Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 74

“Xin cha cứ yên tâm.” Thiếu niên ngoan ngoãn nói, có điều hắn vẫn hơi tò mò về chuyện của đồ tể: “Khấu đại thúc thật sự từng mơ thấy mình là Đại tướng quân ạ?”

Lão Thường Đầu thấy nhi tử nghe lời thì thầm thở phào nhẹ nhõm, không ngại kể mấy chuyện mất mặt trước kia của đồ tể: “Là chuyện từ lâu rồi. Khấu thúc của con lúc nhỏ lúc nào cũng nói mình nằm mơ, trong mơ có thiên quân vạn mã, hắn thì ngồi trên lưng ngựa hết sức uy phong. Lúc đó Khấu gia gia thật sự cho rằng hắn có tiền đồ, còn đặc biệt mời võ sư tới dạy hắn võ công, cuối cùng vẫn kế nghiệp sự nghiệp mổ heo đấy thôi. Thế nên làm người ấy à, chỉ cần sống bình an là được rồi.”

Thiếu niên gật đầu nghe lời dạy bảo: “Con biết rồi.”



Khấu đồ tể chưa từng buôn bán gian dối, vậy nên bán thịt cũng rất nhanh hết. Mặt trời vừa lên không lâu thì hắn đã dọn quán về nhà ngủ.

Cũng không rõ tại sao, Khấu đồ tể cứ như người thiếu ngủ từ kiếp trước, chỉ cần xong việc là chắc chắn sẽ ngồi đó ngủ gà ngủ gật.

Dù như thế thì cuộc sống của hắn vẫn cứ trôi qua vô cùng thuận lợi: Có nhi có nữ, thê tử xinh đẹp, phụ mẫu mạnh khỏe, tiền bạc dư dả, bản thân hắn cũng chẳng hề ốm đau, trừ việc thích ngủ ra thì cuộc sống quả thật rất tuyệt vời. Mọi người quanh đây ai cũng đều hâm mộ hắn.

Hôm nay hắn vẫn về nhà như thường lệ, vừa thay quần áo xong đã lăn lên giường ngủ.

Thê tử của hắn còn dịu dàng lấy chăn mỏng đắp cho phu quân rồi mới tiếp tục làm việc nhà. Ai ngờ phu quân nàng vừa ngủ đã nằm mơ, mơ thấy những cảnh mà hắn từng mơ thấy lúc còn nhỏ.

“Điện hạ!” Khấu đồ tể kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, đột nhiên bừng tỉnh.

Hắn mở to mắt, như muốn nắm lấy giấc mộng rồi nói gì đó, nhưng chỉ trong nháy mắt, tất cả những chuyện trong mơ đều bay sạch, hắn không thể nào nhớ lại được. Thứ duy nhất còn sót lại chỉ có hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

Khấu đồ tể lau khô mặt, chút đau khổ cũng theo đó mà tan biến. Nhìn nước mắt trên tay mình, hắn thậm chí còn không thể hiểu nổi sao bản thân lại khóc như vậy.

“Cha, cha sao thế?” Nữ nhi đáng yêu nhào vào lòng hắn, mở to đôi mắt, hỏi: “Điện hạ là ai vậy ạ?”

“Điện hạ gì?” Khấu đồ tể hỏi lại.

“Lúc nãy cha gọi đó.”

“Lúc nãy?” Khấu đồ tể cố nhớ lại nhưng trí nhớ lại không hề có chút ấn tượng nào.

Đợi tới lúc ăn cơm, nữ nhi nhắc lại chuyện này, Khấu gia gia, Khấu nãi nãi thấy nhiều không trách, có điều thê tử của Khấu đồ tể lại tỏ vẻ muốn nói lại thôi.

Ăn cơm xong, hắn hỏi thê tử: “Sao thế? Chẳng lẽ ta hay nói mấy câu kỳ lạ đó lắm à sao?”

Khấu nương tử là một nữ nhân ngoan hiền, chưa bao giờ dính phải chút thị phi nào. Có rất nhiều chuyện nàng luôn giữ kín trong lòng, không hề muốn so đo với người khác.

Giờ nàng nghe phu quân nói thế thì do dự một lát, cuối cùng đáp: “Chàng rất hay gọi “điện hạ” trong lúc ngủ mơ, ta cũng không biết người đó là ai, nhưng từ khi thành thân với chàng, cứ lần nào chàng gặp chuyện vui thì nằm mơ đều sẽ gọi hai lần như thế.”

Ban đầu nàng còn tưởng đó là người kỳ lạ gì, nhưng giờ đã thấy nhiều nên cũng không trách. Nàng chỉ không ngờ rằng phu quân của mình lại không biết chút gì về việc này.

Nàng thấy mặt mày phu quân thoáng chốc đã trở nên mờ mịt, hỏi: “Hay là chúng ta tới chùa Hộ Quốc hỏi thử đi?”

Khấu đồ tể đồng ý, hắn cũng không ghét gì việc này.



Hôm đó, Phó Yểu sau khi kiểm tra cơ thể Mẫn Dục xong thì cũng muốn biết Lão Thường Đầu sẽ xử lý mọi chuyện như thế nào. Dù sao thì chuyện này cũng liên quan tới tương lai và tính mạng của nhi tử ông, những tình huống để con người phải bộc lộ bản chất của mình như thế nàng thật sự rất mê nha.

Thế là nàng nghiễm nhiên thành khách quan ở quán mì Thường gia.

