phúc hậu, nhưng thái độ đã hơi mất kiên nhẫn.

“Cái này khó mà nói được.” Giang chưởng quầy vốn định rót ly nước trà cho bọn họ, nhưng khi nhìn thấy thái độ này thì giả vờ quên luôn: “Quan chủ trước nay vẫn luôn xuất quỷ nhập thần, chúng ta không nắm rõ được.”

“Vậy trong đạo quan không còn ai khác sao?”

“Không có.”

“Một đạo quan lớn như vậy mà ngay cả người có ích chút cũng không có?” Phu thê thợ rèn oán hận: “Chúng ta đã cố chạy tới đây một chuyến vậy mà lại chẳng nhận được gì. Ai cũng nói đạo quan này linh nghiệm lắm, ta xem ra nó cũng chỉ có cái danh hão thôi.”

Lần này, Giang chưởng quầy không còn tiếp đãi bọn họ bằng nụ cười nữa, dùng một cái cớ nào đó bỏ vào nhà bếp.

Phu thê kia đợi một lúc, thấy không có ai tiếp đãi mình thì hùng hổ nói thêm mấy câu, lúc này mới chịu xuống núi. Suốt dọc đường đi, bọn họ nói không ít lời về việc đạo quan lừa tiền… có điều chẳng mấy ai thèm để ý tới bọn họ cả. Nhưng khi bọn họ đi ngang qua quán trà của Phương gia, Phương Nhị nghe xong thì trực tiếp nhờ người tới giúp đuổi bọn họ khỏi Phương gia thôn.

Bọn họ muốn nói gì ở nơi khác cũng được, nhưng không thể nói thế ở Phương gia thôn.

Phu thê thợ rèn bị đuổi khỏi thôn nên trên đường về lại mắng chửi một lần nữa, trong lúc đó bọn họ đã phạm phải tội phỉ báng từ lúc nào cũng không biết.



Trường An.

Bên ngoài ngoại ô, trong thôn trang của Phó gia, Phó lão gia tử đang dặn dò những lời cuối cùng.

Từ năm ngoái, cơ thể của ông ta đã luôn ốm đau nằm liệt trên giường, dù có đi đến ngày hôm nay cũng nằm trong dự đoán của mọi người.

“…Sau khi ta chết, các ngươi phải mang linh cữu về quê, không ai được ở lại Trường An.” Lão gia tử cố nói: “Lúc phân gia… lão tứ chưa từng nhận được cái gì, cho nên phần của ta sẽ giao hết cho nó, mấy đứa không ai được chạm vào… Nhớ cho kỹ, lão tứ là chỗ dựa của các ngươi, nó mà ngã thì các ngươi chẳng ai sống tốt được đâu…”

Nói tới đây, lão giả tử chỉ cảm thấy cả người nhẹ bẫng, chính ông cũng ngồi dậy được, cò điều thân thể ông ta bây giờ đã trong suốt, có thể nhìn thấy mình vẫn còn nằm im trên giường.

“Phụ thân!” Ông ta nghe trưởng tử gọi mình một tiếng rồi bật khóc nức nở, sau đó là mọi người trong phòng bắt đầu quỳ lạy.

Những tiếng than khóc này làm ông ta có hơi nuối tiếc, nếu lão tứ ở đây thì tốt rồi. Đáng tiếc rằng ông ta không thể nhìn thấy mặt nhi tử lần cuối.

Ông ta thở dài, vén áo đi ra ngoài.

Tin tức Phó lão gia tử qua đời nhanh chóng truyền tới ngự tiền, không còn cách nào khác, phụ mẫu mất thì con cái buộc phải để tang ba năm. Nhưng Phó Lệnh Ngôn là quân cờ thánh nhân sắp xếp ở Nam Chiếu, sao hắn có thể dễ dàng rút về được.

Thế là ngoài tin báo tang được quê nhà gửi tới Tây Nam còn có thêm thánh chỉ. Thánh chỉ ra lệnh cho Phó Lệnh Ngôn không được từ chức, có thể mặc áo tang để làm việc.

Làm thần tử, phải đặt đất nước lên trước gia đình, Phó Thị Lang không thể không tuân theo thánh chỉ. Nhưng trước khi phụ thân mất, ông không hề làm tròn đạo hiếu, cho nên vẫn thầm đau khổ một thời gian. Phó Cửu biết chuyện, ngoan ngoãn không làm phiền tới phụ thân.

Hai người bọn họ ở nơi đất khách, người trong Phó gia lại bắt đầu bước vào một cơn ác mộng khác.

Yêu cầu được đưa linh cữu về quê trước khi mất của lão gia tử khiến bọn họ không thể không làm theo. Nhưng ngay khi cả gia đình bắt đầu lên đường, chuyện lạ đã xảy ra.

Mỗi ngày khi chìm vào giấc ngủ, bọn họ đều nằm mơ thấy mình nằm trong quan tài. Chiếc quan tài đó đã bị đóng kín, bên ngoài còn có người đang đóng đinh, bọn họ giãy giụa muốn phá tan quan tài nhưng chỉ có thể đổi lại được tiếng gõ đinh càng nhanh hơn.

Cảm giác hít thở không thông đó làm bọn họ thường xuyên bừng tỉnh trong cơn ác mộng, nhưng khi ngủ thiếp đi lại tiếp tục mơ thấy cảnh tượng đó.

Hơn nữa người nằm mơ thấy giấc mơ này không chỉ có một người, trên có thế tử lớn tuổi nhất, dưới ngay cả người trẻ mới qua tuổi trưởng thành, mỗi buổi tối đều nằm mơ thấy cảnh tượng này.

Suốt thời gian đó, bọn họ từng tới chùa Hộ Quốc mời cao tăng giải đáp, cao tăng cũng chỉ nói rằng đây là báo ứng, không thể nhúng tay vào được. Bọn họ rơi vào đường cùng, đành phải vừa về quê vừa tìm biện pháp giải quyết.



Đại Lý, Phó Yểu vui vẻ nuốt từng sợi oán khí bay tới, mỗi khi nuốt vào một sợi, nàng lại vui vẻ hơn một phần.

Nàng không cần mạng của những người đó, cách làm lỗ m ãng này chỉ có tăng thêm nhân quả cho nàng mà thôi, bọn họ còn không xứng. Mà cách để bọn họ trải qua sự đau khổ giống nàng trước kia chính là biện pháp tốt nhất.

“Vui tới vậy sao?” Chung Ly ở đối diện hỏi.

“Tất nhiên, nếu báo thù không làm người ta vui vẻ thì đâu còn chuyện gì vui vẻ nữa.”

“Ta thấy chuyện tối qua chúng ta làm cũng khiến nàng cảm thấy rất vui vẻ.”

“…?”

“Được rồi, trước mắt còn một chuyện nữa càng làm người ta cảm thấy vui vẻ hơn.”

“Cái gì?”

Chung Ly chỉ về phương bắc: “Có hơi thở của thần binh.”

Phó Yểu nhìn theo hướng y chỉ, quả nhiên cảm nhận được một hơi thở mỏng manh của thần binh.”

Nàng không nói hai lời, lập tức nhảy tới nơi đó. Đợi nàng tới nơi mới phát hiện đó là một trà lâu hai tầng, trong phòng riêng trên lầu đang có hai người giao dịch với nhau.

Người bên trái tỏa ra một mùi hôi thối tanh nồng, vừa nhìn thấy đã biết có xuất thân trộm mộ; người bên phải vừa hay cũng là người quen của Phó Yểu, đó là quản gia trong phủ công chúa.

Lúc này bọn họ đang trao đổi một thanh đao với nhau. Thanh đao không phải là thứ quan trọng, thứ quan trọng chính là thanh kiếm bằng đồng thau bên cạnh. Thanh kiếm kia có chút mờ nhạt, bên trên còn có vài vết xước mới.

Theo đạo lý, nếu thần binh xuất hiện, Phó Yểu không thể nào không cảm nhận được. Bây giờ nhìn thấy thanh kiếm bằng đồng thau này, Phó Yểu đã hiểu, kiếm khí xung quanh bản thân thanh kiếm đã che khuất nó, nếu không nhờ có vết trầy bên trên thì có lẽ nàng đã bỏ lỡ thanh thần binh này rồi.

“Được rồi, Chu quản gia, chúng ta cũng biết trưởng công chúa thích mấy thứ này, cho nên mới cố ý vơ vét không ít. Giá cả lần này cứ theo ý của ngươi đi, có điều về sau vẫn mong Chu quản gia giúp đỡ nhiều hơn.” Kẻ trộm mộ giơ tay đầu hàng.

“Cái này thì dễ bàn.” Quản gia của phủ công chúa đứng lên, sai người thu dọn binh khí: “Chỉ cần ngươi có thể tìm được thứ công chúa muốn, vinh hoa phú quý không phải là chuyện đùa.”

“Được rồi, ta sẽ nhờ người lựa thêm hàng hóa.”

Lời nói của hai người dừng lại ở đây, Phó Yểu cũng biết bọn họ đã hoàn thành giao dịch.

Phó Yểu nhìn hai bên lần lượt rời đi, nói với Chung Ly: “Không thể không thừa nhận rằng vận may của một người đúng là khiến người ta không thể đoán trước được.”

Ai có thể ngờ được, thanh thần binh cuối cùng nàng muốn tìm thật sự được Ninh Khang dùng cách giăng võng bắt cá mà có được.

“Lúc nãy chúng ta có thể ra giá cao hơn.” Chung Ly nói.

“Nhưng ta muốn biết Ninh Khang nghĩ gì.” Phó Yểu nói: “Thần binh trong thiên hạ chắc chắn không chỉ có mười hai thanh, nhưng thanh thần binh cuối cùng ta muốn tìm lại xuất hiện ngay đúng lúc này, đây không phải ý trời thì là gì? Nếu đã như thế, không bằng chúng ta xem thử ông trời muốn làm gì đi.”
Bình Luận (0)
Comment