Có điều dường như Lão Thường Đầu rất không thích nàng, lần nào nàng tới cũng bày ra vẻ mặt không tốt chút nào. Thậm chí, ông còn bắt nhi tử phải tránh xa nàng, chỉ cần thấy hai người đứng gần nhau một chút thôi là đã cuống cuồng gọi lại.

Phó Yểu cũng biết rõ lý do tại sao ông lại làm ra vẻ phòng bị đến thế, có điều nàng không buồn để ý, vẫn ngày ngày ghé qua.

Tới nhiều, nàng bắt đầu nghe ngóng được vài chuyện.

Ví dụ như hôm nay, Lão Thường Đầu hỏi tên đồ tể bán thịt heo bên cạnh: “Nghe nói hôm qua ngươi tới chùa Hộ Quốc hả? Bệnh đó có tốt hơn chút nào không?”

“Bệnh gì, ngươi mới bị bệnh ấy.” Khấu đồ tể bực bội: “Chỉ là mấy giấc mơ thôi mà, tỉnh dậy cái là chẳng nhớ gì nữa cả.”

“Lão Khấu, ngươi đã mơ thấy giấc mơ như vậy bao năm nay rồi mà đúng không?” Có khách quen mở miệng trêu chọc: “Không phải trước đây ngươi lúc nào cũng bảo mình là Đại tướng quân à, sao giờ vẫn đứng đây giết heo vậy?”

Khấu đồ tể cắm con dao phay xuống thớt, nói: “Hôm nay không có thịt bán cho ngươi.”

“Đừng mà, đại ca à! Là ta nói linh tinh. Hôm nay ta vừa mới lãnh lương, muốn mua ít thịt về cho nương tử với hài tử ở nhà mà.” Vị khách quen kia vội vàng xin lỗi.

Phó Yểu ngẩng đầu lên, nhìn về phía đồ tể đang tức giận hừ lạnh một tiếng.

Bảo sao trên đời lại có câu “đi mòn gót sắt tìm không thấy, khi gặp được lại chẳng tốn công”. Ngay khi luồng chấp niệm kia sắp phân tán, họ Khấu này lại tự mình xuất hiện.



Khấu đồ tể bán hết thịt trên quầy, lên tiếng chào hỏi Lão Thường Đầu một câu, tiện thể trêu chọc nhi tử Thường gia rồi mới về nhà như thường lệ.

Về đến nhà, hắn đốt ít đàn hương, này là hắn nghe hòa thượng trong chùa Hộ Quốc nói, ngửi cái này thì sẽ không nằm mơ nữa.

Có điều, rõ ràng mấy lời tên hòa thượng kia nói chẳng câu nào đúng cả.

Hắn vẫn nằm mơ như thường.

Có điều bây giờ, trong mơ, cạnh hắn còn có một nữ nhân mặc hắc y nữa.

“Ngươi là ai?” Hắn hỏi.

Nữ nhân đó hỏi ngược lại hắn: “Còn ngươi là ai?”

“Ta?” Hắn sững sờ mất một lúc, cố nhớ, sau đó đáp chắc nịch: “Ta tên là Khấu Trấn Bắc.”

Này là tên điện hạ đặt cho hắn, nói là sau này hy vọng hắn sẽ đè chết đám đạo tặc vùng Tây Bắc, bảo vệ bá tánh Đại Ngụy.

Nhưng mà điện hạ đang ở đâu rồi?

Khấu Trấn Bắc không rảnh đâu mà quan tâm tới việc nữ nhân kia là ai, nhanh chân chạy về phía quân doanh.

Hắn vừa về đến nơi đã thấy điện hạ và các tướng lĩnh đang bàn bạc gì đó với nhau ở ngay giữa doanh địa. Hắn chạy vội về phía trước, đôi mắt đột nhiên nhòa lệ.

“Sợ à?” Điện hạ nghiêng mặt, đưa tay ra xoa đầu hắn, nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, nốt ngày mai thôi là chúng ta sẽ trở về Trường An.”

Khấu Trấn Bắc gật đầu, hỏi: “Vậy từ giờ cho tới lúc đó, ta có thể đi theo điện hạ để học binh pháp không?”

“Tất nhiên là được.”

“Ta chắc chắn sẽ bảo vệ điện hạ thật tốt!”

Nháy mắt, cảnh tượng đột nhiên thay đổi, ngọn lửa dày đặc bao quanh khắp núi rừng, khói đen bốc lên cuồn cuộn, binh lính Đột Quyết vốn ở chung trong một trận doanh lại bứt đầu giết hại lẫn nhau.

“Này gọi là kế ly gián.” Khấu Trấn Bắc nhìn điện hạ đứng bên vách núi, trên tay cầm một cây cung lớn: “Những binh lính Đột Quyết này vốn không chung lòng, chỉ vì có cùng một mục đích nên mới tạm thời đứng chung trên một con thuyền. Nhưng vốn lúc nào cũng có thể tranh đấu lẫn nhau, vậy nên chỉ cần ngươi châm thêm một mồi lửa, bọn họ sẽ tự làm loạn trận tuyến.”

Người đó vừa dứt lời, một mũi tên nhọn đã bay vút vào giữa cuộc hỗn chiến.

Khấu Trấn Bắc không biết mũi tên đó đã giết ai, chỉ biết rằng cuộc hỗn chiến bên dưới vì một mũi tên mà kịch liệt hơn hẳn.

Đầu sỏ gây tội khi này lại thu cung về, ống tay áo bay theo làn gió, mở miệng nói với hắn: “Phải học “36 kế” cho tốt đấy.”
Bình Luận (0)
Comment